Trong phút chốc, bàn tay Tấn Tĩnh đang sửa sang lại mặt nạ trơn trượt, mặt nạ trải phẳng trên mặt bị cô vô tình làm cho nếp gấp không thôi, mang theo một khuôn mặt trắng đen phân liệt, đánh giá Tấn Viễn hoàn toàn không có một chút sợ hãi khẩn trương.
Một lúc lâu sau, cô cười đầu tiên: "Em đang đùa với chị, phải không?"
Nếu như Tấn Viễn thật sự thích là đàn ông mà nói, nhiều năm như vậy không có khả năng một chút manh mối cũng không có, hơn nữa nào có người come out biểu hiện bình tĩnh như vậy, cho nên Tấn Tĩnh sau khi khiếp sợ qua đi theo bản năng phản ứng chính là không tin.
Tấn Viễn thấy Tấn Tĩnh không tin, không phản bác cũng không thừa nhận, chớp chớp mắt, mơ hồ đưa ra câu trả lời: "Chị đoán xem."
Tấn Tĩnh đem mặt nạ trên mặt không hình dạng kéo xuống, vẻ mặt chắc chắn: "Chị đoán là như thế."
Cô mới không tin em trai luôn luôn hiểu chuyện nghe lời, sẽ chạy đi chơi loại tiết mục thích đàn ông này, nhất định là Tấn Viễn lại đang lừa gạt cô.
Tấn Viễn cúi đầu đùa nghịch điện thoại, không lên tiếng, dù sao anh đã nói trước, Tấn Tĩnh tin tưởng hay không tin là chuyện của cô.
Không nhận được hồi âm của Tấn Viễn, Tấn Tĩnh cũng không thèm để ý, đang muốn đứng dậy đi vệ sinh rửa sạch mặt nạ tinh chất trên mặt, điện thoại di động của cô cũng vang lên một tin nhắn thoại nhận được chuyển khoản: "Chuyển khoản đến 21.000 nhân dân tệ."
Ngay sau đó thanh âm Tấn Viễn theo sát phía sau vang lên: "Tâm ý của chị, em nhận được, bất quá tiền này vẫn là quên đi, chị cảm thấy em thiếu hai vạn đồng này sao?"
Tấn Tĩnh nghe thấy lời này của anh đang muốn đứng dậy động tác dừng lại, cô biết Tấn Viễn có bao nhiêu tiền tiết kiệm, mím môi, không phục nói: "Tiền nhiều dậy không nổi a."
Nói xong cô lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, cầm lấy điện thoại nhìn một chút, khó hiểu nói: "Sao em lại cho chị thêm một ngàn đồng."
Tấn Viễn liếc mắt nhìn mặt nạ màu đen trong tay cô còn chưa đắp được bao lâu đã bị xé ra, hời hợt nói: "Bồi thường tiền mặt nạ cho chị."
Dù sao hiện tại anh chỉ nói một câu, liền sợ tới mức cô hủy một tấm mặt nạ, nếu sau này biết sự thật còn không biết hủy diệt bao nhiêu mặt nạ, đây coi như là bồi thường tiền áp dây thần kinh cho cô trước đi.
Tấn Tĩnh hiển nhiên là không có lĩnh hội được ý đồ của Tấn Viễn, nhìn tiền trong điện thoại di động không chỉ có một phần không ít, ngược lại còn nhiều hơn một ngàn đồng, khóe miệng đều kéo ra phía sau tai, nhặt tiền không cần uổng phí: "Tốt như vậy a, vậy chị cũng không khách khí nhận lấy."
"È hèm." Tấn Viễn thu hồi điện thoại, hàm hồ đáp một tiếng. Thật hy vọng sau khi cô biết chân tướng, cũng có thể cười vui vẻ như vậy.
Không có Cao Tân Vũ làm khó dễ, Tấn Viễn thành công giúp khoa học kỹ thuật Hạc Thành bắt được hạng mục này, theo tin tức trúng thầu công bố, theo đó là cổ phiếu khoa học kỹ thuật Hạc Thành tăng vọt, doanh số của các thương hiệu dưới trướng có đường cong tăng lên, không ít công ty chủ động tìm tới cửa hợp tác, mỗi người trong khoa học kỹ thuật Hạc Thành đều trở nên bận rộn, duy chỉ có Tấn Viễn bận rộn hồi lâu trong nháy mắt trở nên thanh nhàn.
