Sau Khi Mang Thai Con Của Giáo Thảo Lớp Bên Cạnh

Chương 7




Lúc Trình Phi Trì lần thứ hai tới cửa thì không bị đuổi đi nữa.

Diệp Khâm ở bên cạnh cũng như hổ rình mồi.

Diệp Cẩm Tường vì muốn gia đình hòa thuận nên cũng không nói những lời khó nghe nữa, chỉ xụ mặt ngồi ở một bên. Nhiệm vụ hòa giải cùng duy trì không khí vui vẻ rơi xuống người nữ chủ nhân Diệp gia.

La Thu Lăng muốn tìm hiểu rõ hơn tình yêu của hai đứa trẻ rồi từ đó sẽ giúp bọn họ tính toán con đường trong tương lai, vẻ mặt ôn hoà nói:

"Con cùng Khâm Khâm nhà chúng ta quen nhau như thế nào? Khâm khâm thường ngày thẹn thùng nên cũng không thể nào ở trước mặt bọn ta nhắc tới con."

Diệp Khâm chột dạ, đâu chỉ là không thể nào nhắc đến, căn bản từ trước đến nay chưa hề nhắc qua. Chẳng lẽ lại nói hết sự việc cái đêm mơ hồ đó sao.

Cậu không nghĩ tới Trình Phi Trì lại đưa ra câu trả lời hoàn toàn khác:

"Năm trước ở đại hội thể thao của trường, cậu ấy tặng đồ uống cho con."

Diệp Khâm vẻ mặt mơ hồ, đưa đồ uống?

Suy nghĩ một hồi lâu cậu mới có chút ấn tượng. Lúc ấy cậu tham gia thi đấu nhảy xa xong thì tính toán về phòng học ngủ, trên tay xách theo ba bốn chai nước. Ngại mang theo cả bịch quá nặng, cậu tiện đi dọc đường gặp ai cho người ấy.

Chẳng lẽ người kia chính là Trình Phi Trì?

... Trên sân thể dục có nhiều người như vậy, cũng quá trùng hợp đi.

La Thu Lăng lại rất cao hứng, oán trách nhìn Diệp Khâm: "Khâm Khâm nhà chúng ta từ nhỏ đã như vậy, thích cái gì sẽ không nói thẳng, chỉ làm mấy việc quanh co lòng vòng khiến cho đối phương chú ý."

Diệp Khâm vừa muốn phản bác, nghe thấy Trình Phi Trì nói: "Thế nhưng lần đó là con hiểu lầm, nghĩ chỉ là cậu ấy thấy người nên tùy tiện đưa nước cho thôi, chứ không phải là mua riêng cho con."

Nói tới đây cậu tạm dừng một lát, trong giọng nói nghe không ra cảm xúc, "Từ khi đó con đã bắt đầu chú ý đến cậu ấy, cậu ấy tính cách rộng rãi, nhân duyên lại tốt, người gặp người thích."

Buổi tối, Diệp Khâm nằm trên giường uống sữa bò, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Lời nói của Trình Phi Trì không thể nghi ngờ đã cho mối quan hệ của hai người một cái khởi đầu đàng hoàng. Hơn nữa còn cho cậu đủ mặt mũi.

Trình Phi Trì còn nói không ai là không thích mình? Nói cách khác, cậu ấy cũng thích mình sao?

Chính là vì sao cậu ấy lại thích mình?

Vì cho rằng mình thích cậu ấy, hay là bởi vì muốn chịu trách nhiệm?

Trước đó cậu ấy đã nói qua, cho nên chính là vì Trình Tiểu Trì nhỏ sao?

Diệp Khâm sờ sờ bụng, trong lòng có chút mất mát, uống sữa bò cũng không thấy ngon.

Trở mình, cậu hồi tưởng lại lời Tôn Di Nhiên nói qua, rõ ràng là ai cũng thích cậu ấy mới đúng?

*

Sáng sớm ngày hôm sau đi học, cậu đẩy cửa ra liền thấy Trình Phi Trì dắt xe đạp đang đợi ở ngoài.

Diệp Khâm đi đến, ngượng ngùng hỏi: "Cậu lại tới làm gì?"

Trình Phi Trì: "Đưa cậu đi học."

Diệp Khâm nhận thấy quan hệ của bọ họ đã có biến chuyển. Cậu không cảm thấy kháng cự, cũng không cảm thấy quá thích.

Nói chung là cậu cảm thấy mối quan hệ này thiếu cái gì đó, hoặc có thể nói là đã nhảy cóc qua một mốc quan trọng nào đó.

