Lâm Nguyên ngoan ngoãn tự mình ăn cơm xong, chờ đợi đợi đến khi canh củ mài lộc nhung nguội bớt, Viêm Đình vẫn chưa quay lại.
Gọi điện thoại cũng không nghe máy.
Lâm Nguyên bĩu môi, vừa định ra ngoài tìm người thì y tá đột nhiên bước vào phòng cùng Nhiên Nhiên đang khóc thành một con mèo nhỏ.
Tiểu Viêm Nhiên vừa khóc, khuôn mặt đầy nước mắt , vừa nức nở vô cùng đáng thương.
Lâm Nguyên nhìn thấy con trai mình như vậy cảm thấy vô cùng đau lòng, nào còn có thể quan tâm việc khác, vội vàng đem nó ôm vào trong lòng.
Tiểu Viêm Nhiên rất thích ba, nắm tay áo mà rơm rớm nước mắt không buông ngay cả khi đang uống sữa.
Sau khi đứa trẻ ngừng khóc, y tá rời đi chỉ còn Lâm Nguyên và Tiểu Viêm Nhiên trong phòng.
Lâm Nguyên ôm nhãi con ngồi ở trước cửa sổ, trong tay cầm một con vịt nhỏ bóp cho con nghe, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem cửa phòng đóng chặt, nhịn không được than thở nói: "Nhãi con, cha con sợ thầy giấu bệnh, baba nên làm cái gì bây giờ ?"
Tiểu Viêm Nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn, nhóc không hiểu, nhưng luôn cẩn thận lắng nghe, thường thường còn ê ê a a mà phụ họa hai câu.
"Ai, cha con trước kia cũng không có bị gì về thận, lại đột nhiên xài không được ?" Lâm Nguyên than ngắn thở dài, xoa bóp khuôn mặt béo đô đô của con, nhẹ giọng nói: "Hay là, baba đi tìm chuyên gia tới khám cho cha con ?"
Viêm Đình đẩy cửa bước vào, vừa bước qua ngưỡng cửa nghe thấy câu này, sợ tới mức dưới chân lảo đả vài bước, suýt nữa ngã xuống đất.
Hắn chẳng thể nghĩ tới chính mình tối hôm qua cự tuyệt tiểu gia hỏa một lần, đã bị gán thành một tên yếu sinh lí.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Nguyên quay đầu nhìn Viêm Đình một cái nhưng không để ý lắm và tiếp tục véo con vịt cao su để trêu chọc con trai mình.
Chú gấu con này khi còn trong bụng đã làm ầm ĩ đến lợi hại, đặc biệt là giai đoạn cuối thai kỳ, mỗi ngày đều phải đá bụng cậu hai lần.
Sau khi sinh xong, lại ngoan hơn rất nhiều mỗi ngày không phải ăn thì chính là ngủ, mặt thì béo đến mức không thể phân biệt được là giống ai hơn, chắc giống heo con hơn
Lâm Nguyên bóp chặt con vịt cao su, còn cậu con trai thì cười khúc khích, nhe răng cắn những ngón tay mập mạp và ngắn ngủn, muốn bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu ngốc.
Lâm Nguyên đặc biệt thích véo hai má mập mạp của con trai mình chơi đùa, mê mẩn một hồi, nằm trên lan can dọc theo giường của đứa bé, cười đùa với cậu con trai ngốc nghếch của mình.
Viêm Đình, người vừa trở lại phòng hoàn toàn bị phớt lờ.
Hắn ở trên sô pha ngồi xuống, thận trọng nhìn quanh phòng và phát hiện tất cả bát đĩa đều đã bị lấy sạch.
Vừa rồi hắn chỉ húp một hớp canh, liền trốn ra ngoài với lý do gọi điện thoại.
Nhìn lại, mới nhận ra rằng dạ dày của mình trống rỗng hiện tại rất đói.
Nhưng Viêm Đình không dám nói rằng mình đói, vì sợ rằng sau khi nói xong tiểu gia hỏa sẽ có ma thuật đem ra nồi canh nhung hươu và cho hắn uống uống sạch.
Về phương diện đó Viêm Đình không có vấn đề gì, mà còn là một người đàn ông ba mươi tuổi rất sung sức, cho dù cùng Lâm Nguyên mười ngày tám ngày cũng không thành vấn đề.
Nhưng hắn phải nghĩ đến sức khỏe của đứa nhỏ và không thể tùy ý Lâm Nguyên làm bậy.
Đêm qua, đứa nhỏ mặc một chiếc áo rộng thùng thình đã nhảy vào tay, Viêm Đình đã phải huy động gần như toàn bộ sức chịu đựng của mình mới có thể khống chế được.
