Mùng một Tết, Lý Thiều Hoa bị đau làm cho tỉnh dậy, vòng eo nóng rát đau đớn giống như bị bẻ gãy, toàn bộ cơ thể đều đau đến run rẩy.
Anh cảm thấy trên người rất nóng, giống như ở trong một cái lồng hấp khổng lồ, nhưng trước ngực lại đặc biệt lạnh lẽo. Anh vói tay vào áo ngủ thì sờ thấy một viên đá nhẵn nhụi, hình như là một khối ngọc. Khóe môi anh nhếch nhếch lên, nghĩ có lẽ là món quà Chu Hành Chi tặng cho anh. Cho nên anh miễn cưỡng đẩy đẩy chăn, muốn nhìn rõ hơn nhưng lại phát hiện cánh tay Chu Hành Chi đang đặt ở trên tấm chăn, gắt gao ôm chặt mình, đẩy như thế nào cũng không được.
Anh muốn nói nhưng cổ họng lại khàn đặc, đợi đến khi anh dùng sức hắng hắng giọng thì mới có thể nói nhưng giọng nói vẫn vô cùng nghẹn ngào, “Hành Chi, buông anh ra .”
Lý Thiều Hoa duỗi tay lau mũi cậu, sau đó lau lau mồ hôi trên trán cậu, nhìn thấy gương mặt đẹp trai đang say ngủ của người yêu liền nhịn không được lặng lẽ hôn lên bờ môi cậu.
Lý Thiều Hoa giãy giụa muốn đứng dậy nhưng thật sự không có sức lực, nên đành một bên vuốt khối ngọc, một bên ngốc ngốc nhìn trần nhà.
Qua một lúc lâu, Chu Hành Chi mới tỉnh dậy, hai người đầu tiên là mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó nở nụ cười.
Chu Hành Chi nhìn ra ngoài cửa sổ mới biết đã không còn sớm, cho nên hỏi, “Sao anh không gọi em dậy?”
Lý Thiều Hoa cười cười, nói, “Đúng vậy, anh kêu không được.”
Chu Hành Chi hơi xấu hổ, sờ sờ mũi của mình, thấp giọng nói thầm, “Ba mẹ sẽ nhìn chúng ta như thế nào đây.” Nói xong, Chu Hành Chi đột nhiên nhớ đến cái gì đó liền xốc chăn lên xuống giường, từ trên bàn cầm lấy quyển sách 《 kinh tế lượng 》, lật đến trang bài tập thì thở dài hai tiếng, nói, “Thiều Hoa, chữ viết sao lại như thế này? Có đáng bị đánh không? Hửm?”
Lý Thiều Hoa ở trong lòng ngực Chu Hành Chi bắt đầu rầm rì, Chu Hành Chi lại không muốn buông tha cho anh nên cầm lấy cây bút đỏ trên tủ đầu giường, cuối cùng đặt quyển sách ở trước mặt Lý Thiều Hoa, nói, “Thiều Hoa, anh xem, đánh bao nhiêu cái đây?”
Lý Thiều Hoa nhìn cũng không nhìn liền khép quyển sách lại, dụi dụi vào ngực Chu Hành Chi, nói, “Em muốn đánh anh sao?”
Lý Thiều Hoa duỗi tay véo véo mặt Chu Hành Chi, nói, “Em đừng có như vậy!”
Chu Hành Chi mỉm cười, lắc lắc đầu, “Em đối với anh chính là như vậy. Sợ anh đau, sợ anh mệt, sợ anh không vui, sợ anh bị bệnh ······”
Lý Thiều Hoa bật cười, cố ý nói, “Hiện giờ anh đau eo quá, em không giúp anh xoa xoa còn bắt anh xem 《 kinh tế lượng 》, có người yêu nào như vậy không?”
Chu Hành Chi đỏ mặt, gãi gãi tóc, Lý Thiều Hoa xoay người sang chỗ khác, sau đó đôi bàn tay to đặt trên eo anh. Chu Hành Chi mát xa cho anh rất nhiều lần, đã sớm thuần thục, Lý Thiều Hoa lúc này cảm thấy vô cùng thoả mái, cho nên rên hừ hừ.
Chu Hành Chi lẩm bẩm nói, “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Lý Thiều Hoa cảm thấy trước ngực cộm cộm, lúc này mới nhớ đến khối ngọc ở trước ngực mình, cho nên xốc chăn lên, kéo khối ngọc ra rồi đặt ở trong lòng bàn tay, Chu Hành Chi nghiêng người, hỏi, “Đẹp không?”
Lý Thiều Hoa nhìn thấy không thích hợp nên hỏi, “Đây là gì?”
Chu Hành Chi hôn hôn lỗ tai anh, thấp giọng nói, “Mẹ em cho anh. Nói là truyền cho con dâu.”
Lý Thiều Hoa sửng sốt một lát, sau khi hiểu được ý của cậu thì quay đầu lại nhìn Chu Hành Chi, phát hiện đối phương cũng đang mỉm cười nhìn mình.