Trước kia đi làm đều là từ sáng đến tối gõ mã, hiện tại đi làm không cần anh gõ mã, chỉ cần mỗi ngày xem báo cáo, phân công nhiệm vụ là được, khối lượng công việc chuyển biến có chút nhanh, để cho anh trong lúc nhất thời còn có chút không thể thích ứng, dứt khoát mở máy tính, lại bắt đầu gõ mã của anh.
Đối với việc này Hà Lạc ngược lại thích ứng rất nhanh, đi làm dám trực tiếp ôm điện thoại đến phòng làm việc của Tấn Viễn chơi trò chơi trước mặt anh.
Hắn vừa chơi game, vừa nói với Tấn Viễn đang gõ mã trên máy tính: "Cậu cũng quá thành thật, mọi người đến làm việc đều là dựa vào ý nghĩ lăn lộn cả tháng lấy một tháng lương đi làm, ai giống như cậu làm quản lý không bày ra uy lực của cậu, còn ở chỗ này giống như một nhân viên bình thường gõ mã."
Tấn Viễn trả lời hắn hai chữ: "Nhàm chán."
Hà Lạc thuận miệng nói: "Chán, cậu có thể chơi game giống tôi, hoặc là tìm bạn gái cậu nói chuyện phiếm, đừng buồn bực chỉ biết gõ mã."
Tấn Viễn rũ mắt xuống: "Gần đây em ấy rất bận rộn."
Theo bụi bặm của dự án đã lắng xuống, Giang Hạc vốn bận rộn càng thêm bận rộn, mới bắt đầu mấy ngày còn có thể ở công ty ngẫu nhiên nhìn thấy bóng dáng của cậu, hiện tại ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, buổi tối về nhà nói chuyện phiếm với cậu cũng là vội vội vàng vàng, Tấn Viễn sợ cậu quá mệt mỏi, cũng không quấy rầy quá nhiều.
Hà Lạc không tin: "Dù bận rộn đến đâu ngay cả thời gian trả lời tin nhắn của cậu cũng không có, cô ấy cho rằng cô ấy là ông chủ Giang Tổng của chúng ta à."
"Cậu xem Giang Tổng chúng ta bận rộn như vậy, cũng còn năm lần bảy lượt tới tìm cậu tìm hiểu tiến độ dự án, cô ấy có thể bận rộn đến mức nào?"
Tấn Viễn: "..."
Tấn Viễn trầm mặc trong chớp mắt, nói: "Có lẽ không sai biệt lắm."
"Cậu cũng đừng vì cô ấy mà giải thích." Hà Lạc ôm điện thoại thao tác một trận, cũng không cản trở anh nói chuyện, "Tôi thấy bận là lấy cớ, trốn cậu mới là thật."
Tấn Viễn cảm thấy buồn cười, một độc thân cư nhiên còn phân tích tình cảm của anh, cũng buông tay gõ mã, cùng hắn tán gẫu: Vậy cậu nói em ấy vì sao phải trốn tránh tôi."
Hà Lạc không chút nghĩ ngợi nói: "Tình cảm phai nhạt."
Nói xong hắn thật sự bắt đầu phân tích tình cảm cho Tấn Viễn: "Tuy rằng người cậu đích xác rất đẹp trai, có thể kết bạn trai với cậu là giấc mơ của không ít cô gái, nhưng bộ dạng đẹp trai cũng không chứng minh cô ấy sẽ cả đời yêu cậu, cậu xem trên TV, những ngôi sao có dung mạo xuất chúng kia không phải cũng có rất nhiều người chia tay ly hôn sao? cho nên tình yêu này giống như hôn nhân, đều cần phải kinh doanh, kinh doanh tốt từ yêu đương đến kết hôn, kinh doanh không tốt, kết hôn cũng sẽ tan rã."
Tấn Viễn vốn định tùy tiện nghe một chút, không nghĩ tới còn nghe ra vài phần đạo lý: "Cậu tiếp tục nói."
"Cậu ấy." Hà Lạc từ trên giao diện trò chơi ngẩng đầu nhìn Tấn Viễn một cái, "Túi da là không tệ, nhưng cậu không cảm thấy có đôi khi cậu quá buồn bực sao, cậu nhìn xem hai cậu đã nói chuyện bao lâu rồi, tôi ngay cả người cũng chưa từng gặp qua, cậu coi như kim ốc tàng kiều mà đối xử, cũng không mang ra cho bọn tôi gặp mặt."
