Vào nửa đêm, một đám người đứng đầu các công ty và quản lý lần lượt từ nhà hàng trở về khách sạn, tất cả đều uống đến say khướt, không có mấy người thanh tỉnh.
"Tiểu Giang, hạng mục mà tôi nói với cậu hôm nay chính là hôm nào chúng ta bí mật hẹn đi chơi golf nhìn xem.” Hoàng Tổng của ABC uống rượu đến mặt mày hồng hào ôm lấy vai trái Giang Hạc, trong miệng vẫn còn ồn ào: "Cậu nhất định phải tới a..."
"Nhất định, nhất định," Giang Hạc vừa hứa, người đàn ông đi cùng cậu bên phải cũng nói theo, "Tiểu Giang, cậu cái này không có suy nghĩ, cứ đáp ứng với Hoàng Tổng rồi bỏ qua chúng tôi?"
"Không có, không có," Giang Hạc một mình phải gánh chịu sức nặng của mấy người xung quanh trên vai, gần như nghiến răng nghiến lợi dẫn bọn họ về khách sạn. "Đều nghe gì đâu, Hà Tổng, cẩn thận bậc thang."
Thật vất vả mới đưa được đám người này vào khách sạn, nhìn bọn họ được trợ lý đón đi, Giang Hạc đột nhiên thở ra một hơi rượu, toàn bộ bả vai khẽ run lên.
“Giang Tổng, anh không sao chứ.” Phùng Du một mực đi theo đằng sau cậu lập tức chạy tới hỗ trợ.
“Không có việc gì.” Giang Hạc vẫy vẫy tay không cho cô đỡ, dựa vào thành thang máy cúi đầu hơi khom gối, khi năng lượng trong cơ thể trở lại, ngẩng đầu hỏi Phùng Du, "Không uống nhiều chứ?"
"Khá tốt.” có Giang Hạc tận lực nhắc nhở, trước yến tiệc Phùng Du đã uống giải rượu, trong yến tiệc tận lực né tránh, này chỉ là có chút say nhẹ, không bằng Giang Tổng. Cô nhìn mấy người kia hết ly này đến ly kia lên kính, nghĩ đến lại không khỏi lo lắng "Giang Tổng, anh coi như không tồi.", "Coi như vẫn ổn" vừa vặn thang máy đã đến, Giang Hạc hai tay chống đỡ từng bước đến gần thang máy, dựa ở trên tường, nới lỏng cà vạt, hỏi cô: “Cô còn thuốc giải rượu không? Cho tôi một chút."
"Còn” Phùng Du vội vàng rút một hộp thuốc giải rượu từ trong túi ra, đặt vào tay Giang Hạc, tiện thể nói cho cậu biết cách sử dụng.
Giang Hạc cầm thuốc, gật gật đầu, nhìn thang máy sắp lên đến tầng của cô, lại dặn dò: "Hôm nay khổ cực rồi. Trở về nghỉ ngơi thật tốt."
Phùng Du gật đầu, đang định nói gì đó, điện thoại trong túi xách vang lên, cô bất đắc dĩ nghe điện thoại trước.
"Alo, vừa xong rồi, con trai đã ngủ chưa, ừ, ừ tốt. Em không uống nhiều ..."
Khi thang máy lên đến tầng, Phùng Du che điện thoại chào hỏi Giang Hạc rồi mới rời đi.
Giang Hạc theo thang máy không ngừng đi lên, tới trước cửa phòng cậu, run rẩy bước vào cửa, đứng ở cạnh cửa liền không kiên trì nổi, mở hộp thuốc giải rượu, rút ra một viên thuốc. xoa xoa một lúc, đang chuẩn bị ném vào miệng, rồi đi tìm nước, lúc này điện thoại của cậu đổ chuông, trong căn phòng lờ mờ và yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai.
Ánh mắt Giang Hạc thoáng mê mang một lúc rồi mới chậm rãi trả lời điện thoại: "Alo?"
"Tiểu Hạc, là mẹ."
Nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ trong điện thoại, Giang Hạc đầu óc không tỉnh táo cũng trở nên rõ ràng hơn một chút, cậu tận lực đem đầu lưỡi vuốt thẳng, bình tĩnh hỏi: "Mẹ, làm sao vậy, có chuyện gì không?"
"Không có việc gì, chỉ muốn hỏi là tiền sinh hoạt tháng này có phải hay không con đã quên?"
Giang Hạc dừng một chút, đem điện thoại di động mở loa ngoài, mắt nhìn lịch, đã là ngày 20 tháng này, là ngày cậu gửi tiền sinh hoạt sinh hoạt cho ba mẹ.
"Không có, có thể là do tài vụ bên kia bị chậm trễ, tí nữa con hỏi một chút."
"Ừ, tốt, vậy cứ như thế, mẹ còn phải vội vàng đi đưa cơm cho chú Ngải của con."
Giang Hạc lại liếc nhìn thời gian trên điện thoại, mười hai giờ đêm cũng bằng với mười hai giờ trưa bên đó.
Cậu nhét một viên thuốc vào miệng, dùng đầu lưỡi liếm viên thuốc, đắng chát đến lợi hại, lại tự mình đa tình hỏi một câu: "Mẹ, mẹ không còn điều gì muốn nói sao?"
"Còn muốn nói gì nữa a..?” đầu kia điện thoại dừng một chút, như đang suy nghĩ điều gì đó, “Ồ, đúng rồi, tháng sau em gái con được nghỉ, mẹ với chú Ngải định mang nó ra ngoài du ngoạn một chuyến."
"Rất tốt," Giang Hạc mỉm cười đem viên thuốc nuốt khô, "Vậy thì mọi người đi chơi vui vẻ."
"Ai, được rồi" đầu bên kia điện thoại tự nhiên đáp ứng, vừa vội cắt ngang nói: "Mẹ không thèm nghe con nói nữa, mẹ vẫn đang hầm gà trên bếp, chú Ngải của con dạ dày không tốt, đồ ăn đều phải ninh nhừ ... "
"Vậy được, mẹ đi xem đi, chính mình chú ý thân thể một...."
Lời nói còn chưa hết, trong điện thoại liền truyền ra tiếng tút tút, hiển nhiên đã dập máy.
Giang Hạc dựa vào cửa, buông xuống suy nghĩ, đưa tay nhét thuốc giải rượu vào miệng, từng viên từng viên nuốt xuống.
Vừa uống thuốc xong, chưa đầy mười phút sau, lại có tiếng chuông điện thoại.
Giang Hạc nhìn thoáng qua ID người gọi, sau đó cười nhẹ, trả lời điện thoại: "Alo, ba?"
"Giang Hạc, sao tháng này tiền sinh hoạt còn chưa có a..."
Ứng phó qua một lần, Giang Hạc đã quen thuộc rồi: "Có thể là bên tài vụ chậm trễ. Ba cũng biết rằng múi giờ giữa trong nước và ngoài nước là khác nhau."
"Ah, là như vậy a.." thanh âm trong điện thoại dừng lại, như thể ông đã quên rằng con trai mình vẫn đang ở Trung Quốc, "Vậy được, cứ như vậy đi."
Giang Hạc như cũ hỏi một câu: "Ba, ba không có chuyện gì muốn nói sao?"
"Nói cái gì a?” Đầu kia điện thoại sửng sốt, sau đó bắt đầu hưng phấn: “Ah, tiếp qua một thời gian, em trai Giang Dự của con sẽ tốt nghiệp cao trung, ngược lại thời điểm ba bảo nó chụp tấm hình gửi cho con, tiểu tử này tháo chạy cũng thật nhanh, so với ba đều cao hơn rất nhiều, lớn lên cũng đẹp trai, rất nhiều cô gái gửi thư tình cho nó."
"Vậy sao?" Giang Hạc phụ hoạ một tiếng, bắt chuyện cười nói: "Cái kia rất tốt nha.”
"Còn không phải sao?” Đầu bên kia điện thoại rõ ràng có hứng thú nói chuyện, nhưng lại bị một giọng nữ cắt ngang, “Tôi không để cho ông nói... cô Thanh Thanh của ông nhờ tôi giúp cô ta ép nước trái cây.”
