Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Chương 67: Hỗ Trợ




Điện thoại là do tổ thẩm định đấu thầu gọi tới, nói là có người tố cáo hệ thống đấu thầu của bọn họ bị nghi ngờ sao chép hệ thống giọng nói của công ty Tân Vũ, một buổi chiều cộng thêm một đêm, toàn bộ tổ thẩm định đấu thầu đều đang điều tra kỹ hệ thống của bọn họ, quả nhiên phát hiện hai hệ thống có không ít điểm tương đồng, tuy rằng về mặt khoa học kỹ thuật Hạc Thành có khoa học kỹ thuật cao hơn một bậc, nhưng trên cơ sở quả thật có dựa trên hệ thống giọng nói của công ty Tân Vũ, bởi vậy ban giám khảo quyết định hủy đấu thầu lần này, đấu thầu lại.

Giang Hạc cúp điện thoại, suốt đêm tìm tất cả trợ lý và luật sư tới bàn bạc xử lý tất cả các công việc liên quan.

Một khi ngày mai ban giám khảo đem tin tức hủy thầu lần này truyền ra, như vậy cũng tương đương với sự thật khoa học kỹ thuật Hạc Thành sao chép, đến lúc đó cũng không phải chuyện vứt bỏ hạng mục lần này đơn giản như vậy, ngay cả cổ phiếu khoa học kỹ thuật Hạc Thành, danh dự vân vân đều sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.

Trước mắt quan trọng nhất không chỉ là phải nghĩ biện pháp tẩy sạch hiềm nghi Tấn Viễn sao chép, còn phải nghĩ biện pháp kéo dài tin tức tổ giám khảo bên kia công bố hủy thầu.

Bằng không tin tức vừa công bố, cho dù bọn họ sau đó tìm được chứng cớ rửa sạch hiềm nghi, mấy thứ tổn thất kia cũng không trở về được, hơn nữa đã có ấn tượng tiên nhập vi chủ*, phỏng chừng cũng rất khó có người tin tưởng lại bọn họ thanh minh.

(*) Vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)

Không thể không nói một chiêu này của Cao Tân Vũ một hòn đá ném hai chim thật tuyệt, không chỉ giẫm Tấn Viễn vào chỗ chết, mà còn phải kéo khoa học kỹ thuật Hạc Thành xuống nước.

Giang Hạc cầm điện thoại di động không ngừng gọi điện thoại cho người khác, tìm quan hệ kéo dài thời gian, Tấn Viễn ngồi giữa một đống trợ lý và luật sư, chăm chú lắng nghe phương án bọn họ thảo luận, khi nghe bọn họ thảo luận làm thế nào giúp anh rửa sạch hiềm nghi sao chép hơn nữa còn quan hệ công chúng, trực tiếp mở miệng cắt đứt bọn họ: "Hai hệ thống đều do tôi làm, tuy rằng có điểm tương đồng, nhưng tôi dám cam đoan tôi không dùng thuật toán giống nhau như đúc, những chỗ tương tự kia cũng không đủ để chứng minh tôi sao chép."

"Tôi có thể đem những chỗ tương tự này sửa sang lại cho mọi người so sánh, chứng minh tôi không có sao chép, cậu ta chính là đang vu khống."

Hai hệ thống này đều là Tấn Viễn một cái ban đêm, hai cái ban đêm dùng vô số tâm huyết mài mòn ra, không ai so với anh quen thuộc hơn hai hệ thống này, cho dù có chỗ tương tự, đó cũng bất quá là thói quen của anh, căn bản không thể là sao chép, Cao Tân Vũ muốn dùng chiêu này đánh bại anh, tuyệt đối không có khả năng.

Bây giờ những gì anh thiếu là một cơ hội để chứng minh rằng anh đã không sao chép.

Lúc Giang Hạc gọi điện thoại cho người ta, nghe thấy lời này của Tấn Viễn, trong lòng từng đợt co rút đau đớn, nào có mình chứng minh mình không có đạo lý sao chép mình.

Giang Hạc trong lòng vừa tức vừa đau lòng, cậu cúp điện thoại, cũng mặc kệ trợ lý cùng các luật sư trong một văn phòng nhìn thế nào, trực tiếp đi tới trước mặt Tấn Viễn, từ phía sau ôm lấy anh, dán lên má anh: "Đừng lo lắng, có em sẽ không để anh chịu ủy khuất."

