Bên trong quầy bar K5.
Tấn Viễn liên tiếp tăng ca một tháng giống như lập tức nghĩ thông suốt, rốt cục không liều mạng tăng ca nữa, mà là lắc người đi ra ngoài uống rượu.
Ngay từ đầu mọi người cho rằng anh chỉ muốn đi ra ngoài thư giãn thả lỏng, cũng không có suy nghĩ nhiều, cho đến khi nhìn thấy anh một hơi gọi một bàn cocktail rượu mạnh, ai nấy đều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
"Tùy ý uống," Tấn Viễn bưng lên một ly cocktail, chân thon dài chống vào góc bàn, khuôn mặt yêu nghiệt kia dưới ánh đèn loang lổ lộ ra nụ cười rực rỡ mà quỷ dị, "Tôi mời khách.”
"Tấn Viễn," Đậu Gia nhìn anh, nuốt nước miếng, ngấp ngáy hỏi, "Có phải cậu đã xảy ra chuyện gì không? ”
"Không có a?" Tấn Viễn một ngụm uống hết cocktail trong ly, lại bưng lên một ly, rất tự nhiên nhìn hắn, "Chính là đột nhiên muốn uống rượu, các cậu nguyện ý cùng uống thì uống, không muốn liền tùy.”
Lúc này nói chuyện, Tấn Viễn một hơi đã uống liền năm ly.
"Được rồi được rồi." Hà Lạc vội vàng đẩy ly rượu trước mặt Tấn Viễn sang bên kia, "Uống một chút giải khát là đủ rồi, đoạn thời gian trước cậu vừa mới vào viện, thân thể cũng không thể tùy tiện như vậy. ”
"Nếu thật sự trong lòng không thoải mái." Phùng Kha nhìn ra tâm tình Tấn Viễn không tốt lắm, xách hai chai bia đặt ở trước mặt anh, "Nếu không thì uống bia đi, bia là đủ rồi. ”
"Không cần cái này," Tấn Viễn nhìn chai bia trước mặt, lắc đầu, "Bên trong pha nước, uống không được phê.”
"Haa," Đậu Gia nhìn anh nở nụ cười một tiếng, "Chỉ bằng tửu lượng của cậu? cậu còn muốn uống rượu phê? phê lên rồi, người không còn.”
Nói xong hắn nói với người phục vụ đi ngang qua: "Phiền cho chúng tôi bàn này thêm mười chai sữa bò."
Nhân viên phục vụ rất nhanh liền đem sữa bò mang lên, Đậu Gia đưa một chai sữa đến tay Tấn Viễn: "Đến đây, sữa cục cưng, hôm nay mấy người anh em cùng cậu uống đến hừng đông cũng được."
Hà Lạc và Phùng Kha cũng có ánh mắt, mỗi người cũng bưng lên một chai sữa: "Đúng đúng đúng, đầu năm nay uống rượu có ý nghĩa gì, muốn uống thì uống sữa bò.”
"Ở quán bar có nhiều người uống rượu." Hà Lạc cũng cười theo, "Người uống sữa trong quán bar chỉ sợ cũng chỉ có mấy người chúng ta, cũng không biết lát nữa có say sữa hay không.”
Đậu Gia phụ họa nói: "Đúng a..."
Dù sao ba người gắt gao vây quanh Tấn Viễn, cũng không cho phép anh đụng vào rượu dù một chút.
Tấn Viễn nhìn lướt qua bọn họ một cái: "Tôi tìm các cậu là để các cậu cùng tôi uống, không phải để cho các cậu đến gây thêm phiền toái cho tôi.”
"Uống uống, cái này cũng không phải trái phép gì." Phùng Kha nâng chai sữa bò uống một ngụm, "Uống cái gì mà chả là uống. ”
"Các cậu cũng không cần đem tôi trông coi cẩn thận như vậy." Tấn Viễn buông bình sữa trong tay xuống, đang muốn bưng ly rượu, "Tôi cũng không yếu ớt như các cậu tưởng tượng.”
Đầu ngón tay anh còn chưa đụng tới rượu, gần chỗ ngồi phía sau bọn họ, liền phát ra một tiếng cạn ly vang dội.
Ánh đèn của quán bar này rất tối, cách bố cục cũng hơi xa, nếu như không phải nhìn kỹ, có người quen đi ngang qua cũng không biết.
Nhưng Tấn Viễn lại ở trong tiếng cạn ly vang dội nghe ra mấy đạo thanh âm quen thuộc.