"Còn có khoảng thời gian trước chúng ta không phải lúc nào cũng bận rộn sao, tôi thấy cậu cũng bận đến mức không tìm cô ấy nói chuyện qua ngày, rất có thể đối phương cảm thấy cậu không nhiệt tình, cảm giác đối với cậu cũng tràn đầy lãnh đạm xuống, dù sao yêu đương cũng cần nhiệt tình."
Nói xong, Hà Lạc còn đưa ra một bình luận cho Tấn Viễn: "Con người cậu vừa nhìn đã không phải là kiểu người rất nhiệt tình, quá nặng quá buồn bực, ban đầu có lẽ sẽ bị diện mạo của cậu hấp dẫn, nhưng một thời gian dài, đối phương ở trên người cậu không cảm nhận được cái loại rung động vừa mới bắt đầu yêu đương, sẽ biến thành như bây giờ, đối với cậu thích trả lời không để ý, các loại dùng bận rộn để đẩy cậu ra, mà cậu lại không chủ động, sau đó bận rộn liền quên mất cậu."
Mặc dù Tấn Viễn biết rõ lời nói của Hà Lạc đang bịa đặt lung tung, Giang Hạc cho dù bận rộn đến đâu mỗi đêm đều sẽ nói chuyện điện thoại với anh một lát, căn bản tình cảm cũng không nhạt như hắn nói, nhưng anh vẫn cảm thấy hắn nói có vài phần đạo lý, bởi vì gần đây anh quả thật không còn nhiệt tình với Giang Hạc như lúc đầu.
Không phải cố ý lãnh đạm, mà là sợ quấy rầy cậu, sợ cậu quá bận rộn quá mệt mỏi, còn phải đến đáp ứng mình, băn khoăn quá nhiều, nhìn trước ngó sau chỉ có thể thu liễm mình, chỉ vì muốn cho cậu một không gian nghỉ ngơi.
Nhưng tình cảm cho tới bây giờ cũng không phải bắt đầu suy nghĩ cho đối phương, ngay từ đầu nó chính là xúc động mà không nói đạo lý, một khi bắt đầu giảng đạo lý, bình tĩnh lại lý trí xuống, tựa như Hà Lạc nói vậy, tình cảm cũng gần như nhạt đi.
Tấn Viễn mới không muốn tình cảm với Giang Hạc lạnh nhạt xuống, anh thật vất vả mới đuổi kịp người vào tay làm sao có thể nỡ buông tay.
Vì thế Tấn Viễn hoàn toàn vứt bỏ băn khoăn trong lòng, bắt đầu không kiêng nể gì mà phát động tin nhắn cho Giang Hạc.
Tấn Viễn: "Còn bận sao?"
Tấn Viễn: "Chọc chọc em."
Tấn Viễn: "Cho em một giờ."
Tấn Viễn: "Nếu không..."
Tấn Viễn: "Nếu không thì em không có bạn trai."
Tấn Viễn: "Bây giờ một giờ đã trôi qua."
Tấn Viễn: "Em xong đời rồi."
Tấn Viễn: "Bạn trai em đã biến mất."
Tấn Viễn: "Cho em thêm một giờ nữa."
Tấn Viễn: "Nếu không..."
Tấn Viễn: "Nếu không bạn gái em cũng không còn nữa."
Tấn Viễn: "Chính em tự xử lý đi!"
“......”
Bốn giờ chiều, Giang Hạc vừa mới họp xong một cuộc họp liền lái xe không ngừng nghỉ đến đồn cảnh sát, qua lại giữa các đơn vị chính phủ lớn, bận rộn đến mức chân không chạm đất, căn bản không có thời gian xem điện thoại di động.
Chờ lúc cậu có thời gian xem điện thoại đã là mười giờ tối, lúc đó cậu đang ở tòa án cùng một đám thẩm phán thảo luận sự tình, vừa lúc ở giữa có một khoảng trống, Giang Hạc nghĩ giờ này Tấn Viễn cũng gần như tan tầm về nhà, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho anh.
Vừa mới mở WeChat ra, liền thấy bên trong lóe ra tin nhắn không ngừng, thật vất vả chờ tin tức nhấp nháy xong, lại nhìn trong khung chat của cậu và Tấn Viễn, không duyên cớ khi số tin nhắn thành 99+.
Cậu lướt lên đầu, một tin tức lại một tin tức đọc đến cuối cùng, cơ hồ là cứ cách mười phút lại có một tin nhắn gửi tới, thật giống như đang nói cho cậu biết, có người lúc nào cũng nhớ tới cậu.
Loại cảm giác được người ta tùy thời nhớ tới, nhất thời khiến cho nụ cười đuôi mày Giang Hạc tất cả đều tràn ra, cậu vội vàng không ngừng nhắn tin cho đối phương.