Đột nhiên bị Giang Hạc ôm lấy dính dính, Tấn Viễn lập tức ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu mạnh mẽ, thấy cả phòng đang tò mò nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thoáng chốc, một gương mặt trắng nõn nhẵn nhụi nhất thời tràn ngập ửng đỏ.

Cả khuôn mặt anh đỏ bừng, bất động thanh sắc kéo ống tay áo Giang Hạc ôm lấy anh, nhắc nhở trong văn phòng cậu còn có những người khác, không phải chỉ có thời khắc hai người bọn họ.

Giang Hạc bị động tác nhỏ mờ ám của anh đáng yêu đến, bình thường trêu chọc cậu trêu chọc đặc biệt vui vẻ, thì ra cũng có lúc thẹn thùng a, cằm cậu đặt trên vai Tấn Viễn, động tác trên tay chẳng những không có buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn một chút, ở bên tai anh cười nói: "Sau khi bị em quy tắc ngầm thì thẹn thùng?"

"Lúc trước anh tìm em muốn ngầm quy tắc, hẳn là phải nghĩ đến gặp loại tình huống hiện tại, nên ứng phó như thế nào a."

Nói xong cánh môi của cậu dán vào bên tai Tấn Viễn, thấp giọng hỏi anh: "Hiện tại gian tình của nam cấp dưới cùng ông chủ bị phát hiện, làm nam cấp dưới anh bây giờ nên làm cái gì mới tốt đây?"

Tấn Viễn: "..."

Tấn Viễn không biết đêm nay Giang Hạc uống nhầm thuốc gì, thế nhưng một chút cũng không  có da mặt mỏng, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, tự nhiên come out, nam nhân ăn mặn sau khi hết ăn chay này cùng nam nhân chưa ăn chênh lệch có chút lớn a.

Tấn Viễn trong lòng có chút tâm viên ý mã, dù sao bọn họ vừa mới tiến hành được một nửa, nhưng giờ phút này trước mặt anh là một đám nam nữ hiếu kỳ với bọn họ, còn có một đống khó khăn chờ bọn họ đi xử lý, suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng bị dập tắt trong lòng, anh mím môi, khắc chế trái tim khẩn trương, ho khan một tiếng, nhắc nhở Giang Hạc: "Chúng ta nên giải quyết vấn đề trước mắt đi."

Nói đến hoàn cảnh khó khăn mà bọn họ gặp phải hiện tại, trái tim bị Giang Hạc làm mọi người trước mặt căng thẳng thấp thỏm không thôi dần dần nguội lạnh.

Nhìn Giang Hạc mang theo một đám người sứt đầu mẻ trán đang làm công tác phòng ngừa, ánh mắt của anh kiên định một chút, nghiêng đầu nói với Giang Hạc: "Nếu tổ thẩm phán bên kia công bố thông báo hủy thầu trước, em liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu anh đi."

Dù sao hiện tại thời gian cấp bách muốn trong thời gian ngắn như vậy, tìm người kéo dài thời gian thật sự có chút khó khăn, so với nhìn cổ phiếu khoa học kỹ thuật Hạc Thành giảm mạnh, còn không bằng để cho anh một mình chịu trách nhiệm.

Giang Hạc nghe xong lời anh nói, lại thấy trong mắt anh kiên định, cười cười: "Anh không có niềm tin vào bạn trai của anh, hay là không có niềm tin vào sếp của anh, Hả? Khoa học kỹ thuật Hạc Thành đi tới hôm nay trải qua không biết bao nhiêu mưa gió, chút sóng gió này của anh bất quá chỉ là hạt vừng lớn chút chuyện nhỏ, còn chưa đủ để cho em đem trách nhiệm đổ hết lên người nhân viên của em."

Giang Hạc vừa nói vừa chuyển đề tài, giọng điệu trầm xuống: "Huống chi chuyện này anh chịu trách nhiệm gì? Từ xưa đến nay vẫn chưa có đạo lý chính thống đi cùng kẻ trộm cúi đầu nhận sai, chúng ta nếu không có sai, nên ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt, phải tin tưởng công lý vĩnh viễn đều thiên về phía chính nghĩa, khốn cảnh nhất thời không có nghĩa là khốn cảnh của một đời, anh lùi bước một bước sẽ có vô số bước chờ anh lùi tiếp."

"Tấn Viễn, tin em đi, mặc kệ là bạn trai cũng tốt, hay là làm cấp trên của anh cũng tốt, em cũng không yếu ớt như anh tưởng tượng, những trợ lý và luật sư mà em nuôi này bọn họ cũng không phải bất tài, anh phải thủy chung tin tưởng, em có thể trả lại cho anh một mảnh trời quang."