Vì hôm nay Diệp Khâm đi học muộn nên thời gian không còn nhiều, vốn dĩ cậu muốn chạy đến trường học. Trình Phi Trì để cậu ngồi phía sau, một đường nhanh như chớp mà xông vào cổng trường, thiếu chút nữa bị chủ nhiệm giáo dục bắt lấy.

Lúc xuống xe Diệp Khâm thuận miệng oán giận nói mông đau. Sau tiết tự học buổi tối liền thấy yên sau xe có thêm một miếng lót bọt biển thật dày.

Ngồi lên đi thử thấy thoải mái hơn nhiều. Diệp Khâm túm túm vạt áo Trình Phi Trì: "Cảm ơn."

Trình Phi Trì đạp xe không quay đầu lại, nói: "Không cần khách khí."

Qua mấy ngày, việc đưa đi đón về này truyền đến tai La Thu Lăng. Vì thế Diệp Khâm mỗi ngày thức dậy càng sớm, đánh răng rửa mặt xong thì xách theo hai phần bữa sáng ra khỏi nhà. Một phần cho Trình Phi Trì, một phần cho mình ngồi ở phía sau trường thảnh thơi ăn.

Bỗng dưng lương tâm nổi lên cậu cũng thấy thương cảm tài xế vất vả, trời giá rét còn muốn trở cậu đi học, lúc đến trường bữa sáng đều đã lạnh.

Diệp Khâm nghĩ ra một biện pháp rất hay. Cậu đem phần của Trình Phi Trì giấu vào trong lòng ngực. Cái túi may bên trong áo khoác đồng phục vừa vặn phát huy tác dụng. Lúc đến trường học lấy ra vẫn ấm áp vừa vặn có thể ăn.

Lần đầu nhận lấy bữa sáng móc ra từ lòng ngực Diệp Khâm, Trình Phi Trì hiển nhiên có chút do dự, một hồi lâu mới duỗi tay nhận lấy.

"Cảm ơn".

Diệp Khâm không cảm thấy có cái gì không ổn, tiếp tục như vậy làm, thẳng đến khi tin đồn theo gió Bắc truyền tới lớp bọn họ. Nói Trình giáo thảo lớp bên cạnh có đối tượng, mỗi ngày buổi sáng đều mang theo bữa sáng có mùi vị tin tức tố Omega đến phòng học.

Diệp Khâm cảm thấy thật thẹn thùng, cùng ngày liền đi mua cái hộp giữ ấm. Ngày hôm sau đem bữa sáng đặt ở hộp giữ ấm đưa cho cậu ta. Trình Phi Trì do dự một lúc lâu, muốn nói gì đó rồi lại thôi nhưng cuối cùng vẫn là chưa nói, không lên tiếng mà tiếp tục đi.

Sau khi quen nhau một thời gian, Diệp Khâm càng ngày càng cảm thấy Trình Phi Trì là người ít nói, tâm tư thâm hậu, lúc nào cũng trầm mặc, nói cách khác chính là rất khó ở chung.

Hỏi cậu ấy cái gì cũng đều nói "Được.", nhìn giống như sẽ không cự tuyệt người khác. Từ biểu tình của cậu ta cũng không nhìn ra ý nào không tình nguyện. Nhưng Diệp Khâm phát hiện cậu ta không phải lúc nào cũng vừa lòng.

Ví như hôm nay cậu lại được Tôn Di Nhiên ủy thác đưa thư tình cho Trình Phi Trì, bất hạnh bị cậu ta bắt được.

Trong giờ giải lao tiết thể dục, Trình Phi Trì thấy Diệp Khâm lén lút chạy về phía khu dạy học, một đường theo đuôi đuổi kịp. Từ cửa sau phòng học thấy Diệp Khâm móc ra một cái phong thư hồng nhạt, nhanh chóng quyết định tiến lên bắt lấy cổ tay cậu, hỏi: "Cậu đang làm gì?"

Diệp Khâm sợ tới mức run run: "Đưa, đưa thư tình..."

"Thư tình của ai?"

"Một bạn học nữ viết cho cậu."

Mặt cậu ta bình tĩnh khiến người khác không có chỗ nào chỉ trích được.

Dùng mắt thường cũng thấy được sắc mặt Trình Phi Trì trầm xuống: "Mấy bức thư trước kia cũng là cậu đưa?"

Diệp Khâm thành thật nói: "Đúng vậy, cô ấy là bạn của tớ."

Cậu vẫn luôn coi việc "Vì bạn bè giúp bạn không tiếc cả mạng sống" là phẩm chất hành tẩu giang hồ quan trọng nhất. Đừng nói đưa thư tình, dù Tôn Di Nhiên có muốn cậu hỗ trợ thổ lộ, cậu cũng vui mừng làm.

