Sau khi đi trở về, Lâm Nguyên ngủ phi thường thoải mái.
Một giấc ngủ đến khi nắng phơi mông, mở mắt ra thì thấy đã mười một giờ sáng.
May mắn thay, không có lớp học trước kỳ thi cuối cùng.
Bảy tháng bụng hơi nặng, Lâm Nguyên hít sâu một hơi rồi chậm rãi đứng dậy.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu, lại phát hiện Viêm Đình Đình không có ở đó có thể là đi công ty.
Lâm Nguyên không hỏi, trộm một miếng bánh mì trong tủ lạnh nhét vào miệng, cầm chậu hoa ở góc phòng khách bước ra ngoài.
Chậu hoa rất nhỏ không nặng, cậu ngày thường cũng xách tới xách lui, cũng có thể thích hợp rèn luyện thân thể.
Trong đất có một cây non xanh tốt, mùa đông cành lá vẩn còn sum xuê.
Hai tháng trước, khi Lâm Nguyên muốn trồng một thứ gì đó theo ý thích, Viêm Đình đã tìm thấy nó cho cậu.
Là giống cây mới, quanh năm không héo, nghe nói thời kỳ ra hoa là vào mùa đông.
Trồng cũng quá lâu, nhưng vẫn chưa thấy một bông hoa nào.
Nhiệt huyết ba phút ban đầu của Lâm Nguyên đã tiêu tan, ngẫu nhiên rãnh rỗi đến nhàm chán mới có thể quan tâm đến nó.
Hôm nay thời tiết tốt, cậu muốn đưa cây non ra ngoài phơi nắng.
Vừa bước ra khỏi cửa kính dẫn ra sân sau, Lâm Nguyên sững sờ.
Cách đó không xa, dưới giàn nho khô héo là một người đàn ông mặc vest.
Không phải Viêm Đình nhìn từ phía sau là rất xa lạ.
Lâm Nguyên cau mày cảnh giác, chưa kịp phát ra tiếng động người đàn ông đã quay đầu lại.
Lâm Nguyên nhìn rõ mặt.
Đó không ai khác chính là anh cả của Viêm Đình.
Lâm Nguyên mơ hồ nhớ ra tên đầy đủ của anh ta hình như là Viêm Dụ.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Lâm Nguyên giật mình nghi hoặc, mặt không biểu hiện dời chậu hoa đang bưng xuống chặn cái bụng to của mình.
Biệt thự có nhiều phòng, ngày nào cũng có mấy thím dọn dẹp.
Cậu không quen để người khác biết mình đang mang thai, vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã định mặc một bộ quần áo rộng thùng thình.
Người không quen biết rõ nhìn thoáng qua sẽ không nghĩ mang thai, chỉ nghĩ cậu tăng cân.
Diêm Dụ chỉ liếc nhìn cái bụng nhô ra của cậu, liền dời tầm mắt nhìn về phía cậu, khuôn mặt hiền lành tốt bụng ngày xưa nay đã trở nên dữ tợn.
"Tiểu Lang nói đúng.
Cậu đối với A Đình quả thực rất quan trọng.
Vì cậu, nó còn không quan tâm đến tình cảm anh em, thủ đoạn lắm đấy."Viêm Dụ vừa rồi bị đoạt quyền, trong lòng nghẹn lửa giận, giờ phút này nhìn thấy Lâm Nguyên gấp không chờ nổi mà phát tiết ra.
Ý đồ gieo rắc bất hòa quá rõ ràng, Lâm Nguyên không chút dao động mà nhìn anh ta.
Người này đang nói cái quái gì vậy?
Tình anh em ? Ồ ...!cố ý dàn xếp tai nạn xe cộ, muốn giết em trai của mình ?
Loại tình cảm này, không đáng nói.
Lâm Nguyên ngắt những chiếc lá xanh trong chậu hoa, lại nghe anh ta nói: "Cũng là người nhà họ Viêm, A Đình thích đàn ông lại có thể công khai lộ liễu.
Còn tôi chỉ có thể bí mật giấu người ở nơi khác, vì sợ bị biết đến.