"Oành" một tiếng.

Đầu Tấn Viễn bị lời nói của Giang Hạc nổ tung đến trống rỗng, môi anh nhẹ nhàng run rẩy, trong lúc hoảng hốt hình như anh lại trở về ngày mới gặp Giang Hạc.

Ngày đó mưa rất lớn, lớn đến mức khiến người ta không thấy rõ bóng người, sau khi anh cắt đứt với Cao Tân Vũ ở tầng hầm, liền một mình cõng máy tính chạy về trường học trong mưa, không thấy rõ Giang Hạc đối diện đột nhiên vọt tới, hai người cùng nhau ngã xuống nước mưa.

Máy tính của anh bay ra ngoài, mà kính của Giang Hạc cũng rơi xuống, bị bàn tay của anh đè nát hoàn toàn, tròng kính cạo rách bàn tay của anh, máu chảy ròng ròng.

Lúc ấy đầu anh rất hỗn độn, không nhớ rõ là mình đụng Giang Hạc, hay là Giang Hạc đụng phải anh, chỉ nhớ rõ chuyện đầu tiên đứng lên chính là có chút thiếu đánh xin lỗi: "Xin lỗi, hôm nay thời tiết không tốt lắm, tâm tình của tôi cũng không tốt, đi không nhìn đường đụng phải cậu, làm hỏng kính của cậu."

Sau đó anh liền nghe thấy người bị anh đè dưới thân không những không tức giận, ngược lại trầm thấp cười một tiếng, lúc đứng lên, một thân âu phục tinh xảo trở nên chật vật không chịu nổi, nhưng cậu không chú ý đến bản thân, ngược lại chú ý tới máy tính cùng bàn tay máu chảy không ngừng của anh, vội vàng từ trong túi âu phục lấy ra khăn nhẹ nhàng giúp anh lau bàn tay đang chảy máu, thanh âm trong tiếng mưa trầm thấp mà dịu dàng: "Không sao, bạn học, tôi nghĩ hẳn là tôi đụng phải anh trước, hơn nữa anh nói rất đúng, Thời tiết hôm nay thực sự làm cho mọi người cảm thấy tồi tệ."

Cậu vừa giúp anh cầm máu, vừa híp mắt kéo tay anh xuống dưới mắt xem bên trong vết thương mảnh thủy tinh vỡ hay không, chậm rãi nói: "Cho nên tôi hy vọng qua ngày hôm nay mỗi ngày đều là vạn dặm trời quang mây tạnh, như vậy sau này mỗi ngày anh đều có tâm trạng tốt."

Lúc ấy mưa quá lớn, Tấn Viễn không thấy rõ biểu tình của cậu, nhưng lúc ấy cậu nói câu kia lại ở trong lòng anh nhớ rất lâu.

Lúc đó anh liền cảm thấy người này thật ôn nhu, ôn nhu đến mức có thể giúp người ta xua đi hết thảy khói mù.

Hiện tại ký ức chồng chéo lên nhau, anh đột nhiên hiểu được lúc ấy anh sao lại có cảm giác như vậy, bởi vì trên người Giang Hạc không chỉ khắc vào trong xương cốt ôn nhu, còn có sự tự tin cường đại bẩm sinh, cậu tựa như một ánh mặt trời phá mây mà ra, không sợ bất kỳ mưa gió nào trên thế gian, một người như vậy anh nghĩ không bị hấp dẫn cũng khó.

Giang Hạc gọi điện thoại cả đêm, tranh thủ thời gian trì hoãn ba ngày công bố tin tức hủy thầu, ba ngày này bọn họ phải xuất ra chứng cứ mạnh mẽ của bọn họ để cho tổ giám khảo tin tưởng bọn họ không có sao chép, bằng không ba ngày trôi qua, tin tức hủy thầu vừa công bố, kết cục vẫn giống nhau.

Tấn Viễn ở công ty thức cả đêm, từng chút từng chút viết tài liệu chứng minh của mình.

Ngày hôm sau, Hà Lạc đội đầu còn choáng váng đến công ty nhìn thấy Tấn Viễn mắt đều đỏ lên, sau khi hiểu rõ nguyên nhân sự tình, cả người đều nổ tung: "Mẹ nó, ai cho mặt... a, ai cho nó mặt đến trả đũa vậy!" Tấn Viễn rót cho hắn một ly nước: "Cậu bớt giận, hiện tại không phải lúc tức giận, tôi phải nhanh chóng viết tài liệu chứng minh ra, còn phải tìm người đi tổ giám khảo sự kiện bên kia."