"Tân Vũ, lần này hợp tác với Vương Tổng, nhờ có cậu."
"Là thành quả mọi người cùng nhau cố gắng, các cậu cũng đừng đem công lao đổ lên một mình tôi."
"Chính là đáng tiếc, nếu không phải Giang Tổng khoa học kỹ thuật Hạc Thành nửa điểm cũng không chịu nhượng bộ, lựa chọn hàng đầu của chúng ta hẳn là của Giang Tổng, hiện tại chỉ có thể lui mà cầu lựa chọn Vương Tổng."
Tấn Viễn vốn không muốn nghe bát quái, rũ mắt xuống, đang muốn tiếp tục bưng ly rượu, nhưng nghe mấy câu tiếp theo, đầu ngón tay sắp chạm vào ly rượu liền chuyển, trực tiếp cầm lấy một chai bia.
"Này, Giang Tổng gia nghiệp lớn, khẩu khí cũng lớn, cho rằng chúng ta không phải hắn thì không thể, nhưng đừng quên hệ thống trên tay chúng ta rất nóng bỏng, không có Giang Tổng hắn, còn có người khác muốn, nếu không phải muốn mượn gió đông của Hạc Thành đẩy phòng chat của chúng ta lên trên một chút, chúng ta cũng không đến mức cùng bọn họ hao phí lâu như vậy."
"Hơn nữa mọi người cũng không cần nản lòng, Tân Vũ cũng thay mọi người tìm lại sân khấu. Hai người không thấy ngày đó ký hợp đồng với Giang Hạc, Tân Vũ rót cho anh ta hai ly rượu đế, kết quả trước khi chúng ta đổi ý, Giang Hạc biểu lộ vẻ mặt nghẹn khuất, nghe nói trở về liền xuất huyết dạ dày phải nhập viện, ha ha ha ha ha, thật sự là lòng người quá rộng."
"Đại Thành, cậu cũng đừng đem tôi nói ra thần thánh như vậy..."
Cao Tân Vũ còn chưa dứt lời, một chai bia từ trên trời giáng xuống trực tiếp đập vào đầu hắn ta, lúc chai bia vỡ ra bốn năm phần, rượu trong chai cũng theo đỉnh đầu chảy xuống với hỗn hợp máu, lập tức khiến hắn ta mơ hồ.
Biến cố xuất hiện quá nhanh tất cả mọi người đều không có phản ứng kịp, chờ thời điểm phản ứng kịp, Tấn Viễn đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Cao Tân Vũ che đầu bị thương, tức giận nhìn Tấn Viễn trước mặt: "Tấn Viễn! Sao mày dám đánh tao! Mày dựa vào cái gì, mày có tư cách gì..."
Tấn Viễn trực tiếp vuốt tóc hắn, kéo hắn ra khỏi ghế dài, ngón tay thon dài kéo cằm hắn ta lên, không chút khách khí vả hắn ta hai cái, lại một quyền đấm vào bụng hắn, một đôi mắt đen tràn ngập tàn nhẫn: "Đánh mày liền đánh mày, còn dựa vào cái gì? Còn muốn tư cách?”
Cao Tân Vũ bị đánh đến khom người đứng dậy thống khổ kêu không thôi, tóc hết lần này tới lần khác còn bị Tấn Viễn túm chặt trong tay, mặc kệ hắn ta cử động thế nào, toàn thân đều đau đớn dị thường.
Bạn bè của hắn ta đang muốn đứng lên làm căng, Tấn Viễn híp mắt lệ tuyệt nhìn qua bọn họ một cái: "Tao xem hôm nay bọn mày ai dám động một chút! ”
Đám người này đều là trợ thủ lúc trước hỗ trợ viết hệ thống cho Tấn Viễn, một hai người còn cầu Tấn Viễn chỉ điểm, lúc này bọn họ bán hệ thống của Tấn Viễn lại còn bị Tấn Viễn bắt túi, một đám áy náy như rùa rụt đầu động cũng không dám động.
"Aaa..."
Không ai quấy rầy, Tấn Viễn như ngựa hoang thoát cương, xách cổ áo Cao Tân Vũ, hung ác đấm đá trên người hắn ta, đem toàn bộ uất khí đè ở trong lòng mấy ngày nay phát tiết lên người hắn, tiếng gào thét đau đớn của hắn ta đem tiếng ầm ĩ của quán bar át hết.
