Màn đêm đen kịt, như mực dày không thể xóa sạch.
Lâm Nguyên chạy tới chiếc Lamborghini đậu bên đường, dựa vào cửa sổ quan sát một hồi, mới xác nhận không có ai ở bên trong.
Trái tim hoan hô nhảy nhót của cậu vỡ tan sau một cú nhấp chuột.
Đi vòng qua phía trước xe, nhìn thấy dãy biển số xe quả thực rất quen thuộc với mình, Lâm Nguyên lo lắng nhặt trái tim tan nát của mình từ dưới đất lên, cố gắng chịu đựng đau đớn để hàn gắn nó.
Chu Tự bước xuống, bước nhanh đến bên cạnh cậu, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Cậu biết chiếc xe này sao?"
Lâm Nguyên mím môi không nói gì.
Chu Tự khó hiểu, không hiểu sao lại đưa tay sờ lên nắp trước xe.
"Đừng đụng vào!" Lâm Nguyên đột nhiên la lên.
Chu Tự lập tức sợ hãi rụt tay lại, chân tay luống cuống nói: "Tôi sẽ không sờ, sẽ không sờ."
Anh không thể đoán ra, đây không phải chỉ là một chiếc xe bình thường sao? Chạm hai lần cũng không sao, Lâm Nguyên sao lại trở nên hung dữ như vậy.
Chu Tự còn đang bối rối, nhưng Lâm Nguyên đã quay người lên cầu thang.
Thân hình gầy gò lọt thỏm giữa đám đông, bộ quần áo rộng và nặng khiến dáng người gầy gò của cậu càng thêm cô đơn.
Ánh sáng nghiêng kéo bóng cậu thật dài, cô đơn và thê lương.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Nguyên khịt khịt mũi kéo chặt quần áo.
Cửa kính trong suốt của thư viện chia đôi bên trong và bên ngoài cánh cửa thành hai thế giới.
Ngoài cửa, trời đông giá rét lạnh thấu xương.
Bên trong cánh cửa, ấm áp như xuân.
Chu Tự sững sờ một hồi, mới nhấc chân đuổi theo.
Lâm Nguyên đưa bàn tay đông cứng lên miệng hít hai hơi, tùy tiện xoa xoa, không nhịn được lấy điện thoại ra.
Tay cậu quá lạnh nên cử động không linh hoạt,cậu vụng về mà thử rất nhiều lần, mới rốt cuộc thành công nhảy ra mục danh bạ.
Vừa mới chuẩn bị quay số điện thoại, nghe thấy tiếng la của Chu Tự bên cạnh : "Anh họ, sao anh lại ở đây?"
Lâm Nguyên tay run lên, vội vàng mà ngẩng đầu.
Tần Miện bị niềm vui trong mắt cậu làm cho chói mắt, trong lòng lập tức bị hối hận chiếm cứ, duỗi tay về phía trước, nhưng không dám đụng vào cậu, chậm rãi nói: "Đừng lo lắng, nghe tôi nói."
Vừa nói, Tần Miện không khỏi liếc nhìn bụng của cậu.
Cậu thực sự mang thai ? Đôi môi vội vàng nói vài câu, hắn lo lắng có quá nhiều người hiện tại nên kiềm chế không hỏi trực tiếp.
Hai giờ trước, Tần Miện mới từ trong miệng Viêm Đình nghe được Lâm Nguyên đang mang thai.
Mới đầu là khiếp sợ, sau đó là sự hối hận sâu sắc.
Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng một người đàn ông có thể mang thai.
Hơn nữa, anh còn gián tiếp ném Lâm Nguyên đang mang thai năm tháng vào trường.
"Lâm Nguyên, tôi xin lỗi, tôi không biết." Tần Miện áy náy mà xin lỗi,nhưng thấy mọi lời nói của mình đều trở nên nhạt nhòa trước sự thật.
Trong nửa tháng Viêm Đình hôn mê, anh ta đã hạ quyết tâm che giấu sự thật, ngay cả khi quản gia đề nghị sắp xếp cho Lâm Nguyên đi học, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Trong những năm gần đây, Viêm Đình phụ trách công việc kinh doanh của nhà họ Viêm.