Dự án lần này rất quan trọng, thời gian Giang Hạc có thể hoạt động ba ngày đã rất không dễ dàng, tổ giám khảo bên kia bởi vì đối với bọn họ có ấn tượng đầu tiên, đối với bọn họ cảm quan không tốt lắm, hiện tại hoạt động không nhúc nhích, Giang Hạc đang nghĩ biện pháp, Tấn Viễn không muốn ở thời điểm mấu chốt này gây chuyện cho cậu, chỉ có thể khuyên Hà Lạc An một chút.

Hà Lạc nhanh như chớp đem nước Tấn Viễn đưa tới một ngụm uống cạn, say rượu còn làm cho đầu hắn choáng váng, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Tấn Viễn, cắn răng, không phục nói: "Không được, không được, tôi thật sự là nuốt không trôi khẩu khí này, Cao Tân Vũ khinh người quá đáng!"

Dựa vào cái gì a, dựa vào cái gì a, chỉ bằng Tấn Viễn so với Cao Tân Vũ hắn mạnh hơn, Cao Tân Vũ hắn ghen tị Tấn Viễn, Tấn Viễn đáng đời nên bị Cao Tân Vũ hắn khi dễ vào chỗ chết như vậy sao!!

Trước kia Tấn Viễn một người kiêu ngạo, hiện tại đều bị hắn khi dễ thành cái dạng gì, hắn còn muốn đem người giẫm vào chỗ chết, trên thế giới làm sao lại có người khốn nạn như vậy chứ!!

Răng Hà Lạc mài đến kẽo kẹt rung động, nếu không phải nhà hắn thất bại, chỉ dựa vào danh tiếng trước kia của giới bất động sản nhà hắn, nhìn xem hắn có đấm cho Cao Tân Vũ một trận không!!

Bảo cậu ta ở trước mặt Hà tiểu gia hắn diễu võ dương oai, xem hắn có đem da cậu ta lột xuống không, để cho nó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy trên đường cái!!

Nhưng nhà hắn hiện tại phá sản, nhà hắn cái gì cũng không có, hắn ngoại trừ thay Tấn Viễn phẫn nộ, cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không làm được!!

Đầu Hà Lạc nhanh chóng xoay chuyển, hắn nghĩ ba hắn còn có người giao thiệp, nói không chừng trong đó có người có thể giúp được Tấn Viễn.

Nhưng mà đầu hắn xoay tới xoay lui, người đầu tiên nghĩ đến đều là Phó Ý.

Hắn nhớ rõ ngày hôm qua hắn có nhìn thấy giám khảo họ Phó kia cùng Phó Ý rất thân thiết, đều họ Phó, không chừng là thân thích, thân thích cùng thân thích hẳn là rất dễ nói chuyện đi.

Hà Lạc lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Phó Ý, nhưng vừa nghĩ đến tối hôm qua hắn say rượu chạy tới nhà anh ta, uống rượu điên cuồng quấy rầy người ta, giày vò người đến nửa đêm mới ngủ, hiện tại lại đi tìm người hỗ trợ, hình như rất vô đạo đức.

Thế nhưng ngoại trừ Phó Ý, hắn hiện tại thật sự tìm không được người có thể giúp Tấn Viễn.

Tấn Viễn không chỉ có thời điểm đi học giúp hắn rất nhiều, ngay cả sau khi đi làm cũng một mực giúp hắn, thật vất vả gặp được cơ hội một lần hắn cũng có thể giúp được, hắn không thể làm như không thấy.

Quên đi, mặc kệ, nợ Phó Ý nhân tình so với nợ người khác tốt hơn, tuy rằng hắn ta vừa hung vừa biếи ŧɦái, nhưng không thể phủ nhận so với người khác vẫn rất tốt.

Chủ nợ của hắn, người nợ nần dám đối đãi với hắn như vậy, hắn đã sớm đánh chết người, hắn hiện tại đoan chính sống sót toàn bộ dựa vào người Phó Ý tốt.

Vì thế lúc Tấn Viễn viết tài liệu, anh liền nhìn thấy, Hà Lạc một mình cầm điện thoại di động ở trong phòng làm việc của anh, vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa gãi tai gãi má, lại mặt đỏ tim đập không biết đang làm gì, cho đến khi anh viết xong tài liệu chuẩn bị tìm một chỗ ngủ một giấc, Hà Lạc bảo anh mang theo tài liệu đi cùng hắn.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

8/9/2021

#NTT