Người xung quanh rất nhanh chú ý tới động tĩnh bên này, ngay cả nhạc quán bar cũng ngừng đánh đĩa, nhao nhao vây quanh xem tình huống.
Hà Lạc từ sau khi biết ân oán của Tấn Viễn và Cao Tân Vũ liền cùng Đậu Gia và Phùng Kha tức giận, ba người bọn họ đối với loại người như Cao Tân Vũ đều phẫn nộ bất bình, lúc này thấy Tấn Viễn bắt được chính chủ đánh phát tiết, mỗi người trong lòng âm thầm sảng khoái đồng thời bắt đầu giúp Tấn Viễn xử lý phiền toái.
"Không có việc gì, không có việc gì, người một nhà vờn nhau."
"Người kia có khuynh hướng bị ngược đãi, một ngày không bị đánh liền một ngày không thoải mái, tự dưng bị phát tác bệnh, đang chữa bệnh."
"Đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát, cậu xem bạn bè của nó cũng không lên tiếng, không có việc gì, loại bệnh này thích bị đánh, đánh càng tàn nhẫn càng tốt."
Người xung quanh thấy ba người nói chuyện rất lạ, ban đầu còn có chút không tin, nhưng sau khi thấy đồng bọn của Cao Tân Vũ quả thật không có ngăn trở, cũng không thể không tin tưởng, hiện tại xã hội này, thật sự là cái mịa gì cũng lạ, cư nhiên còn có người thích bị đánh.
Tấn Viễn đánh thẳng đến khi miệng Cao Tân Vũ phun bọt máu, cả người tím tái, mặt đều sưng thành đầu heo mới ngừng lại, anh dùng mũi chân đạp Cao Tân Vũ đang hôn mê tỉnh lại, ngồi xổm xuống, vỗ mặt hắn ta hỏi: "Liền đánh mày nữa, như thế nào? ”
"Tao muốn kiện mày!" Trong miệng Cao Tân Vũ tất cả đều là máu, răng vừa nói chuyện lẫn máu đều run rẩy, đôi mắt sung huyết nhìn Tấn Viễn tràn ngập oán độc.
"Lúc nào cũng hoan nghênh," Tấn Viễn lúc này cũng không sao cả, "Dù sao đánh mày một trận tao cũng không thiệt thòi.”
Cao Tân Vũ ho vài ngụm máu, đột nhiên nở nụ cười, "Mày cũng có lúc nghẹn khuất, như thế nào, nhìn tao kiếm tiền liền khó chịu đi.”
"Cao Tân Vũ, đời này mày cũng chỉ có chút tiền đồ này." Tấn Viễn túm tóc Cao Tân Vũ lên, bảo hắn ta ngẩng đầu nhìn mình, "Mày một người khắp nơi không bằng tao, thành lập một công ty còn phải dựa vào trộm đồ của tao để kiếm sống, tao có cái gì phải cảm thấy nghẹn khuất, tao muốn đánh mày thuần túy chính là bởi vì hôm nay tao muốn đánh người.”
Nói xong, Tấn Viễn cũng không nhìn vẻ mặt của hắn ta như thế nào, buông tóc hắn ra, ở trên người hắn lau vết máu dính trên tay mình, mang theo bọn Hà Lạc rời khỏi quán bar.
Lúc này đồng bọn của Cao Tân Vũ nâng hắn ta dậy, hắn nhìn bóng lưng Tấn Viễn rời đi, ngoan độc nói: "Tấn Viễn, đừng để tao biết mày đi làm ở đâu, bằng không mày ở công ty, tao sẽ quấy rầy công việc của mày, để tao xem mày có tiền đồ gì!”
"Mày không nói tao còn chưa nhớ tới, mày vừa nói liền nhắc nhở tao," Tấn Viễn đang chuẩn bị rút lui đột nhiên xoay người một cái, xoay người đá, nặng nề đá một cước vào vị trí dạ dày hắn, nhìn hắn hộc máu ngất đi, đối với hai người dìu hắn ta nói: "Cầm tiền trộm đồ của tao bán cho nó chữa bệnh đi, đủ trị nó cả đời rồi.”
Ra khỏi quán bar, Tấn Viễn tức giận chỉnh sửa quần áo rối loạn khi đánh người, nhìn ba người Hà Lạc vẫn trầm mặc không thôi đi theo anh, một lần nữa cài nút áo sơ mi, hỏi bọn họ: "Sợ rồi?”