Nếu tin tức về việc hắn bị thương nặng trong vụ tai nạn xe hơi được lan truyền, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến giá cổ phiếu của công ty.
Nhà họ Tần hợp tác nhiều nhất với Viêm gia , 90% các dự án hợp tác đều do Tần Miện thúc đẩy cùng quản lý.
Một là thịnh vượng một là mất đi toàn bộ.
Đối với người kinh doanh, không gì quan trọng hơn lợi nhuận.
Tần Miện thực sự không tin tưởng Lâm Nguyên lắm, cảm thấy cậu còn quá nhỏ để có thể đảm đương mọi việc.
Sau khi từ chỗ bác sĩ biết sức khỏe của Lâm Nguyên vẫn ổn, đã đơn phương cắt đứt mọi liên lạc.
Anh cảm thấy Lâm Nguyên là một người lớn như vậy, trong trường vẫn còn rất nhiều bạn bè đồng trang lứa, vẫn có thể tự lo cho bản thân bằng cách tham gia lớp học và kết bạn.
Nhưng không nghĩ tới......
Câu nói "Tôi xin lỗi" đột nhiên thoát ra khỏi miệng Tần Miện, làm Lâm Nguyên sững sờ.
Tim đập thình thịch, máu trên mặt nháy mắt rút đi.
Môi run run, lắp bắp hỏi: "Anh ...!tại sao ...!anh muốn nói..."
Có chuyện gì đã xảy ra với Viêm Đình ? Anh ấy không cần tôi sao?
Chỉ trong vài giây, Lâm Nguyên đã nghĩ ra vô số khả năng, nhưng cậu không dám nói ra.
Cậu sợ một lời nói sẽ trở thành lời tiên tri, sợ điều mà hai tuần qua chính mình không dám nghĩ tới sẽ trở thành hiện thực.
Lâm Nguyên phản ứng quá lớn, Tần Miện sững sờ nửa phút mới nhận ra cậu hình như hiểu lầm, vội vàng giải thích nói:"Không phải, cậu đừng nghĩ nhiều, Viêm Đình hắn không có việc gì."
Lâm Nguyên không thèm để ý đến một chữ của câu này, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn vào bóng dáng cao lớn phía xa.
Một giây trước, cậu vẫn còn đang nghĩ, làm sao Viêm Đình có thể không cần cậu làm sao hắn có thể bỏ cậu lại làm một người ba đơn thân.
Trong một giây tiếp theo, bóng dáng quen thuộc đã hiện ra trước mắt.
Tần Miện vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy Lâm Nguyên cong môi nở nụ cười.
Sự lạnh lùng và xa cách trên khắp cơ thể cậu tan biến trong tích tắc.
Đôi mắt đen chợt bừng sáng.
Một tia nắng chiếu vào dòng sông băng phủ đầy tuyết trắng.
Tại lối vào của hành lang đại sảnh thư viện, Viêm Đình quay lưng về phía cửa cùng chủ nhiệm hỏi thăm tin tức, thì đột nhiên có người từ phía sau ôm chầm lấy.
Phía sau bị va chạm mạnh, lông mày Viêm Đình giật giật, mồ hôi mịn nhanh chóng từ thái dương chảy ra.
Lâm Nguyên nhẹ giọng khóc "Em rất nhớ anh."
Đôi lông mày tuấn tú chậm rãi giãn ra, Viêm Đình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, đặt lên môi hôn nhẹ, nhỏ giọng thì thầm: "Nguyên Nguyên, anh cũng nhớ em."
Giọng Viêm Đình không đủ hơi, không còn bình tĩnh như trước mà còn có chút run rẩy.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Nguyên đã nghe thấy khác thường.
Cậu vội vàng rút tay lại và đi vòng đến trước mặt Viêm Đình.
Viêm Đình sụt cân, hốc mắt sâu hơn trước.
Ánh sáng của ánh đèn chiếu vào đôi lông mày góc cạnh, phủ một lớp sương giá lên, đặc biệt hung hãn.
Sắc mặt tái nhợt và đôi môi tái nhợt, lộ rõ vẻ bệnh tật.
Trái tim Lâm Nguyên co rút kịch liệt, lo lắng đưa tay muốn cởi quần áo, giọng nói nhẹ nhàng run rẩy "Để em xem vết thương ở đâu."