"Được rồi," Giang Hạc không muốn dây dưa quá lâu, "Vậy ba bảo trọng thân thể, chú ý chế độ ăn uống, đừng làm việc quá..."
Lại là lời nói chưa xong, điện thoại đã bị dập máy.
Giang Hạc mắt nhìn điện thoại, hít một hơi thật sâu, đặt lòng bàn tay lên tường tiến vào phòng tắm, vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa sạch khuôn mặt không tỉnh táo mới cảm thấy khá hơn, sau đó đóng cửa phòng tắm, đem một thân đầy mùi rượu tẩy rửa sạch sẽ.
Khi từ phòng tắm đi ra, Giang Hạc đã hoàn toàn tỉnh táo, chẳng qua là cồn rượu thúc giục khiến người cậu như nhũn ra, dạ dày không ngừng quặn đau.
Ngồi trên giường, cậu cũng không quan tâm đến tật xấu không lớn không nhỏ này, vừa lấy khăn lau tóc, vừa kiểm tra hai tài khoản của ba mẹ và giải thích cho bên tài vụ, sáng mai đem bút tích vào hai tài khoản này gửi sang. Thời điểm đang muốn để điện thoại xuống, trên điện thoại một tin nhắn bắt mắt kéo sự chú ý của cậu.
Yuan: [Chuyển khoản của bạn đã được hoàn lại]
Giang Hạc cảm thấy hiếu kỳ, đầu năm nay lại có người không cần tiền, cũng không có chú ý thời gian, trả lời tin nhắn.
Giang Hạc: Vì cái gì trả lại?
Yuan: Em muốn là khích lệ của anh, chứ không phải tiền của anh.
Giang Hạc vừa muốn gõ chữ, liền có hai tin nhắn nữa gửi tới.
Yuan: Anh có phải hay không muốn nói, anh cho em tiền là đại biểu cho việc khích lệ em?
Yuan: Khích lệ của anh em đã nhận, nhưng tiền của anh em không thể nhận.
Yuan: [Cho anh tình yêu]
Giang Hạc nhìn trái tim tình yêu to lớn màu đỏ mà nhân vật hoạt hình trên màn hình không ngừng đẩy sang cho mình, lông mày nhíu lại vì đau dạ dày bỗng nhiên buông lỏng ra, thư thái mà cười. Mà bắt đầu....
Sau đó cậu mới để ý rằng trời đã rất khuya, hồi tưởng một chút thì có vẻ như hầu hết các cuộc trò chuyện của họ đều là vào đêm khuya.
Giang Hạc: Sao còn chưa ngủ?
Yuan: Vì suy nghĩ đến anh nha...
Giang Hạc: Nghĩ tới tôi?
Yuan: Vâng, nhớ anh đến mức không ngủ được ó.
Giang Hạc xem tin nhắn nhịn không được bật cười, cô vẫn thẳng thắn và táo bạo như vậy, bất quá cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn, đã có thể thản nhiên đối mặt với loại tình huống này.
Giang Hạc: Cô nghĩ về tôi như thế nào?
Yuan: Muốn ôm ôm anh, muốn sờ sờ anh, muốn hôn hôn anh, còn muốn...
Yuan: Còn muốn cùng anh lăn giường! ! !
“Khụ.” Giang Hạc ho khan một tiếng, cậu sai rồi, không nên nói đã có thể bình tĩnh đối mặt, thật ra dù bao nhiêu lần, cậu vẫn bị ngôn ngữ của cô làm cho kinh ngạc đến sặc.
Yuan: Còn anh, như thế nào còn chưa ngủ?
Sắc mặt đắng chát của Giang Hạc hơi hơi khôi phục.
Giang Hạc: Vừa quay về khách sạn.
Yuan: A~ là đi ra ngoài hẹn hò ư?
Giang Hạc: Không phải, bàn chuyện trong một quán rượu.
Yuan: Muộn như vậy mới vừa về? !
Yuan: Ah... Đây chẳng phải là vất vả lắm sao! ! !
Giang Hạc nhìn chằm chằm giọng điệu cực kỳ quan tâm của cô, nhìn hồi lâu, mới chậm rãi đáp.