Nếu uống thêm một ít canh nhung hươu đại bổ, Viêm Đình cảm thấy mình nhất định chịu không nổi, cho nên tuyệt đối không thể uống.
Thời điểm làm việc kia, Lâm Nguyên không thích mang bao cao su, luôn là rầm rì nói không thoải mái.
Lâm Nguyên tuổi còn nhỏ, ham muốn cao sa vào là trầm mê.
Nhưng Viêm Đình không thể không bận tâm, cho tới bây giờ hắn cũng không biết nguyên nhân đứa nhỏ mang thai, càng không rõ ràng lắm về sau còn có thể mang thai hay không .
Viêm Đình không muốn Lâm Nguyên lại mạo hiểm ,vì vậy hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận căn bệnh suy thận.
Nửa giờ trôi qua, Lâm Nguyên vẫn luôn chơi với con, thậm chí không nhìn Viêm Đình như thể hắn không tồn tại.
Viêm Đình đói kinh khủng, bụng réo lên vài lần nhưng âm thanh tương đối nhỏ, chỉ có mình mới có thể nghe thấy.
Nhiên Nhiên đưa tay tóm lấy con vịt cao su, Lâm Nguyên không biết nó đã được khử trùng hay chưa, không muốn con trai mình chạm vào nên cầm nó trên tay, giấu sau lưng.
Khi nhìn thấy con vịt cao su không còn nữa, Nhiên Nhiên nhăn miệng, nước mắt chảy dài trên mặt sắp khóc.
Lâm Nguyên không còn cách nào khác ngoài việc lung lay giường nhỏ hai cái, sau đó đứng dậy và đi vào phòng tắm để rửa con vịt cao su.
Cậu không ở trong phòng tắm bao nhiêu phút, bước ra rất nhanh lúc chân trái bước qua ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Viêm Đình đang đứng bên cạnh giường đứa bé, duỗi tay cầm lấy bình sữa trên bàn .
Lâm Nguyên nghĩ rằng hắn sẽ cho con trai uống sữa.
Chuẩn bị nhắc nhở con vừa mới uống, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy Viêm Đình đưa bình sữa lên miệng, cắn vào núm vú giả và mút hai lần.
Lông mày bình thường lại lập tức nhăn lại, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ đặt bình sữa lại chỗ cũ, còn không quên đánh giá một câu: "Khó uống."
Lâm Nguyên trợn tròn mắt "Đây là sữa bột dành cho trẻ em.Mùi sữa rất nồng.
Anh bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn đoạt đồ ăn của con trai ?"
Viêm Đình không ngờ bị Lâm Nguyên nhìn thấy, xấu hổ đưa tay lên sờ mũi, hừ lạnh một tiếng, nói thêm: "Anh thử xem có nóng hay không."
"Nào, nhãi con, chơi một mình đi." Lâm Nguyên nhét con vịt cao su đã được làm sạch vào tay con trai, rồi lại ngồi xuống chiếc ghế đẩu mềm mại, mặc kệ lão nam nhân lén uống sữa bột và nhất quyết sĩ diện cãi bướng .
Viêm Đình đang dựa vào bàn, chân trái hơi co lại tư thế lười biếng, đang nghịch bình sữa của con trai mình, ánh mắt cười nửa miệng rơi vào Lâm Nguyên, cố gắng dỗ dành tên nhỏ đang tức giận, nhưng lại không biết phải dỗ dành từ đâu.
"Nguyên Nguyên." Hắn đè nặng giọng nói gọi một tiếng.
"Gì?" Lâm Nguyên giống con nhím nhỏ, tính tình rất bướng bỉnh
Được yêu thương nên không có gì phải sợ, trong lòng cậu cảm thấy Viêm Đình sẽ không bỏ rơi mình vì vậy càng thêm cậy sủng mà kiêu.
Viêm Đình cũng thường dung túng cho cậu, môi mỏng gợi lên độ cung càng thêm sâu, nghiêm nghị nói: "Bé con, chúng ta phải kiềm chế, quá thường xuyên sẽ không tốt cho sức khỏe."
Nói nhiều quá, y như một ông già xấu xa cổ hủ.
Lâm Nguyên phun tào, từ xoang mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Nghe không ra rốt cuộc là đồng ý, hay là không đồng ý.
Tuy nhiên, buổi tối ngoan rất nhiều lặng lẽ cuộn mình trong vòng tay của Viêm Đình để ngủ mà không làm ầm lên.
Này một khi ngoan, liền ngoan trong nửa tháng.
Sau khi cơ thể bình phục gần hết, Viêm Đình đưa Lâm Nguyên và con trai cùng nhau về nhà, còn đặc biệt mời hai chị gái ở trung tâm để chăm sóc.
