Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ

Chương 44: 44: Nồi Lẩu





Khi hai người đến bến tàu đã là 12 giờ rưỡi, đúng vào thời điểm nhiệt độ cao nhất, ánh mặt trời khiến Mộc Dương nheo đôi mắt, cũng may Đàm Giác đã chuẩn bị cho họ ô che nắng, mở ô ra là được.

Dù vậy, trong hai mươi phút ngắn ngủi từ khi kiểm phiếu lên thuyền đến khi vào phòng ngủ, Mộc Dương vẫn nóng tới mức thở hồng hộc.

Vào phòng, bọn họ tháo khẩu trang xuống, đây là phòng có ban công chiếu ra biển, một nửa ban công là bể bơi, trên mặt nước là màu xanh thuần khiết, sóng nước lóng lánh.

Nhưng Mộc Dương không thể hưởng thụ nó được, qua một khoảng thời gian nữa thạch cao trên đùi mới có thể gỡ xuống, cho nên Đàm Giác chưa chuẩn bị cho họ áo tắm.

Mộc Dương ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, đại khái bảy tám năm trước, cậu cũng từng ngồi du thuyền một lần, nhưng lần đó cậu đi nửa tháng, bên người còn có Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên, đó là đợt du lịch của cả nhà.

Không ngờ nhiều năm trôi qua, khi cậu bước vào biển rộng một lần nữa, bên người đã cảnh còn người mất.

Giải Biệt Đinh cởi cúc áo trên đầu ra, khom lưng bế Mộc Dương lên chuẩn bị đặt cậu trên sô pha, ai ngờ sờ vào một mảng ướt át……
Thân thể Mộc Dương đột nhiên bay lên không, cậu nhìn thấy ánh mắt vi diệu của Giải Biệt Đinh, duỗi tay sờ đằng sau: “…… Là mồ hôi.


Mông cậu ướt một mảng lớn, hẳn là do ngồi xe lăn lúc ở bên ngoài kiểm phiếu mà nóng quá.

Giải Biệt Đinh: “…… Ừm.


Mộc Dương nhìn chằm chằm mắt Giải Biệt Đinh: “Là mồ hôi thật!”
Vẻ mặt Giải Biệt Đinh bất biến: “Ừm, mướt mồ hôi.


Mộc Dương cắn răng: “Em không đái ra quần.


“Anh biết.

” Lần đầu Giải Biệt Đinh cười ra tiếng trước mặt Mộc Dương, tuy vừa ngắn vừa nhỏ, nhưng vẫn làm Mộc Dương ngây người.

Để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân…… tiểu ra quần cũng được.

Giải Biệt Đinh đặt cậu lên sô pha, Mộc Dương bị sắc đẹp mê hoặc đã hoàn hồn lại, hạ giọng nói thầm câu: “Cười cái rắm, anh có bản lĩnh thì đừng ra mồ hôi……”
“Bốp ——”
Trên tay ăn một cái tát, Mộc Dương ngẩng đầu, thấy Giải Biệt Đinh lại khôi phục về ngữ điệu nhàn nhạt của ngày thượng: “Đừng nói bậy.


Cứ nói đấy.


Tuy rằng Giải Biệt Đinh lớn hơn Mộc Dương 6 tuổi, nhưng Mộc Dương chưa từng coi anh như người lớn hơn cả, vì thế loại ngữ điệu dạy dỗ này đã lập tức khơi dậy tâm lý phản nghịch của cậu.

Nhưng cũng chỉ phản nghịch trong lòng một chút thôi.

Mộc Dương chết lặng mà bị Giải Biệt Đinh đã lấy xong đồ dùng tắm rửa ôm vào phòng tắm.

Chắc hẳn trong hơn một ngàn hành khách trên du thuyền cũng chỉ có cậu vừa lên đã bị lột quần, còn thuận tiện ngồi trên ghế nhỏ của phòng tắm để tắm rửa, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái.

Nhiệt độ trong khoang thuyền không cao lắm, tắm xong bọn họ ngủ trước một giấc, chủ yếu là tinh thần Mộc Dương không tốt, luôn thấy buồn ngủ.

Khi tỉnh lại đã là chạng vạng, thái dương đã xuống mặt biển, chiếu nước biển lạnh băng thành sắc màu ấm, trông như thể đang có lửa thiêu đốt ở mặt biển xa xôi.

So sánh với thành nhỏ trước đó, dù cũng là một giấc ngủ đến chạng vạng, Mộc Dương lại không cảm thấy cô độc.

Có lẽ là cảnh sắc bất đồng, hoặc là vì Giải Biệt Đinh ngủ ở bên cạnh cậu, ánh mặt trời ấm áp mạ lên lông mi đen dài của anh một vầng sáng rực rỡ.