Giang Hạc: Khá tốt.
Yuan: Đã muộn như vậy còn gọi là tốt? !
Yuan: Anh có uống rượu không?
Giang Hạc: Uống một chút.
Yuan: [Hình ảnh]
Yuan: Chén nhỏ cũng là một chút, bát to cũng là một chút, anh cảm thấy anh là cái nào?
Giang Hạc nhìn sự so sánh phóng đại giữa một chiếc cốc nhỏ không thể nhỏ hơn và một chiếc cốc lớn không thể lớn hơn trong hình, cười cười.
Giang Hạc: Chính là cái lớn.
Tửu lượng của cậu cũng không thể nói là tốt, chỉ cần không pha tạp là được.
Yuan:! ! !
Yuan: Anh còn sống không?
Giang Hạc bị cô trêu, dạ dày cũng không còn đau nữa.
Giang Hạc: Như cô chứng kiến, vẫn còn sống.
Yuan: ...
Yuan: Dạ dày có khoẻ không?
Giang Hạc: Khá tốt.
Yuan: Em không tin.
Yuan: Xoa xoa cho anh.
Giang Hạc: Ừ
Trong lòng Giang Hạc như có một dòng nước ấm áp chảy qua, đã lâu không có ai quan tâm đến cậu như thế này.
Yuan: Như vậy cũng không được a.
Yuan: Mân mê cũng không tới được chỗ anh.
Yuan: Nước xa không cứu được lửa gần.
Giang Hạc: Không có sao, như vậy cũng rất tốt.
Yuan: Không được.
Yuan: Cho em số phòng của anh.
Giang Hạc: Hả?
Yuan: Nhanh lên.
Giang Hạc đại khái đoán được cô định làm gì, nhưng cậu vẫn ma xui quỷ khiến báo số phòng cho cô.
Quả nhiên, không lâu sau chuông cửa vang lên.
Giang Hạc đứng dậy mở cửa.
Cậu nhìn thấy hai nhân viên phục vụ khách sạn đứng ngoài cửa, một người cầm cốc nước trong suốt trên tay: "Giang Tổng, bạn gái ngài giúp ngài gọi sữa bò mật ong nóng."
"Ừ," Giang Hạc tiếp nhận lấy ly nước ấm, đầu quả tim khẽ run, "Cảm ơn."
Dứt lời cậu định đóng cửa, nhưng hai nhân viên một chút ý tứ rời đi cũng không có.
Giang Hạc nghi hoặc: "Còn có việc?"
Một nhân viên phục vụ lễ phép thái độ chu đáo: "Giang Tổng, bạn gái của ngài đã nói với chúng tôi rằng chúng tôi phải xem ngài uống xong mới có thể rời đi. Xin ngài thông cảm."
Giang Hạc: "..."
Giang Hạc mở điện thoại, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.
Yuan: Họ đã đến chưa?
Yuan: Nhất định phải uống!
Yuan: Sữa bò bồi bổ dạ dày, mật ong giải rượu.
Yuan: Biết rõ anh không thích uống.
Yuan: Nhưng uống vào sẽ thực sự thoải mái.
Yuan: Thử một chút xem sao.
Yuan: Em sẽ tìm người dám sát anh!
Yuan: [Đe dọa]
Yuan: Nếu như anh không uống.
Yuan: Tự gánh lấy hậu quả.
Yuan: [Hừ hừ]
Giang Hạc nhéo nhéo thái dương, thật sự không có biện pháp làm gì cô, đành phải uống cạn cốc sữa mật ngọt đến say lòng trước mặt nhân viên khách sạn.
Nhân viên phục vụ khách sạn hài lòng cầm chén, trước khi rời đi còn đặc biệt tri kỷ nói: "Chúc Giang Tổng và bạn gái ngày nào cũng ngọt ngào như mật."
Từ trước đến nay, Giang Hạc phân biệt rõ ràng, cũng là lần đầu tiên cùng quan hệ mơ mơ hồ hồ không có mở miệng phản bác, thái độ hàm hồ đáp ứng: "Cảm ơn."
------------
24/8/2021
#NTT