"
Một cơn gió mát thổi qua, lá vàng khô héo rơi xuống dưới chân, Diêm Dụ tự giễu cười nhạo "Tôi thích nam nhân, nhưng lại bị ép gả cho một người phụ nữ và sinh con, đã sống cuộc đời uất ức hèn nhát không biết bao nhiêu năm.Hiện giờ, còn bị em trai ruột bắt được nhược điểm uy hiếp giao ra cổ phần công ty, thật thê lương ."
Lâm Nguyên không khỏi nổi dậy gợn sóng, nghe được anh ta nói câu thích nam nhân đột nhiên nhảy dựng lên.
Này mẹ nó không phải lừa hôn sao?
Buộc phải nói ra hai từ đường hoàng, cố gắng che đậy mọi lỗi lầm của mình.
Lâm Nguyên nhướng mi, khóe miệng gợi lên ý cười "Anh thật sự so ra kém hơn Viêm Đình, cho nên không cần tức giận, nguyên nhân thất bại nằm ở chính mình."
"Tôi đã làm nhiều như vậy, khi nào đến lượt một đứa trẻ ranh dạy?" Viêm Dụ tức giận trừng mắt nhìn, giả bộ tiến lên dạy cho cậu một bài học mới vừa bước ra một bước lại xoay người kẹp chặt cái đuôi chạy.
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Lâm Nguyên cong môi đi tới sân với chậu hoa trên tay.
Viêm Đình đi tới, lấy ra một đôi găng tay "Đeo vào, đừng để đóng băng."
"Anh giúp em mang đi." Lâm Nguyên vỗ vỗ đất trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Ánh nắng mùa đông chiếu vào khiến cơ thể ấm áp dễ chịu.
Lâm Nguyên bưng một cái bình nhựa màu xanh lá cây tưới cây, Viêm Đình ngồi ở bậc thang bên cạnh quan sát "Cẩn thận một chút, đừng đổ nước lên người."
"Biết rồi ạ." Sau khi Lâm Nguyên tưới xong bãi cỏ mà mình trồng, cũng tưới vài cái cây héo úa ở bồn hoa bên cạnh.
Cậu do dự, mở miệng định nói mấy lần nhưng không biết nên hỏi như thế nào.
Ánh mắt Viêm Đình rơi vào trên người tiểu gia hỏa không rời một giây nào, sau khi thu hết mọi thứ vào mắt, ôn thanh nói: "Đại ca tới đây để ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
Anh ấy từng có mười phần trăm cổ phần, nhưng giờ đã không còn.
"
"Anh ta nói anh bắt được nhược điểm của anh ta, là cái gì vậy?" Lâm Nguyên chậm rãi mà tưới nước, giả vờ thản nhiên hỏi nhưng lỗ tai lại vểnh lên, chăm chú lắng nghe, không muốn bỏ sót một chữ nào.
"Bạn trai của anh ấy." Viêm Đình xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay rắn chắc khi chai nước trong tay Lâm Nguyên rơi xuống, đã nắm lấy tay cậu và ôm người vào lòng "Hai người bọn họ ở bên nhau rất lâu, có lẽ là mười lăm năm đi."
Lâm Nguyên nhìn xuống đồng hồ đeo tay trên cổ tay, mím khóe môi trầm mặc không nói.
Mười lăm năm yêu nhau, rất sâu đậm cũng rất lâu dài.
Nếu không có sự tồn tại của Viêm Lang và mẹ, đó sẽ là một mối quan hệ đáng ghen tị.
Chính là, không có nếu.
Đã kết hôn sinh con, còn ở bên ngoài dưỡng ngoại thất, lừa hôn gia đình hai bên.
Bản thân Lâm Nguyên thích nam nhân, nhưng cậu hoàn toàn không ghen tị với mối quan hệ này, chỉ cảm thấy chán ghét.
"Anh ta bằng lòng từ bỏ cổ phần của mình sao?" Lâm Nguyên giảm bớt cảm xúc một lúc mới tiếp tục nhẹ giọng hỏi, "Nếu những cổ phần đó nằm trong tay anh trai của anh, trong tương lai chúng sẽ được Viêm Lang thừa kế ."
