Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y

Chương 15




Trong 20 năm qua, tôi chưa từng có một người bạn tri kỷ nào theo đúng nghĩa cả. Nhưng lúc này đây, tôi lại có thể gặp được Trịnh Khải Anh, đây đúng là phúc trong họa.

Tôi ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời rọi chiếu vào người. Tôi tập trung tinh thần, nhìn chú vào nhánh cỏ dài nhỏ trên tay, ngón tay cuộn cuộn, bện cỏ lại thành hình.

Cái này cũng là do Trịnh Khải Anh dạy cho tôi.

Một lần anh tặng cỏ bện hình con hổ cho tôi, sau đó đắc ý nhìn tôi, bảo rằng đó là do anh làm.

Lúc đầu tôi cũng không tin là do anh bện, dù sao bộ dạng của anh trông anh tuấn như vậy, trên người lại mang khí thế đặc biệt của một quân nhân, thật sự không giống với kiểu người biết làm mấy đồ thủ công này.

Nhưng sau đó Trịnh Khải Anh lại lấy cỏ bện lại lần nữa ngay trước mặt tôi, cực kỳ lưu loắt bện ra hình con dế mèn.

Tôi nhìn ngón tay của anh, động tác nhanh chóng, khiến tôi phải trợn tròn cả mắt lên.

Anh cười hì hì đưa cỏ bện hình dế mèn tới trước mặt tôi, “Hồi bé ông nội dạy cho tôi đấy, không tồi đúng không?”

Tôi nhận lấy, cẩn thận giơ lên nhìn, chợt cảm thấy con dế mèn này thoạt nhìn có mấy phần linh khí.

Trịnh Khải Anh xem ra đúng là có kỹ thuật cao siêu.

Chỉ mới ngắn ngủn có mười phút mà một đống cỏ bình thường đã được anh bện ra được không biết bao nhiêu hình, làm cho tôi cảm thấy cực kỳ thần kỳ.

Trịnh Khải Anh thấy tôi có hứng thú, liền chủ động dạy cho tôi.

Mới đầu tôi còn tự tin tràn đầy. Dù sao vừa rồi nhìn anh bệnh, tôi không thấy nó khó một chút nào. Với lại, trước giờ cũng chưa có chuyện gì làm khó được tôi, cho dù là học tập hay đánh quyền anh, chỉ cần tôi cố gắng thì cuối cùng sẽ có được thành tích không tồi.

Nhưng lần này tôi đã đánh giá cao năng lực của mình rồi.

Trịnh Khải Anh thậm chí còn cẩn thận cầm tay tôi dạy tôi bện rất nhiều lần, tôi vẫn ngốc nghếch không nắm được trọng điểm. Dưới sự giúp đỡ của Trịnh Khải Anh, qua một lúc lâu, cuối cùng tôi mới khó khăn bện ra được một con dế mèn có hình thù kỳ quái.

Tôi hơi cau mày, không hài lòng với tác phẩm của mình, có chút hờn giận mà nói, “Không bện nữa, không bệnh nữa. Có lẽ là do tôi thật sự không có thiên phú.”

Miệng tuy nói vậy, nhưng tôi vẫn không thể không thừa nhận trong lòng đang rất chán nản, tâm tính háo thắng bắt đầu bị khơi dậy.

Vì thế cuối cùng tôi vẫn là nhịn không được, lại cầm cỏ lên bệnh lại lần nữa, hết sức chăm chú mà bện từng vòng từng vòng một.

Trịnh Khải Anh ngồi bên cạnh tôi, một tay chống má nhìn tôi, ánh mặt trời làm mắt anh trở nên lấp lánh, “Cậu như thế này mới giống người bình thường chứ. Trước đây nhìn cậu, tôi cứ có cảm giác chỉ trong nháy mắt cậu sẽ biến mất ngay lập tức ấy.”

Tôi ngạc nhiên, hóa ra ấn tượng của mình ở trong lòng anh lại như vậy.

Tôi không nhịn được, cười lên, “Anh nói linh tinh gì đấy. Tôi rất có sức sống đấy nhé. Sao có thể đột nhiên biến mất được.”

Anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi.

—-

Nhớ lại chuyện đó, khóe miệng tôi không nhịn được mà mang theo ý cười.

Tôi cố nhớ lại điểm mấu chốt mà Trịnh Khải Anh dạy cho mình, thành thật ngồi bện. Ngồi bện được một lúc, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, trên võng mạc thậm chí còn xuất hiện mấy điểm đen li ti.

Tôi không thể không buông thành phẩm của mình xuống. Nhắm mắt lại, tự giễu chính mình giờ chẳng khác nào viên ngọc, ngay đến việc dễ làm như thế này cũng không làm được nổi.

Đang nghỉ ngơi, đột nhiên tôi nghe được một tiếng vang lớn. Mở mắt ra thì thấy Trịnh Khải Anh đang đứng trước mặt mình, trong tay cầm thành phẩm của tôi, cẩn thận quan sát.

Tôi đã quen anh xuất quỷ nhập thần như vậy rồi, lúc này cũng không ngạc nhiên lắm. Chỉ là vẫn không khỏi có chút xấu hổ, bởi vì thành phẩm kia của tôi có hơi…khó coi.

“Tiến bộ hơn trước rất nhiều.” Trịnh Khải Anh cười với tôi, trong giọng nói tràn đầy ý động viên.