Thấy Giải Biệt Đinh còn chưa tỉnh, không hiểu sao Mộc Dương lại duỗi tay nhéo lấy.

Giây tiếp theo, cậu đối mặt với một đôi mắt màu đen không chút tạp trần.

“…… Trên lông mi của anh có bụi bẩn.

” Mộc Dương cố gắng bình tĩnh nói.

Giải Biệt Đinh nhìn cậu một hồi lâu, duỗi tay muốn ôm cậu vào trong lồng ngực, tiếp tục nhắm mắt lại: “Nhéo xong rồi thì thôi.


Mộc Dương sửng sốt: “……”
Trong lòng hai người lại nghĩ đến cùng một việc, kiếp trước mới vừa kết hôn kia hai năm, Mộc Dương cũng là như thế này, đặc biệt thích động tay động chân với Giải Biệt Đinh vào buổi tối, sau khi lăn vào trong lồng ngực của anh ngủ thì ngày hôm sau lại vừa ăn cướp vừa la làng rằng đó chỉ là việc nhỏ, tay cậu còn đụng chạm lung tung.

Ví như lúc cậu không ngủ được nhưng Giải Biệt Đinh ngủ được thì cậu sẽ lén lút nắm ngón tay Giải Biệt Đinh chơi, đôi khi là nhéo lông mi Giải Biệt Đinh, hoặc là thắt tóc Giải Biệt Đinh, ngày hôm sau bị Giải Biệt Đinh phát hiện thì mặt dày bảo tự anh thắt.

Nhưng thật ra Giải Biệt Đinh đã tỉnh lại nhiều lần.

Ban đầu anh cũng không quen khi bên cạnh đột nhiên có thêm một người, nằm ở trên giường cũng không thành thật, nhưng qua thời gian dài thì Giải Biệt Đinh cũng luyện được bản lĩnh, khi Mộc Dương cố ý rúc vào trong lồng ngực thì anh cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục ngủ.

Mộc Dương do dự hỏi: “Nãy anh bị em đánh thức à?”
Giải Biệt Đinh lấy lại tinh thần: “…… Sao cơ?”
Mộc Dương nhấp môi dưới, im lặng một hồi lâu vẫn tiếp tục hỏi: “Anh bị đánh thức vì em nhéo lông mi anh à?”
“……”

Giải Biệt Đinh không trả lời, thật ra lúc Mộc Dương tỉnh dậy quay đầu ngắm hoàng hôn anh đã tỉnh rồi.

Mộc Dương thấy anh không nói gì thì cho là anh cam chịu, vì thế cậu bắt đầu nghĩ, kiếp trước mỗi tối Giải Biệt Đinh bị cậu quấy rầy có ngủ thật không?
Nhưng nếu là thật, vậy sao Giải Biệt Đinh phải chịu đựng cậu như vậy?
Nhưng đây là một chuyện không có câu trả lời, dù sao cậu cũng không thể đi lại con đường của đời trước, hỏi Giải Biệt Đinh trong tương lai: “Rốt cuộc anh có ngủ hay không?”
Mộc Dương được Giải Biệt Đinh ôm lấy hoàn toàn không muốn cử động, nhưng lại rất rối rắm mà xoay eo, cuối cùng nói ra yêu cầu của mình khi Giải Biệt Đinh hỏi có muốn đi phòng vệ sinh hay không: “Em muốn chụp ảnh……”
Giải Biệt Đinh mở mắt ra, rời giường lấy camera cho cậu.

Camera vẫn là cái Mộc Nam Sơn đưa, khác là đã thay đổi linh kiện, thẻ gỗ vốn được treo ở trên cũng chẳng còn mà đã bị Giải Biệt Đinh tháo ra.

Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, tuy vẻ ngoài cùng tính năng của camera không có gì khác so với trước đây, nhưng Mộc Dương dùng không thuận tay.

Cậu nhắm chụp mấy tấm mặt trời chiếu chân biển, không một tấm nào là cảm thấy vừa lòng, chờ đến khi cậu tìm được cảm giác tốt thì thái dương đã bị chân biển hoàn toàn che lấp.

Khi Giải Biệt Đinh đi ta từ phòng vệ sinh thì thấy Mộc Dương bướng bỉnh mà cắn móng tay.

Anh ngồi xổm xuống hỏi: “Sao vậy?”
Không ai hỏi còn tốt, Giải Biệt Đinh vừa hỏi thì Mộc Dương liền cảm thấy tủi thân không chịu được.

Cậu không thể khống chế nổi chính mình, dùng ngữ điệu lên án nói: “Móng tay dài quá, không chụp đẹp được……”
Giải Biệt Đinh nâng tay cậu lên nhìn, hơi dài thật: “Vậy cắt ngắn chút, đừng cắn, có vi khuẩn đấy.


