Tấn Viễn vừa về đến nhà, nghênh đón anh chính là Tấn Tĩnh ngồi trên sô pha, ôm gối, vẻ mặt quái dị nhìn Tấn Viễn.
Tấn Viễn thay giày vào cửa, tùy tiện tìm một cái áo khoác khoác lên cho mình, nhìn cô hỏi: "Làm sao vậy? ”
"Em còn hỏi chị làm sao vậy." Tấn Tĩnh mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nói, "Hôm nay em đã làm cái gì, trong lòng em không đếm được? ”
"Cái gì cũng không làm," Tấn Viễn đi tới trước gương, lấy khăn tẩy trang đem đồ chét trên mặt lau xuống, "Liền chỉ đi ra ngoài.”
"Chỉ là đi một chút..." Tấn Tĩnh từ trên sô pha đứng dậy đi tới trước mặt Tấn Viễn, ngữ khí hơi khoa trương một chút, "Liền đi vào trong bài viết?! ”
"Bài viết gì?" Tấn Viễn hôm nay cả ngày cũng không có xem điện thoại di động, lúc này nghe thấy lời của Tấn Tĩnh, xoay người nghi hoặc nhìn cô, "Em không biết. ”
"A," Tấn Tĩnh mở điện thoại di động ra đem nội dung bên trong trình bày cho anh xem, "Em tự mình xem một chút. ”
Đầu tiên đập vào mắt là một tiêu đề đặc biệt hấp dẫn.
【Khiếp sợ, Quảng trường Thương mại Thế giới kinh ngạc phát hiện một nữ thần quyến rũ】
Phía dưới tiêu đề còn kèm theo mấy tấm hình góc nhìn mơ hồ, tuy rằng không chụp được khuôn mặt chính diện của Tấn Viễn, nhưng đường nét gương mặt tinh xảo cùng vóc người cao gầy mảnh khảnh của anh lại hiện ra vô cùng rõ ràng trong ảnh.
Nhất là ở bên cạnh còn có một đống người làm nền, Tấn Viễn cao hơn người thường cùng một thân làn da trắng như tuyết, chói mắt tựa như một nữ thần rơi xuống phàm trần.
Phía dưới bức ảnh rõ ràng đều là bình luận liếm màn hình, mơ hồ xen lẫn mấy cái túi biểu cảm tan nát cõi lòng.
Tấn Viễn đối với ảnh chụp của mình vô cảm, chân chính làm cho anh cảm thấy hứng thú chính là ở cuối những bức ảnh này còn có hai tấm là anh cùng Giang Hạc đi cùng một chỗ.
Anh thản nhiên thu hồi tầm mắt, nói với Tấn Tĩnh: "Đem những bức ảnh này gửi cho em một phần.”
"Được," Tấn Tĩnh nhanh nhẹn đem mấy tấm ảnh này gửi cho Tấn Viễn, sau đó lập tức phản ứng lại, "Không phải, đều như vậy em cư nhiên còn có nhàn rỗi bảo chị gửi ảnh cho em? ”
"Vậy bằng không thì... " Tấn Viễn tẩy trang xong cảm thấy thoải mái, vặn vòi nước, sảng khoái rửa mặt, lấy khăn lau hết nước trên mặt, "Muốn em ôm chị khóc sao?”
"Em ngược lại rất bình tĩnh." Tấn Tĩnh phồng mang trợn má, "Em không sợ người khác đem tài sản của em đều lột ra a.”
May mắn những bức ảnh này cố kỵ đến quyền chân dung chỉ có sườn mặt cùng bóng lưng, bằng không, Tấn Tĩnh cảm thấy chỉ dựa vào dung mạo năm sáu phần giống cô của Tấn Viễn mà xem, cô nhất định sẽ bị người lột đến da cũng không còn, tiện thể ngay cả Tấn Viễn cùng nhau bị lột luôn.
Tấn Viễn gật gật đầu: "Nếu thật sự như vậy, chúng ta có thể kiện bọn họ, không chừng nửa đời sau có thể nằm sống.”
"Được rồi, em lợi hại." Tấn Tĩnh nói không lại Tấn Viễn, chuyển đề tài, chỉ vào Giang Hạc trong ảnh hỏi, "Chị và em đừng nói gì nữa, em giải thích cho chị, một người khác trong bức ảnh này là chuyện gì xảy ra?”