Từ lúc từ trung tâm ở cử về nhà, đã là cuối tháng Tư.
Lâm Nguyên chỉ là xin nghỉ dài hạn, không nghỉ học.
Thấy kỳ thi cuối học kỳ ngày càng gần hơn, không thể ở nhà thêm hai ngày nữa mà quay lại trường.
Để tiết kiệm thời gian và học tập chăm chỉ, để không phải vất vả ngược xuôi Lâm Nguyên ban đầu quyết định sống trong kí túc xá trường từ thứ Hai đến thứ Sáu và về nhà vào cuối tuần.
Nhưng cậu chỉ mới ở lại trường một đêm, chiều hôm sau tức tốc về nhà gặp con.
Sau đó, Lâm Nguyên không sống ở trường nữa, sau khi tan học về nhà và đến trường vào sáng hôm sau.
Có tài xế đưa đón nên không quá mệt.
Trong nửa học kỳ đầu của khóa, Lâm Nguyên không học một tiết nào nên không thể theo kịp nhịp giảng dạy của giáo viên.
Viêm Đình nói rằng sẽ mời một giáo viên đến nhà để học bù nhưng cậu từ chối và nhiệt tình nói rằng mình sẽ tự học.
Lâm Nguyên lên kế hoạch thời gian rất tốt, chơi với con trai một tiếng rưỡi mỗi tối, sau đó học hai tiếng.
Đến khi tan học cũng đã gần mười một giờ tối, rất buồn ngủ tắm xong lên giường ngủ thiếp đi, một chút thời gian cũng không cho Viêm Đình nói một câu , càng đừng nói sinh hoạt chồng chồng ban đêm.
Viêm Đình, người trước đây luôn khuyên cậu phải tiết chế, giờ thật sự không thể không tiết chế, mỗi đêm đều thấy được, sờ được, nhưng chính là ăn không được.
Vừa chạm vào, Lâm Nguyên liền lẩm bẩm nói mệt mỏi buồn ngủ muốn ngủ
Viêm Đình đâu còn lăn lộn bảo bối được, phải vào nhà vệ sinh để giải quyết bằng hai tay.
Sau khi giải quyết xong, Viêm Đình ngồi trên nắp bồn cầu với điếu thuốc chưa cháy trong miệng, tính toán mấy ngày nay không được, cuối tuần trường học nghỉ không có tiết học nên có thể đi.
Một khi con người có suy nghĩ gì, thì thời gian liền trôi qua rất lâu.
Viêm Đình mong mong mong, thật vất vả mới đến buổi tối thứ sáu.
Lâm Nguyên bận bịu một ngày học, tắm rửa xong liền vùi đầu xuống giường ngay cả nhướng mi cũng mệt mỏi.
Cảm thấy đau lòng cho bảo bối, Viêm Đình đành phải nhịn, quyết định để cậu ngủ một giấc thật ngon.
Hôm sau, sáng sớm.
Những con chim sẻ vẫn đang ngủ ngon lành trong tổ trên cành, Lâm Nguyên đã tỉnh dậy, bị đánh thức bởi một nụ hôn.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt tràn đầy dục vọng của Viêm Đình
Lâm Nguyên ngây người một hồi, liền gạt tay người đàn ông đang làm phiền mình ra.
Thân hình linh hoạt thoát ra khỏi cánh tay của Viêm Đình, chuồn đi bằng đôi chân trần của mình.
Để lại Viêm Đình quần áo xộc xệch nằm trên giường một mình, trán nổi đầy gân xanh và gương mặt lấm tấm mồ hôi.
Trước khi Lâm Nguyên mở cửa chạy ra ngoài, còn quay đầu lại cố ý nháy mắt với người đàn ông "Anh nói cần phải kiềm chế, em vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời."
Cạch!
Cửa bị đóng lại, Viêm Đình lật người nằm ngửa, lồng ngực rắn chắc phập phồng kịch liệt, bộ đồ ngủ bằng lụa hoàn toàn thấm đẫm mồ hôi.
Hắn bất đắc dĩ mà thở hổn hển, hận không thể xuyên trở về đem chính mình lúc trước cự tuyệt tiểu gia hỏa một cái tát cho chết.
Kết quả của việc nói lung tung là bị bắt cấm dục.
Ăn đều ăn không đủ no, càng nói chi là tiết chế.
Kỳ thi cuối cùng đã kết thúc đã là tháng Bảy.
Không khí nóng nực của mùa hè luôn mang theo mùi mồ hôi mặn chát, phả vào mặt bỏng rát, khi đi một vòng ra ngoài cả người như ngâm trong nước biển.