Nửa tháng trước, lúc xảy ra vụ tai nạn xe hơi, Lâm Nguyên cảm thấy va chạm mạnh.Mùi máu xộc vào mũi vẫn khiến cậu sợ hãi cho đến tận ngày nay.
Nhưng cậu không bị thương, thậm chí không bị thương một ngón tay nào.
Máu không ngừng trào ra lúc đó là của Viêm Đình.
Trong nửa tháng qua, Lâm Nguyên không dám nghĩ tới dù chỉ một lần, vừa nghĩ tới liền sợ hãi, sợ hãi không dứt.
Cậu rất muốn kiểm tra vết thương của người đàn ông, ngay khi mở cúc áo vest, các ngón tay đã bị giữ lại.
Viêm Đình cười và nhỏ giọng nhắc nhở "Bé con, có rất nhiều người đang theo dõi, đừng nhiệt tình như vậy.
Chúng ta hãy tìm một chỗ khuất rồi từ từ cởi ra, được không?"
Lâm Nguyên ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện người đàn ông luôn luôn bình tĩnh lại không tự chủ được đôi mắt đỏ bừng.
Lâm Nguyên lập tức lo lắng "Chỗ nào đau sao?"
"Ngoan, anh không có việc gì." Hai mắt Viêm Đình đỏ hoe, trong đôi mắt sâu đầy vẻ đau lòng.
Hắn thật cẩn thận mà nâng khuôn mặt gầy gò của Lâm Nguyên, cúi người ôn nhu mà cọ cọ cái trán của cậu, suýt chút nữa thì nghẹn ngào "Làm sao mà giảm nhiều cân như vậy?"
Viêm Đình không nói, Lâm Nguyên cũng không nhận ra mình gầy.
Cậu dùng tay kéo lưng quần lên, lẩm bẩm nói: "Em vừa mới nói tại sao quần cứ tụt xuống, còn tưởng là do quần quá rộng."
Giọng điệu bình thường của cậu lại làm người ta đau lòng.
Từng lời nói như một nhát dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Viêm Đình.
Sự đau đớn của những vết thương trên cơ thể nếu so sánh chẳng là gì cả.
Sau khi Lâm Nguyên lẩm bẩm, mới hậu tri hậu giác rằng đôi mắt của Viêm Đình đang đỏ hoe vì chính mình.
Cậu chủ động đưa tay vuốt má người đàn ông, cong mắt cười nói: "Em luôn muốn giảm cân.
Giờ em gầy như vậy cũng khá rồi, gầy đi trông cũng đẹp hơn".
Cậu đã tiều tụy thành như vậy, còn cố gắng an ủi người khác.
"Trông không được đẹp." Viêm Đình véo mặt cậu, đau lòng không thôi "Người gầy không có tí da thịt, béo lên trông vẫn đẹp hơn".
Nhìn thấy đôi mắt của Viêm Đình đỏ lên, Lâm Nguyên cũng muốn khóc.
Nhưng có rất nhiều người trong thư viện đang nhìn, thật xấu hổ khi một người đàn ông to lớn khóc sướt mướt.
Lâm Nguyên cắn chặt môi, chống lại cảm xúc dâng trào kiễng chân mà vùi đầu vào vai Viêm Đình, xoa xoa tất cả nước mắt lên trên quần áo, bướng bỉnh lẩm bẩm nói: "Anh thật phiền phức."
Viêm Đình vỗ nhẹ vào lưng cậu "Bé cưng, chúng ta lên xe đi? Đi trên xe lại ôm."
Viêm Đình không thể đứng vững nữa, áo sơ mi sau lưng ướt đẫm mồ hôi, không biết là mồ hôi hay máu.
Đèn trong sảnh quá sáng, mọi dấu vết đều không nhìn thấy được, hắn không muốn đứa nhỏ chú ý.
watt.pad Kanya_2004
Tần Miện kịp thời nhận ra dáng vẻ run rẩy của Viêm Đình, bước nhanh về phía trước, giọng điệu đùa cợt giống thường ngày "Có quá nhiều người, lên xe nói chuyện tiếp."
Lâm Nguyên gật gật đầu.
Tần Miện lại nói: "Lâm Nguyên, đi cùng tôi trước, có chút chuyện cho cậu."