Tấn Tĩnh chỉ vào một tấm ảnh vừa vặn là ảnh Giang Hạc giúp anh mở cửa xe, có thể do khoảng cách khá xa, ảnh chụp thập phần mơ hồ, nhưng động tác lại chụp được rõ ràng.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Tấn Viễn giương mắt nhìn ảnh chụp một cái, nghi hoặc hỏi cô, "Không phải chỉ cùng một người bạn đi chơi sao.”
Tấn Viễn nói theo kiểu chả có gì lạ, ngữ khí Tấn Tĩnh yếu ớt: "Vậy tại sao anh ta lại săn sóc giúp em mở cửa xe như vậy?”
"Hôm nay em đóng vai một người phụ nữ, là một quý ông đối với một cô gái không phải là nên?" Tấn Viễn nói xong mê hoặc nhìn cô, "Chị đang suy nghĩ lung tung cái gì?”
Tấn Tĩnh nghe xong thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi tóc có chút xấu hổ nói: "Còn không phải trong khoảng thời gian này em không thích hợp sao, hôm nay lại ăn mặc đỏng đảnh như vậy, khi chị nhìn thấy những bức ảnh này, chị còn tưởng rằng em là đồng tính, yêu người mình thích mà không được, đành phải bắt đầu mặc nữ trang hấp dẫn anh ta, tiếp cận anh ta, chỉ vì được anh ta chú ý một lát.”
Tấn Viễn: "..."
"Một ngày chị ít xem kịch não tàn lại, xem nhiều dễ dàng suy nghĩ nhiều." Tấn Viễn rũ mắt nhìn Tấn Tĩnh nói thành khẩn, "Mặt khác sữa bò và óc chó cũng đừng ăn nữa, trước kia thấy chị ăn nhiều như vậy cũng không thông minh ra bao nhiêu, hiện tại không ăn còn có thể tiết kiệm chút tiền.”
"Tấn Viễn!" Tấn Tĩnh tức giận, "Em trực tiếp nói chị não tàn là được, cần phải quanh co lòng vòng như vậy sao!”
"Em cũng không có nói như vậy," Tấn Viễn trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, "Em chính là cảm thấy chỉ số thông minh của chị đặt sai vị trí. ”
Tấn Tĩnh cầm một cái gối ném về phía Tấn Viễn: "Còn không phải đều là ý tứ như nhau! ”
Nhưng mà Tấn Viễn vừa nói xong liền đẩy cửa đi vào, gối đầu đập vào trên ván cửa không đau không ngứa, tức đến Tấn Tĩnh nghiến răng.
Tấn Viễn chân trước vừa bước vào phòng ngủ, chân sau liền nhận được tin Giang Hạc hỏi anh an toàn về đến nhà chưa.
Tấn Viễn trả lời tin tức, cũng dặn dò cậu lái xe cẩn thận, đi tắm, sau khi tắm rửa, anh từ trong ngăn tủ quần áo lấy ra một cái laptop đặt ngay ngắn ôm vào phòng khách.
Tấn Tĩnh nhìn thấy trong tay Tấn Viễn ôm máy tính màu xám ra, trong nháy mắt liền không tức giận nữa, kinh ngạc hỏi anh: "Em làm sao lại ôm vợ em ra? ”
Cái máy tính này, Tấn Tĩnh nhớ rõ là lúc Tấn Viễn tốt nghiệp mua, từ sau khi mua về, Mỗi ngày Tấn Viễn đều làm như bảo bối che chở, rất ít khi lấy ra sử dụng, cho dù lấy ra dùng, cũng không cho phép người khác đụng vào, đụng một cái liền tức giận, tựa như ai sờ vợ anh, vẻ mặt muốn ăn thịt người, cho nên Tấn Tĩnh luôn trêu chọc anh như vậy.