Dù sao thì Trình Phi Trì cũng sẽ không đồng ý, việc gì phải sợ.

"Tớ là gì của cậu?" Trình Phi Trì hỏi.

Diệp Khâm nghiêng đầu, cảm thấy này vấn đề giống như lần trước đã nghe rồi. Thế nhưng vòng giao thiệp của cậu quá đơn giản, nhất thời chưa nghĩ ra được khả năng nào khác.

Cậu đành thử thăm dò trả lời: "Bạn học?"

Mặt Trình Phi Trì đen một phân.

Diệp Khâm vội sửa miệng: "Bạn thân?"

Sắc mặt Trình Phi Trì tối sầm lại.

Diệp Khâm buồn rầu vò đầu, vậy lần kia hai người có ấy ấy qua một lần, có được gọi là bạn giường không?

Một lát sau, Trình Phi Trì buông tay ra, nhận lấy thư tình: "Phiền cậu nói với bạn ấy tớ đã nhận được rồi, sẽ xem."

Diệp Khâm thành thật đem lời Trình Phi Trì nói một chữ cũng không sai truyền lại cho Tôn Di Nhiên. Cô nàng vui vẻ suốt cả buổi trưa.

Vậy mà cậu lại không thể vui được.

"Sẽ xem".

Xem thế nào? Muốn đọc từng câu hay là xem từng chữ một?

***

Gần kỳ nghỉ đông, trường tổ chức một buổi tọa đàm về việc tự học trong kỳ nghỉ đông, toàn thể học sinh cuối cấp đều phải tham gia.

Toạ đàm kết thúc, một vài bạn ở lại dọn dẹp hội trường. Diệp Khâm mang danh giúp lớp trưởng làm nhưng kỳ thật là vừa cầm cái chổi vừa thất thần, ngước tai nhìn chằm chằm động tĩnh Lớp 1 phía trước.

Không biết ai đưa tới một túi bóng bay dài, vậy mà Trình Phi Trì cư nhiên đứng đấy tạo hình bóng bay nghệ thuật cho mấy bạn nữ!

Ha, trách không được đúng là giáo thảo của trường, lúc nào cũng là trung tâm.

Diệp Khâm không chịu thua, lập tức lấy di động kêu mấy phần đồ ăn, mời các bạn học ăn gà.

Ngoại trừ Trình Phi Trì thì mỗi người đều có phần.

Các bạn học ăn gà chiên xong, lại vây đến xung quanh Trình Phi Trì. Chỉ trong chốc lát, cậu ta đã làm xong một con gấu bông bằng bóng bay.

Ngoại trừ Diệp Khâm ra, mỗi người đều có phần. Không phải là Trình Phi Trì không cho, mà là do Diệp Khâm không muốn bỏ mặt mũi đi lấy.

Dọn dẹp xong, Diệp Khâm mang cặp sách nhỏ ngẩng đầu không coi ai ra gì mà vượt qua cái xe đạp sắp hỏng kia.

Chiếc xe đạp hỏng ở phía sau không nhanh không chậm đi theo cậu. Cậu đi nhanh thì bánh xe cũng lăn nhanh, cậu bước chậm lại thì bánh xe cũng chậm lại.

...Vậy mà lại không thèm đuổi theo mình?

Diệp Khâm tức giận, nghĩ thầm chắc không chỉ có bóng bay kia là không phải của cậu, có lẽ đến cả miếng lót bọt biển để đằng sau yên xe kia cũng không phải làm cho cậu!

Vốn dĩ không phải làm cho mình, có khi là cậu ta làm trước cho Trình Tiểu Trì cũng nên...

Càng nghĩ càng ê răng, càng nghĩ càng bực bội, cậu xoay người bước hai bước nhảy lên phía sau xe: "Đi!"

Trình Phi Trì ngồi lên xe, hỏi: "Đi đâu?"

Diệp Khâm làm bộ dáng như muốn đi cáo trạng: "Đi gặp mẹ cậu!"

- ---------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

CFC: Làm thế nào để bà xã tương lai thích tôi? Online chờ gấp. Rất cấp bách.

YQ: Ba của con tôi rất được hoan nghênh, làm sao bây giờ? Online chờ gấp. Rất cấp bách!

- -------------------------

Tui cười chết lúc này: "Vốn dĩ không phải làm cho mình, có khi là cậu ta làm trước cho Trình Tiểu Trì cũng nên..."

Tội nghiệp Trình bảo bảo, chưa sinh ra đã bị ba ba ghen tị rồi.