"Ừ." Viêm Đình không thích anh chàng nhỏ bé của mình nhắc đến tên Viêm Lang, trong lòng ghen tuông mặt sa sầm lại "Nhưng bây giờ tất cả là của anh, nó ngay cả 0,1% cũng không còn nữa."
"..." Lâm Nguyên khóe miệng giật giật, cảm thấy được Viêm Lang có vẻ quá thảm.
Cha ruột lại từ bỏ mọi thứ vì một người đàn ông được nuôi bên ngoài, mà không hề đoái hoài gì đến con ruột của mình.
Nghĩ thế này, mẹ của cậu ta hắc hóa nó có vẻ hợp lý.
Bị lừa dối bao nhiêu năm người làm vợ cũng là kẻ đáng thương.
Nếu lần sau gặp lại Viêm Dụ, nhất định phải cho một câu xứng đáng.
Lâm Nguyên không buồn, chỉ là có chút xúc động.
Còn chưa kịp nói hết cảm xúc thì môn thi cuối cùng đến như đã định.
Một tuần trước kỳ thi, Lâm Nguyên bị Viêm Đình tay cầm tay mà dẫn dắt tất cả các môn.
Chuông reo, trước khi đứng dậy giao bài, Lâm Nguyên ước chừng điểm số là khoảng năm mươi điểm, cộng với điểm thường ngày.
Cậu cũng không đòi hỏi, chỉ cần vượt qua là được.
Giao giấy tờ xong, Lâm Nguyên thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài, Chu Tự cũng nhanh chóng đi theo, nhìn cậu cảm thán: "Gần đây cậu ăn gì vậy? Đã tăng cân nhiều vậy rồi."
Lâm Nguyên thu chân phải lại, xoay người sang một bên, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Tự nghiêm túc hỏi: "Tôi thật béo sao?"
"ừ." Chu Tự gật đầu, dùng cánh tay vẽ một vòng tròn "Cậu đã tăng cân rất nhiều."
Lâm Nguyên: "......"
"Này, cậu đi đâu vậy? Sao không cùng đi nhà ăn ăn trưa?" Chu Tự nhặt cây bút rơi trên mặt đất lên, vội vàng đuổi ra ngoài, liền nhìn thấy Lâm Nguyên lên xe.
Anh ta đứng trên bậc thang bên ngoài tòa nhà dạy học với vẻ mặt buồn bã thở dài, "Có người yêu thì tốt rồi, không phải ăn cơm một mình."
Nhưng nghĩ đến người anh họ ngày nào cũng say khướt và nôn mửa khắp nhà, thì không muốn tìm ai nữa.
Buổi chiều môn thi bắt đầu từ 3 giờ, đến giờ mới là 11 giờ, thời gian nghỉ giải lao là bốn tiếng đồng hồ.
Lâm Nguyên vốn định ăn một bữa no rồi mới chợp mắt.
Nhưng sau khi biết tin dữ rằng mình đã trở thành một quả bóng, đã muốn từ chối bữa trưa.
Lâm Nguyên gần đây đã tăng cân, một ngày năm bữa cơm gia tăng đến bảy bữa cơm, còn có các loại nước canh bổ dưỡng tùy thời cung ứng.
Cậu hầu như thức dậy vào buổi sáng và ăn cho đến khi ngủ vào ban đêm.
Viêm Đình cảm thấy rằng cậu quá gầy nên phải dưỡng ra da thịt ,nên cũng không đặc biệt quản .
Trong nửa tháng, Lâm Nguyên không chỉ bụng to lên mà các bộ phận khác trên cơ thể cũng phình to như quả bóng, tăng được hai mươi cân.
Chàng trai trẻ đẹp trai trong nháy mắt biến thành một cậu bé mũm mĩm.
Cảm giác bế lên quả thực sướng hơn trước, phần thịt trên thân có thêm khi véo vào có cảm giác mềm mại.