"Em xem có rỉ sét hay không, " Động tác Tấn Viễn nhẹ nhàng kéo túi máy tính ra, "Thuận tiện viết chút gì đó. ”
Tấn Tĩnh hiểu: "Em có ý tưởng đối với hệ thống đó của em? ”
Tấn Viễn gật đầu: "Ừ. ”
"Vậy chị không quấy rầy em." Tấn Tĩnh rất biết điều từ trên sô pha đứng lên, vừa vặn thoáng nhìn qua thời điểm Tấn Viễn lấy máy tính, từ trong túi máy tính rơi ra một mảnh vải vụn nhỏ, cô nhắc nhở một câu, "Đồ của em rơi."
Tấn Viễn nhìn thoáng qua vải vụn trên mặt đất, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ trên mặt đất nhặt lên, khẩn trương nhét vào trong túi quần.
Tấn Tĩnh hơi híp mắt, Tấn Viễn rất ít khi khẩn trương với thứ gì đó, hôm nay đem anh đăng lên mạng cũng không thấy anh bối rối, chỉ là một miếng vải liền đem anh khẩn trương thành như vậy, giống như ai đụng vào cái máy tính vợ kia khẩn trương giống nhau, có chuyện ẩn tình a.
"Tấn Viễn," Tấn Tĩnh đi đến bên cạnh Tấn Viễn hỏi, "Cái gì đó?”
Giọng Tấn Viễn cố gắng bình tĩnh: "Vải lau máy tính.”
"Phải không?" Tấn Tĩnh giọng nói khẽ đảo, "Cho chị xem một chút. ”
"Có phải đã lâu rồi chị không bôi kem mắt," Tấn Viễn đang muốn đem thứ trong túi lấy ra cho cô, rồi lại đột nhiên nhìn cô nói, "Khóe mắt chị có một nếp nhăn đuôi cá thật sâu.”
"Không thể nào chứ, mỗi ngày chị đều dùng kem mắt xoa." Tấn Tĩnh lập tức lấy tay sờ khóe mắt mình, cái gì cũng không sờ được, nhưng cô nhìn ánh mắt Tấn Viễn rất nghiêm túc, lại khẩn trương hỏi, "Thật là có sao.”
"Thật có," Tấn Viễn khẳng định gật đầu, "Chị đi soi gương xem một chút. ”
Tấn Tĩnh vội vàng đi soi gương.
Tấn Viễn thở phào nhẹ nhõm, lấy một chiếc khăn vuông nhỏ trong túi quần ra, tỉ mỉ trải phẳng, gấp gọn gàng, một lần nữa đặt lại trong túi máy tính, cầm lấy điện thoại di động nhìn WeChat còn chưa trả lời, suy nghĩ một chút lại hỏi một tin nhắn: "Em về nhà chưa?”
Đợi một hồi không thấy trả lời, anh buông di động xuống, mở máy tính ra, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh gõ nhẹ lên máy tính.
Buổi sáng, Tấn Tĩnh ngáp từ phòng ngủ đi ra rửa mặt, thấy Tấn Viễn còn ngồi ở trong phòng khách gõ bàn phím, bên cạnh chất một đống kẹo, ngáp đều bị dọa không còn.
Cô vội vã đi qua hỏi: "Em còn muốn sống?"
"Không có việc gì," Tấn Viễn ánh mắt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, "Còn có một điều liền viết xong.”
Tấn Tĩnh không khỏi nói thầm: "Viết cái gì liều mạng như vậy?”
Cô cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, dù sao cô cũng không hiểu, nhưng mà cô vừa nói xong, Tấn Viễn liền gõ nút cuối cùng, chuột nhấn vài cái, lật máy tính cho cô xem: "Đang viết cái này.”
Chỉ thấy màn hình máy tính tối sầm, một tiếng gõ cửa xuất hiện, trên màn hình toàn màu đen mở ra một cánh cửa, trong cửa chui ra một con rối nhỏ hoạt hình, quần áo trên người cô mặc giống hệt quần áo Tấn Viễn mặc ngày hôm qua, nhìn kỹ, bộ dáng cũng có chút giống Tấn Viễn, cô lảo đảo từ trong cửa đi ra, hướng Tấn Tĩnh bên ngoài màn hình nhu thuận làm một động tác cúi đầu, một bên còn kèm theo cái bong bóng nhỏ giới thiệu với cô: "Xin chào nha, tôi là Viện Viện."