"Không có," Ba người Hà Lạc trong nháy mắt hoàn hồn, sùng bái nhìn Tấn Viễn, "Quá đẹp trai, Tấn Viễn, hôm nay cậu đẹp trai bạo!”
Phùng Kha hưng phấn nói: "Quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, quá mẹ nó phê, đối với loại người này nên như vậy!”
Trước khi Đậu Gia ra khỏi quán bar còn cầm mấy tảng đá từ trong thùng nước, lúc này lấy góc quần áo quấn lên mu bàn tay đầy máu của Tấn Viễn đắp lên: "Xìii, tay không đánh đến đau đi, một đôi tay xinh đẹp tuyết trắng như vậy, nếu bởi vì nó mà bị thương, thì...”
"Không có việc gì," Tấn Viễn nhìn mu bàn tay hơi có chút sưng đỏ, bên cạnh Đậu Gia dùng tảng đá trong góc áo anh đắp lên, "Phía trên dính máu đều là trên người nó.”
"Đánh tốt lắm" Hà Lạc vỗ tay, "Lần sau chúng ta thấy nó đánh một lần, cậu trả cho nó nhiều tiền thuốc men như vậy, không tiêu cũng quá đáng tiếc.”
Tấn Viễn u ám mấy ngày chợt cười cười: "Được."
Bốn người kề vai sát cánh đi về phía đường bên ngoài quán bar, xe cứu thương từ bên cạnh bọn họ gào thét chạy tới quán bar, đèn đường trắng lạnh làm nổi bật bóng dáng bọn họ vô cùng tiêu sái.
Về đến nhà, gần như đã rạng sáng, Tấn Viễn nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cuối cùng, dứt khoát lấy điện thoại di động ra, mở WeChat đã lâu không xem qua, mở địa chỉ liên lạc đầu tiên, suy nghĩ một chút, gửi cho đối phương một tin nhắn.
Yuan: Ngủ chưa?
Yuan: Tôi có thể nói chuyện không?
Đợi một lát, không đợi đến khi trả lời, Tấn Viễn thở dài, tắt điện thoại chuẩn bị tiếp tục nướng bánh kếp trên giường, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Giang Hạc: Có việc?
Tấn Viễn vội vàng cầm điện thoại bắt đầu trả lời.
Yuan: Không có gì, chỉ đột nhiên muốn tìm một người nào đó để nói chuyện, nếu em đã sẵn sàng để đi ngủ, thì quên nó đi.
Giang Hạc: Còn chưa buồn ngủ.
Tấn Viễn vội vàng gọi cho cậu, hỏi cậu: "Em... Sao trễ thế này vẫn chưa ngủ?”
Giang Hạc ho khan một tiếng: "Xử lý chút chuyện.”
Tấn Viễn nhíu nhíu mày: "Thanh âm của em không thích hợp, là phát bệnh sao? ”
Giọng Giang Hạc vững vàng: "Không sao, một chút tật xấu bệnh cũ, không cần lo lắng, cô muốn nói cái gì? ”
Tấn Viễn mím môi: "Hình như tôi đã quên tôi muốn nói cái gì, tật xấu bệnh cũ của em là bệnh dạ dày, lại tái phát sao?”
Giang Hạc cúi đầu cười hai tiếng, ngữ khí có chút vô lực: "Sao ngay cả mình muốn nói cái gì cũng quên mất, ừm, là bệnh dạ dày lại tái phát, hiện tại đang điều trị ở bệnh viện, đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
Trái tim Tấn Viễn thắt chặt lại, vội vàng nói: "Đã vào viện, còn có thể là tật xấu bệnh cũ sao, vừa lúc tôi biết một phương thuốc điều trị bệnh dạ dày, em cho tôi một địa chỉ, tôi làm xong đưa qua cho em.”
Đầu dây bên kia thở gấp một chút.
Tấn Viễn nói xong đột nhiên ý thức được mình nói cái gì, vội vàng khắc phục nói: "A, xin lỗi, quá quấy rầy, như vậy, tôi đem phương thuốc gửi lên WeChat của em, em có thể tìm đầu bếp thử làm.”
Giang Hạc vội vàng nói: "Không cảm thấy quấy rầy, Viện Viện, cô tăng ca không bận sao?”
Tấn Viễn ngẩng đầu nhìn trần nhà, vò đã mẻ lại sứt nói: "Ừ, không bận rộn, cho nên, tôi có thể đi thăm em không? ”
---------
30/8/2021
#NTT