Thảo nào Viêm Đình thích nhào nặn cậu đến vậy, từ chân đến mông đều nhào nặn vài lần trong ngày.
Lâm Nguyên càng nghĩ về điều đó, càng cảm thấy rằng Viêm Đình cố ý làm cho mình béo lên, bởi vì béo tốt hơn.
Cậu mím môi, hờn dỗi ngồi xuống ghế sau.
Viêm Đình hỏi nhiều lần là cậu có lạnh hay khát không, nhưng cậu không trả lời.
Vẻ không hài lòng trên khuôn mặt tròn trịa ấy lộ ra rất rõ ràng, Viêm Đình đưa tay ra sờ sờ đầu cậu như thường dỗ dành "Em bé, không sao cả nếu em thi trượt, sẽ có kỳ thi lại vào đầu học kỳ tới, vẫn còn thời gian để kiểm tra lại kiến thức còn thiếu trong kỳ nghỉ đông.
"
Lâm Nguyên né tránh tay Viêm Đình, oán trách mà trừng mắt liếc hắn một cái "Không ăn cơm, em phải về nhà ngủ trưa."
Vừa dứt lời tức giận, bụng rất không có mắt mà kêu lên vang vọng trong xe chật hẹp, rất rõ ràng.
Viêm Đình môi mỏng nhẹ cong, cười như không cười mà trêu chọc "Thật sự không ăn?"
"Không ăn." Lâm Nguyên rất mạnh thập phần có cốt khí "Về nhà!
Nếu ăn nhiều hơn, sẽ trở nên béo từ một quả bóng bay thành khinh khí cầu.
Mười phút sau, xe dừng bên ngoài nhà hàng đã hẹn ban đầu.
Viêm Đình cởi dây an toàn, chậm rãi nói: "Bảo bối à, buổi trưa nếu không ăn no, buổi chiều sẽ không còn sức để suy nghĩ nữa, khả năng không đậu kỳ thi sẽ tăng lên, thật sự không đi ăn? "
"Đừng dụ em." Lâm Nguyên giữ chặt dây an toàn đang thắt trên người không buông.
Vốn dĩ tư tưởng cậu không kiên định, nghe lời nói như vậy, tư tưởng càng thêm chấn động.
Mọi thứ dường như nằm trong tầm kiểm soát của Viêm Đình, tự tin mở cửa xe và bước ra một chân "Vậy thì anh tự mình đi ăn.
Anh gọi hết món rồi mà không ăn thì phí lắm, có mùi thơm..."
"Câm miệng!" Hắn chưa kịp nói xong đã bị đá, để lại dấu chân trắng trên chiếc quần âu đen.
Lâm Nguyên đã nhanh chóng cởi dây an toàn, trước khi xuống xe còn tự an ủi mình "Thi cử là quan trọng nhất, ngày mai mình sẽ giảm cân."
Miệng thì nói giảm cân nhưng cơ thể rất thành thật.
Sau bữa ăn, Lâm Nguyên ăn nhiều gấp đôi Viêm Đình dựa vào ghế trong lòng tràn ngập tội ác.
Trong lòng âm thầm thề, ngày mai giữa trưa nhất định không thể ăn.
Hai ngày thi trôi qua nhanh chóng, sau môn thi cuối cùng, Lâm Nguyên lững thững đi ra ngoài, đang suy nghĩ xem tối nay nên uống cháo trắng hay cháo bí đỏ, thì chợt nghe thấy có người gọi mình.
"Tiểu Nguyên, chờ một chút."
Lâm Nguyên quay đầu lại, thấy Chu học trưởng đang đi nhanh về phía mình.
Tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn về phía trước, không nhận thấy có người đi ngang qua với một bộ bàn ghế.
Hành lang hẹp, góc bàn cứng sắp đập vào bụng cậu trong một giây thì Chu Tử Mặc đã kịp thời tóm lấy cậu.
Lâm Nguyên không thể ổn định thân thể, ngã vào trong vòng tay Chu Tử Mặc.
Ngẩng đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy Tần Miện cùng Viêm Đình xuất hiện ở góc hành lang.