Tấn Tĩnh nhìn cô gái hoạt hình giống Tấn Viễn trên màn hình này, chớp chớp mắt, thật đáng yêu a.
Bất quá cô rất nhanh phản ứng lại, nhìn Tấn Viễn nói: "Thức cả đêm chỉ vì viết một thứ như vậy?”
"Đương nhiên không chỉ như vậy" Tấn Viễn cười cười, hướng cô gái hoạt hình trong máy tính nói, "Viện Viện, xoay vòng cho tỷ tỷ xem, lăn một cái, lại bán manh.”
Cô gái hoạt hình trong máy tính ngay lập tức xoay một vòng tròn, lăn một vòng, làm một biểu hiện đáng yêu.
"Thật đáng yêu." Tấn Tĩnh bị hoạt hình trong màn hình làm cho đáng yêu đến mức nuốt nước miếng hỏi Tấn Viễn, "Cho nên em định làm một cái giọng nói bàn sủng* sao? ”
(*) Tức là vật nuôi máy tính để bàn, còn được gọi là vật nuôi điện tử. Thuộc về các trò chơi giải trí nhỏ, có thể tồn tại trên máy tính để bàn của bất cứ ai, nuôi nó, chơi với nó, xem nó phát triển, rất thú vị.
"Không chỉ là bàn sủng," Tấn Viễn lắc đầu, "Nhưng một buổi tối thời gian quá hạn chế, em chỉ có thể làm một cái hình thái đơn giản của cô đi ra.”
"Đã rất tuyệt rồi." Tấn Tĩnh nhìn phim hoạt hình trong máy tính manh động không chịu nổi, nói, "Những thứ khác sau này lại chậm rãi làm.”
"Ừ." Tấn Viễn đáp một tiếng, nghĩ là nghĩ đến cái gì đó, từ trên bàn cầm lấy điện thoại xem tin nhắn một cái, chỉ thấy tối hôm qua anh hỏi Giang Hạc về nhà chưa, vẫn không nhận được hồi âm
Anh nhíu nhíu mày, lại thử hỏi thăm một câu: "Cái này là còn chưa về nhà sao?”
Giang Hạc: Về rồi, đang bận.
Tin nhắn lần này ngược lại phản hồi nhanh, bất quá ngữ khí so với mấy ngày trước yêu cầu gặp mặt lãnh đạm hơn nhiều.
Yuan: Vậy em làm đi, không phiền em nữa.
Giang Hạc: Ừ.
Tấn Viễn tắt điện thoại di động, ánh mắt dần dần cô đơn xuống.
Không ngoài dự đoán, mấy ngày tiếp theo Giang Hạc thay đổi nhiệt tình trước khi gặp mặt, Tấn Viễn đi tìm cậu nói chuyện phiếm, mười lần bên trong có tám lần đều trả lời là đang bận, còn lại hai lần còn chưa tán gẫu đến mười câu thì không có hồi âm.
Đối với kết cục này, Tấn Viễn đã sớm có dự liệu, dù sao ngày đó anh quá mức phóng đãng, cuối cùng anh còn dọa Giang Hạc, vừa nhìn đã không phải là cô gái đứng đắn gì, chênh lệch quá lớn với người cậu tiếp xúc, hoàn toàn không phải là một thế giới. Trước khi gặp mặt, hảo cảm tích góp của cậu có nhiều hơn nữa, cũng nên bị phóng đãng của anh biểu hiện ra ngoài tiêu hao sạch sẽ.
Giang Hạc bây giờ còn nguyện ý phản ứng với anh, cũng có thể là nể tình anh từng "quan tâm" cậu.
Tấn Viễn không động đến thùng đường đỏ Khương Trà kia nữa, lại một lần nữa pha glucose, uống glucose không có mùi vị gì, anh nghĩ, hiện tại như vậy cũng tốt, có thể giống như bạn mạng bình thường tán gẫu, biết động thái của cậu, không quấy rầy lại không hoàn toàn không có giao điểm, giống y như dự đoán.
Rất tốt.
Nó thực sự tốt.
Chính là uống quen đường đỏ Khương Trà rồi lại uống sang glucose, uống thế nào cũng cảm thấy đắng.
-----------
29/8/2021
#NTT