Lâm Nguyên thật sự rất sợ nóng, sau khi kiểm tra xong liền vội vàng về nhà chui vào phòng điều hòa là không bao giờ muốn ra ngoài nữa.
Trong biệt thự được lắp điều hòa, mùa hè bật 24/24 phòng nào cũng mát.
Trừ bỏ phòng Viêm Nhiên là trẻ em, độ ấm hơi cao chút.
Lâm Nguyên mấy tháng nay bận rộn với việc học, ít có thời gian chơi với con trai.
Trước khi cậu kịp nhận ra, bánh bao nhỏ bằng bàn tay lúc này đã lớn hơn rất nhiều và tăng cân rất nhiều, cậu có chút khó khăn khi bế nó lên.
Chơi với con một lúc, sau khi con ngủ say Lâm Nguyên đi đến tủ lạnh trong bếp tìm một cây kem, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, vừa xem các chương trình tạp kỹ vừa ăn một cách thoải mái.
Tiếng haha của TV thỉnh thoảng vẫn vang lên, cậu đã ngủ rồi.
Viêm Đình trở về nhà và thay giày ở cửa ra vào, khi vừa bước vào phòng khách, đã thấy tiểu gia hỏa đang ngủ trên ghế sô pha.
Chiếc áo phông trắng mỏng manh bị nhàu nát lật lên để lộ vòng eo phẳng lì và trắng nõn.
Lâm Nguyên đã giảm cân và lấy lại vóc dáng cao gầy trước đây, làn da trắng hồng rạng rỡ như tuyết, rất xinh đẹp.
Đôi mắt Viêm Đình tối sầm lại, bụng dưới thắt lại những suy nghĩ đè nén bấy lâu nay trong lòng trào lên, không kìm lại được.
Đã gần ba tháng kể từ khi Viêm Đình nói xong việc điều độ.
Viêm Đình đang trong độ tuổi huyết khí phương cương , làm sao lại không muốn?
Trên sô pha, Lâm Nguyên không biết mình nằm mơ cái gì, nhếch môi dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng.
Hai cánh môi đỏ mọng vì sự liếm láp của cậu, càng hấp dẫn.
Nếu Viêm Đình có thể chịu đựng được, hắn không phải là một người đàn ông.
Trong giấc ngủ, Lâm Nguyên cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bay lên không trung, hoảng sợ tỉnh dậy, trước khi kịp hét lên Viêm Đình đã cúi xuống và bịt chặt môi.
Tiểu biệt thắng tân hôn, củi đốt lại bốc cháy.
Bên trong điều hòa còn nóng hơn cả cái nắng như thiêu như đốt bên ngoài.
Lâm Nguyên cũng nghĩ tới, giả vờ dè dặt mà đẩy lui vài lần, sau đó liền mềm thắt lưng.
Cả hai chơi điên cuồng một chút, từ phòng khách, hành lang, đến tận phòng ngủ.
Trên sàn nhà lạnh lẽo, quần áo của bọn họ quấn vào nhau lộn xộn, trên giường lớn một đống hỗn độn.
Sức lực của Lâm Nguyên bị tiêu hao khủng khiếp, cậu nằm trong vòng tay của Viêm Đình không muốn nhúc nhích, lười biếng cực ngoan ngoãn.
Viêm Đình dường như hôn chưa đủ cứ không ngừng hôn lên mặt cậu.
Cổ và xương quai xanh, không một chỗ nào được tha.
Trên làn da trắng nõn có từng lớp vệt đỏ dấu tay, thoạt nhìn người ta sẽ nghĩ Lâm Nguyên bị ngược đãi.
Sức lực của Viêm Đình đã được kiểm soát tốt, giống như một con chó con để lại rất nhiều dấu vết để chiếm hữu địa bàn nhưng cũng không đau, Lâm Nguyên không chán ghét chỉ là thấy hắn thật phiền phức.
Viêm Đình giữ khuôn mặt của tiểu gia hỏa và hôn không ngừng, mí mắt của Lâm Nguyên rũ xuống, duỗi thẳng bàn chân của mình ra cào cào hắn "Đừng chạm vào em, em muốn ngủ."
"Nguyên Nguyên." Viêm Đình ôm cậu, môi mỏng cọ nhẹ lỗ tai, giọng nói nhàn nhạt đầy mãn nguyện, giống một con sư tử ăn uống no đủ ngủ gật, hô hấp thô trầm lại vừa nóng.
Lâm Nguyên ngứa tai vì nụ hôn, vừa định đẩy hắn ra, bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng "Bảo bối , chúng ta đính hôn đi."