Mộc Dương bĩu môi: “Khoang miệng cùng trực tràng cũng có vi khuẩn mà……”
Có bản lĩnh thì không hôn môi không lên giường……
Nửa câu sau vẫn bị Mộc Dương nuốt trở vào, cậu cảm thấy với việc trong kiếp trước Giải Biệt Đinh nằm cùng giường với cậu 5 năm mà không chạm vào cậu, anh hoàn toàn có thể không hôn môi không lên giường.

Nhưng Mộc Dương không làm được, chỉ có thể ngậm miệng.

Giải Biệt Đinh: “……”
Anh đến quầy để đồ tìm, bên trong có một bộ bấm móng tay, anh chuyển xe lăn của Mộc Dương sang đối diện với mặt giường, ngồi ở bên giường sườn nâng tay cậu, giúp cậu cắt móng tay
Dáng tay của Mộc Dương cũng rất đẹp, khớp xương ngón tay không được rõ ràng như Giải Biệt Đinh, nhưng hơn ở chỗ thon dài sạch sẽ, bên trên còn ửng màu hồng nhạt, không chút tì vết nào.

Phần nail trước kia làm để tiếp cận với Kiều Viện đã bị Mộc Dương gỡ ra lúc nằm viện vì sạt lở đất, hiện giờ trên móng không còn dấu vết gì.

Lần đầu Giải Biệt Đinh làm chuyện này cho người khác, động tác vừa nhẹ nhàng chậm chạp vừa nghiêm túc, sợ làm Mộc Dương bị thương.

Mộc Dương ngơ ngác nhìn Giải Biệt Đinh cúi mặt xuống, dù có xem bao nhiêu lần thì vẫn sẽ cảm thấy kinh ngạc.


Mộc Dương đột ngột lên tiếng: “Giải Biệt Đinh……”
Giải Biệt Đinh cũng không nâng đầu: “Hửm?”
Cậu vốn muốn hỏi, nếu không có sự tồn tại của cậu, anh sẽ thích người như nào.

Nhưng đây vốn là mệnh đề không có câu trả lời, đâu ra nhiều từ nếu như vậy.

Nếu Giải Biệt Đinh thật sự trả lời về hình mẫu lý tưởng của mình, hẳn là cậu có thể miên man suy nghĩ đến bình minh.

Nếu Giải Biệt Đinh trả lời ‘em là hình mẫu lý tưởng của anh’……
Thôi.

Mặt Mộc Dương không mang cảm xúc gì, với EQ của Giải Biệt Đinh mà nói lời âu yếm như này thì đúng là gặp quỷ.

Giải Biệt Đinh không rõ nguyên do mà ngước mắt: “Cắt vào thịt à?”
“…… Ừm.

” Mộc Dương không đỏ mặt, tim không tăng tốc, “Đau.


Giải Biệt Đinh nâng tay cậu lên nhìn rồi đứng dậy.

“Anh đi đâu vậy?” Mộc Dương cho rằng lời nói dối bị phát hiện nên hoảng hốt trong lòng, vội vàng kéo ống tay áo Giải Biệt Đinh.

“Lấy cồn để khử trùng.


“……”
Mộc Dương còn chưa đứt da tay đã bị bắt phải lau tay bằng cồn, cảm xúc chết lặng.

Mà Giải Biệt Đinh lau rất nghiêm túc, đến khe hở ngón tay cũng không buông tha, sau khi chà lau sạch sẽ toàn bộ thì anh mới đưa Mộc Dương chuẩn bị ra ngoài ăn bữa tối.

Mấy tầng nhà ăn dưới du thuyền đều miễn phí, chỉ có nhà ăn lầu 5 là trả phí tất cả, nhân viên làm việc trên thuyền đều là người nước ngoài, nhưng cơ bản là họ nói được ba ngôn ngữ, giao lưu đơn giản không có vấn đề gì.

Trước khi tới thì Đàm Giác đã giúp bọn họ đặt bàn trước ở nhà hàng, là một nhà hàng lẩu Trung Quốc, hơn nữa còn dùng bữa ngoài trời.

Người phục vụ vốn định trợ giúp Mộc Dương đến bên chỗ ngồi nhưng bị Giải Biệt Đinh từ chối, bọn họ lướt qua một bàn rồi đi tới góc của nhà hàng, không khiến cho người khác phải chú ý.

Nhưng Đàm Giác cũng lo lắng vô ích, trong nhà hàng lẩu này hầu như chỉ có du khách nước ngoài, sự xuất hiện của Mộc Dương và Giải Biệt Đinh không tạo nên sự hưởng ứng gì, nhiều nhất là có người nhìn thêm vài lần vì dung mạo xuất chúng của họ.