Lâm Nguyên nghi hoặc, theo bản năng nghiêng đầu đi xem bên cạnh .
Lâm Nguyên lộ vẻ mặt khó hiểu, trong tiềm thức quay đầu nhìn Viêm Đình bên cạnh.
Viêm Đình sờ đầu câu và nói nhỏ: "Đi thôi."
Sau khi được sự đồng ý, Lâm Nguyên chạy lon ton theo kịp tốc độ của Tần Miện.
Khi Tần Miện đi ngang qua người em họ của mình, nói với giọng mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy "Em lại hỗ trợ Viêm Đình một chút, cơ thể cậu ta có thể không chống đỡ được."
Lâm Nguyên bị Tần Miện dắt đi lên xe trước, vẫn luôn không phát hiện tới lưng Viêm Đình đã ướt.
Vừa lên xe, Tần Miện cầm lọ nước hoa lên, phun lung tung, vừa phun còn nói: " Này là do mùi trong xe quá khó ngửi, nên xịt nhiều chút."
Lâm Nguyên hít sâu một hơi, cậu không ngửi thấy mùi gì ngoài mùi nước hoa, bị sặc đến hắt xì hơi mấy lần.
Một lúc sau, Viêm Đình cùng Chu Tự lần lượt ngồi vào ghế sau và ghế phụ.
Vừa lên xe, Viêm Đình đã dựa lưng vào thành ghế để giảm bớt khả năng bị Lâm Nguyên sờ lưng.
Lâm Nguyên nghiêng đầu nhìn, một mặt bởi vì trên xe còn có người khác, mặt khác lo lắng Viêm Đình có thể bị thương nên không dám nhảy vào ôm.
Tần Miện khởi động xe, lái xe rời khỏi trường học.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon trong đêm không ngừng vụt qua.
Trong xe thực an tĩnh, nồng nặc mùi nước hoa, nửa ngày cũng chưa bay hết.
Lâm Nguyên ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, rụt rè móc ngón tay của Viêm Đình , mím môi im lặng cúi đầu.
Ánh sáng lờ mờ che đi khuôn mặt đang trắng bệch vì mất máu máu của Viêm Đình.
Viêm Đình chịu đựng cơn đau ở lưng, nắm chặt tay Lâm Nguyên, nhẹ nhàng xoa xoa da thịt mềm mại trên mu bàn tay, giọng nói trầm ấm ẩn chứa sự dịu dàng vô tận "Bé con, sao vậy?"
Nhìn hai bàn tay đang nắm lấy, giọng nói của Lâm Nguyên mỏng như nét vẽ, giống như đang nói với chính mình "Em sợ mình sẽ đánh mất anh."
Cậu đang lo lắng rằng, mọi thứ sẽ như trước đây, khi tỉnh dậy Viêm Đình sẽ biến mất.
Lâm Nguyên sợ rằng đây là một giấc mơ, nếu là một giấc mơ cậu hy vọng nó sẽ tiếp tục.
Trong tích tắc, cả người như trút cả thứ rượu mận chua chua, sủi bọt vào trái tim.
Viêm Đình cố gắng chịu đựng cơn đau nhói trong tim và cố gắng hết sức để kiềm chế nó, sau đó mới kiềm chế ý nghĩ muốn ôm cậu bé vào lòng.
Nếu lúc này ôm, Lâm Nguyên nhất định sẽ phát hiện sau lưng hắn đều là máu.
Viêm Đình sợ làm cho cậu sợ mình.
"Bé ngoan, anh sẽ không biến mất, anh sẽ luôn ở đây." Đôi môi mỏng mát lạnh của Viêm Đình phủ lên khóe miệng Lâm Nguyên, cầm lấy lòng bàn tay cậu nhẹ nhàng đặt lên trái tim mình, "Nghe đi, khi trái tim anh vẫn còn đập thì anh vĩnh viễn sẽ không rời xa em đâu bảo bối.
"
"Đừng nói dối em." Lâm Nguyên sờ sờ chạm đến nhịp tim Viêm Đình, sau đó thật sự cảm thấy được người trước mắt này còn sống cũng đã trở lại, không có bỏ rơi mình.
Về sau, cậu sẽ có một mái ấm, không phải cô đơn.