Giang Hạc: "Xin lỗi, bây giờ mới xem điện thoại."
Đối diện lập tức trả lời tin tức cho cậu.
Tấn Viễn: "Đã sáu tiếng rồi."
Tấn Viễn: "Anh đã cho em rất nhiều cơ hội."
Tấn Viễn: "Nhưng em đều không nắm chắc."
Tấn Viễn: "Bây giờ bạn trai và bạn gái của em cũng không còn, chúng ta đã trở về quan hệ người lạ!"
Tấn Viễn: "Cho nên..."
Nhìn những tin tức tức giận rõ ràng này, sắc mặt Giang Hạc rõ ràng gấp gáp, cậu vội vàng đánh máy giải thích trong khung chat, còn không đợi cậu đánh xong chữ gửi đi, đối phương lại gửi cho cậu một tin nhắn.
Tấn Viễn: "Tiểu ca ca, tối nay hẹn không?"
Giang Hạc nhìn chằm chằm tin nhắn này trong khung chat, đầu ngón tay đang đánh chữ dừng một chút, thần sắc lo lắng trên mặt đột nhiên biến mất, lại hiện lên nụ cười tràn đầy mỹ mãn vừa rồi.
Cậu hướng về phía tin nhắn cuối cùng của khung chat, nhỏ giọng mà cưng chiều nói một tiếng: "Bạn trai nhỏ muốn mạng người."
Thẩm phán trên bàn làm việc bên cạnh còn đang nói chuyện mơ hồ nghe được giọng nói của cậu, cho rằng cậu có ý kiến gì, hỏi một câu: "Giang Tổng không đồng ý với cái vừa rồi sao?"
Bị người ta đột nhiên cắt đứt, Giang Hạc chỉnh thần sắc ngay ngắn, mỉm cười lắc đầu: "Không có, rất tốt, tiếp tục."
Chờ bọn họ bắt đầu vòng thảo luận tiếp theo, Giang Hạc lúc này mới có thời gian nhặt điện thoại lên, trả lời Tấn Viễn một tin nhắn.
Giang Hạc: "Gửi tấm hình xem xét."
Tính ra bọn họ cũng đã mấy ngày không gặp mặt, mặc dù mỗi ngày cậu đều sẽ đến công ty, nhưng cũng không phải ngày nào cũng có thể gặp Tấn Viễn ở công ty, cũng không có khả năng mỗi ngày đều đến văn phòng Tấn Viễn thăm anh, dẫn đến hiện tại vừa buông tay làm việc xuống, liền rất nhớ anh.
Tấn Viễn giống như là đã sớm chuẩn bị, tin nhắn của anh phát ra không đến nửa giây thời gian, đối phương liền đem ảnh chụp gửi tới cho cậu.
Tấn Viễn: [Hình ảnh]
Giang Hạc không phòng bị mở ra, cậu cho rằng Tấn Viễn sẽ giống như lần trước gửi một tấm ảnh selfie. Nhưng mà cậu mở hình ảnh ra, toàn màn hình đều là da thịt trắng như ngọc, một gối quỳ ở bồn tắm trên người không một mảnh vải, đường nét cơ bắp hoàn mỹ lăn đầy nước trong suốt, nước trong bồn tắm như ẩn như hiện còn có thể nhìn thấy một chút gợi cảm khiến người ta mơ tưởng, Giang Hạc lập tức liên tưởng đến lần trước ở khách sạn bôi thuốc cho Tấn Viễn, xúc cảm nhẵn nhụi trên người anh, trong khoảnh khắc khuôn mặt đỏ đến cổ.
Cậu cầm điện thoại như tay bị nóng bỏng vội vàng thu nhỏ hình ảnh trên điện thoại, sợ các trợ lý luật sư xung quanh cậu nhìn thấy, nhẹ nhàng nhắm mắt ổn định hô hấp, miệng khô lưỡi khô nới lỏng cà vạt.
Không thể không thừa nhận.
Tấn Viễn thật đúng là một tiểu yêu tinh, tùy thời tùy chỗ muốn mạng cậu.
Chờ cậu mở mắt ra, ngọn lửa trong mắt nhảy nhót đã định lại, cậu nhìn hình ảnh trong khung chat, mím chặt môi, sau một khắc, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trên màn hình, hạ xuống một hàng tin tức.
Giang Hạc: "Mật mã nhà, 0909, anh đến."
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
8/9/2021
#NTT