Hiếm lắm mới thấy được nhân viên là người trong nước, cậu ấy hơi khom người rồi cười hỏi: “Xin hỏi hai vị chọn nước lẩu gì?”
Mộc Dương: “Nước bình thường thôi.


Giải Biệt Đinh: “Nước Mala.



Gần như là Giải Biệt Đinh và Mộc Dương lên tiếng cùng lúc, người phục vụ lễ phép cười: “Hay là hai vị lấy nồi uyên ương?”
Mộc Dương nhìn Giải Biệt Đinh, do dự: “Được.


Nói ra thì có thể khó tin, hơn hai mươi năm trong cuộc đời của Giải Biệt Đinh chưa từng ăn lẩu, tuy rằng từng nghe qua về lẩu uyên ương nhưng lại không rõ nó là như nào.

Nước dùng được mang lên rất nhanh, vị cay lẫn vị thường đều chính tông, phần cay thì toàn ớt, còn có cả huyết vịt, bên canh xương thì là xương bò nồng đượm cùng bò nạm.

Mộc Dương nhìn hình Thái Cực dưới đáy nồi, đáy lòng đột nhiên cảm thấy buồn bã.

Phần lớn là khi trước cậu quá để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu Giải Biệt Đinh không ăn cay thì bọn họ ăn nồi uyên ương là có thể ngồi chung một bàn.

Tuy rằng về sự nghiệp thì cậu không thể theo đuổi bước chân của Giải Biệt Đinh, nhưng ở nhà, bọn họ bình đẳng là được rồi.

Kể cả phương hướng sự nghiệp hoàn toàn khác biệt, bọn họ cũng có thể trao đổi với nhau, chỉ cần nguyện ý giao lưu……
Nhưng cậu có thể làm gì đây?
Mộc Dương nhìn về camera trên ghế bên cạnh người, Giải Biệt Đinh cố ý mang cho cậu, sợ cậu đột nhiên muốn chụp ảnh.

Đồ ăn lên rất nhanh, dạ dày hai người đều trống rỗng, bởi vì để kịp giờ nên giữa trưa họ ăn rất ít, lúc này ngửi được mùi lẩu thì bụng càng réo hơn.

Bàn nước ngoài bên cạnh thì chọn toàn lẩu cay, lúc này đây họ đã bị cay đến mức run miệng nhưng vẫn không nỡ ngừng, không dùng được đũa thì trực tiếp lấy nĩa chọc thịt bò trong nồi.

Mộc Dương vừa cắn thịt bụng vừa nhìn chằm chằm Giải Biệt Đinh, nếu Giải Biệt Đinh ăn cay thì liệu có đổ mồ hôi đầy đầu, môi đỏ bừng hay không?
Giải Biệt Đinh chú ý tới ánh mắt của cậu: “Làm sao vậy?”
Mộc Dương chọc một miếng não heo rồi đưa đến bên miệng Giải Biệt Đinh: “Cái này ngon nè.


Trong lúc nhất thời Giải Biệt Đinh không nhận ra đây là gì, nhưng cũng không có do dự lắm mà há mồm ăn, nhưng cũng không cay lắm, mà vị này thì khá vi diêij……
Tuy Mộc Dương thấy sắc mặt của Giải Biệt Đinh khó hiểu, nhưng không xuất hiện hình ảnh mà cậu tưởng tượng.

Xem ra não heo không đủ cay.

Cậu yên lặng ngậm miếng ớt cay vào trong miệng, nói với Giải Biệt Đinh: “Anh hôn em đi.


Không phải Giải Biệt Đinh không nhìn thấy hành động của cậu, cơ bản là Mộc Dương không hề che dấu.

Anh không nề hà gì mà tới gần Mộc Dương, hôn lên môi cậu, nếm được chút vị cay.

Du thuyền đi nhanh vững vàng, bọn họ đã không nhìn được lục địa, bốn phía đều là mặt biển xanh đen, ánh trăng sáng tỏ, nhuộm đẫm sắc thái lãng mạn cho biển rộng.

Phía sau đột nhiên nổ vài tiếng ‘ bùm bùm ’, cả người Mộc Dương run lên, miếng ớt cau đó suýt nữa làm cậu sặc, cậu muốn quay đầu nhìn thì bị Giải Biệt Đinh giữ gáy, mạnh mẽ xâm nhập khoang miệng, lấy miếng ớt kia ra ngoài.

Trên mặt biển đêm khuya, pháo hoa sáng lạn trở thành sân khấu, bọn họ nhận lấy một nụ hôn cay rát.

.