Tuy tôi thấy thành phẩm này vẫn vụng về giống như trước, nhưng khi được anh khen, tôi vẫn không tránh khỏi có chút vui vẻ.

“Tôi có thể tin lời anh không đấy?” Tôi cười cười, lấy lại thành phẩm của mình, một lần nữa nhìn kỹ lại, lần này do có sự động viên của Trịnh Khải Anh nên tôi thấy nó cũng không còn đến nỗi quá xấu nữa, “Anh mà cứ như vậy thì tôi sẽ không có chí tiến thủ mất.”

Trịnh Khải Anh cười rộ lên, “Không có chí tiến thủ thì sao chứ? Tôi dạy cho cậu cái này là để cậu được vui vẻ, kết quả thành phẩm có như thế nào đi nữa cũng không quan trọng. Cậu muốn hình gì, tôi đều có thể bện cho cậu mà.”

Tôi nói đùa với anh, “Thế nếu tôi muốn bện trời thì sao?”

“Nếu cậu muốn, không thành vấn đề.” Anh trả lời không có lấy một điểm do dự, ánh mắt còn nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt không hề vui đùa chút nào.

Tôi theo bản năng lảng tránh ánh mắt của anh. Tôi hơi xấu hổ, chuyển đề tài, bảo, “Vừa rồi cũng chỉ là nói đùa thôi. À, tôi có chỗ này không làm được, anh mau giúp tôi nhìn xem.”

Điều khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm chính là anh không tiếp tục dây dưa chủ đề nói chuyện vừa rồi nữa mà chỉ tập trung chỉ dẫn cho tôi.

Lúc tôi còn đang loay hoay bện hình, Trịnh Khải đột nhiên bảo anh phải rời khỏi thôn, trở lại Kyoto.

Nghe xong tôi không khỏi có chút mất mát.

“Giai đoạn rối ren đã qua rồi, nhà tôi đang cưỡng chế tôi phải về.” Trịnh Khải Anh thở dài.

Đầu tôi trống rỗng. Tôi rủ mắt xuống, nhất thời không biết nói cái gì.

Giữ anh lại? Tôi sẽ không làm chuyện như thế đâu. Tôi không thể đòi hỏi Trịnh Khải Anh phải ở trong cái thôn nhỏ hoang phế không ai biết này được.

Chúc cho anh tiền đồ rộng mở? Có lẽ tôi thật sự nên làm thế, nhưng lòng tôi lại rất cứng đầu, khiến tôi không thể nói ra lời chúc phúc.

Trịnh Khải Anh không cười, vẻ mặt nghiêm túc, “Em nguyện ý cùng tôi về Kyoto không? Tôi nhất định có thể bảo vệ tốt cho em.”

Nhìn vào mắt anh, tôi tin rằng anh nhất định có thể làm được như lời anh nói.

Nhưng tôi luôn có thể cảm nhận được rõ ràng, cơ thể tôi đang ngày càng suy nhược. Tôi như vậy thì có tư cách gì để đi theo anh chứ.

Ký ức về quãng thời gian ở cùng với anh chợt nổi lên, tôi vẫn còn có không biết bao nhiêu chuyện chưa thể nói cùng anh, những việc đã hẹn sẽ cùng làm với nhau cũng chưa làm xong. Tôi bắt đầu cảm thấy tiếc nuối sinh mệnh ngắn ngủn của mình.

Nhưng tất cả chuyện này tôi không thể để anh nhìn ra được. Tôi cố làm như không có việc gì, cười bảo, “Không cần. Tôi không muốn đi.”

Trịnh Khải Anh nghiêm mặt hẳn lên, cơ hồ khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp anh. Sau một lúc, anh đột nhiên nói, “Em nói dối.”

Tôi há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại á khẩu không đáp lại được câu nào.

Dù sao trong mấy tháng quen biết với Trịnh Khải Anh, tôi cũng biết được năng lực quan sát của anh rất nhạy bén, hơn nữa tôi cũng cảm nhận được phần nào tình cảm của anh đối với tôi.

“Nếu em đã không muốn theo tôi, nhất định là có nguyên nhân. Em không muốn nói cũng không sao. Tôi sẽ không ép em.” Trịnh Khải Anh đột nhiên thay đổi thái độ nghiêm túc vừa rồi, bắt đầu cười rộ lên, “Nhưng em có thể do dự khi đưa ra quyết định đối với chuyện này, tôi thấy rất vui. Điều này chứng tỏ vị trí của tôi trong lòng em.”

Tôi nhìn nụ cười của anh, trong lòng đột nhiên có cảm giác phức tạp khôn kể.

“Sau khi xử lý xong chuyện ở Kyoto, tôi nhất định sẽ quay lại. Tin tôi.”

Tôi nhìn ánh mắt trịnh trọng của anh, không khống chế được liền gật đầu.

Không quá 2 hôm sau, Trịnh Khải Anh rời đi. Trước khi đi còn đưa cho tôi một quyển sổ tay, trong đó viết những điểm cần chú ý khi bện cỏ, thậm chí còn có cả hình vẽ minh họa.

Tôi còn nhớ rõ nụ cười lan đến khóe mắt của anh lúc trước khi đi, “Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không? Đến khi tôi quay lại, em hãy tặng cho tôi một thành phẩm hoàn chỉnh của em.”

Tôi nắm chặt cuốn sổ tay, gật gật đầu với anh.