“Ai là con dâu? Anh là lão công của em.” Tuy Lý Thiều Hoa mấy năm nay làm bottom nhưng anh đối với hai chữ “Con dâu” vẫn không quen.
Chu Hành Chi cũng không phản bác, dù sao người đã là của mình, cần gì phải cùng anh tranh giành này đó, nên tự nhiên nói, “Ừm, là đưa cho con rể.”
Lý Thiều Hoa hôn một ngụm lên mặt Chu Hành Chi, có chút oán trách, “Sao lại không nói với anh để anh cảm ơn mẹ.”
Chu Hành Chi hôn hôn tóc anh, nói, “Không sao đâu.”
Lý Thiều Hoa lập tức có sức lực rời giường, anh nhanh chóng mặc quần áo, sau khi rửa mặt thì thấy mẹ Chu đang ngồi ở bàn ăn ăn cơm.
Mặt anh hơi đỏ, ngồi ở bên cạnh mẹ Chu, nói, “Mẹ, cảm ơn mẹ. Khối ngọc mẹ cho con, con rất thích.”
Mẹ Chu nhàn nhạt nhìn anh một cái, nói, “Thích là tốt rồi.”
Chu Hành Chi cũng ngồi xuống, nắm lấy tay anh và nói với mẹ Chu, “Mẹ, thật sự cảm ơn mẹ. Có sự chấp nhận của mẹ, cuộc sống của chúng con mới thật sự viên mãn.”
Mẹ Chu nhìn cậu thật sâu. Trong nháy mắt, Chu Hành Chi thậm chí cho rằng bà sẽ nói với mình là không có kết tinh của tình yêu thì sẽ không thể viên mãn, nhưng mẹ Chu cái gì cũng không nói.
Bà chỉ nhìn Chu Hành Chi, cuối cùng thở dài, sau đó là trầm mặc kéo dài.
Chu Hành Chi cười nhạt, cậu dùng sức nắm tay Lý Thiều Hoa. Cậu biết mẹ mình cuối cùng cũng nhân nhượng, và sự ghẻ lạnh còn lại chỉ có thể giao cho thời gian giải quyết.
Buổi chiều mùng 2, hai người bọn họ trở lại Bắc Kinh. Mấy ngày nay, đầu tiên là trở về Từ Châu viếng thăm mẹ Lý Thiều Hoa, quyên tặng cho những hộ khó khăn ở thị trấn Tây Môn, ngay sau đó liền đi Thanh Đảo, sau nhiều lần xé rách mới nhận được sự nhân nhượng từ mẹ Chu, cuối cùng trở lại Bắc Kinh.
Năm mới này, bọn họ đã làm rất nhiều việc và bôn ba nhiều nơi, về đến nhà mới chân chính nhẹ nhàng thở ra. Hai người đều không còn chút sức lực nào, cởϊ qυầи áo liền ngã xuống giường, cả hai đều không muốn đứng dậy.
Lý Thiều Hoa đột nhiên nhớ đến cái gì đó nên đẩy đẩy Chu Hành Chi, nói, “Nếu không em đi mang thai hộ đi? Hoặc nhận nuôi cũng được ——”
Chu Hành Chi sờ sờ tóc anh, dịu dàng hỏi, “Anh muốn có con sao?”
Lý Thiều Hoa không thích trẻ con, từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi, nhưng nếu đứa nhỏ này là của Chu Hành Chi thì anh nghĩ anh sẽ rất vui. Cho nên anh rũ mắt, thấp giọng nói, “Là vì em thích trẻ con.”
Chu Hành Chi nhấp nhấp môi, nắm tay Lý Thiều Hoa, cẩn thận vuốt ve, “Em thích trẻ con, bởi vì em cảm thấy trẻ con hồn nhiên, đáng yêu. Nhưng điều em muốn là đứa con chung của hai chúng ta.”
“Nhưng chúng ta không thể có con chung!” Tủi thân trong lòng Lý Thiều Hoa lập tức bốc cháy, anh gần như hỏng mất, trong mắt tràn ngập nước mắt, giống như sắp lăn xuống dưới.
Chu Hành Chi vội vàng ôm anh, nói, “Ý em không phải như vậy. Bảo bối, anh đừng tức giận.” Nói xong liền hôn lên đôi mắt anh. Sau một lúc lâu, cậu chậm rãi nói, “Em biết, chúng ta không thể có con chung. Có lẽ đây là một tiếc nuối nhỏ trong cuộc sống của chúng ta, nhưng tiếc nuối nhỏ này cũng không thể bởi vì em đi mang thai hộ hay anh đi mang thai hộ hay là nhận nuôi mà giải quyết được. Em cũng biết anh không thích trẻ con. Thật ra cuộc sống của chúng ta đã rất hạnh phúc rồi, có một tiếc nuối nhỏ như vậy ngược lại làm cho em cảm thấy yên tâm.”
“Hai người chúng ta cùng nhau sống thật tốt, đây là điều hạnh phúc nhất mà em có thể nghĩ đến.”
Lý Thiều Hoa cảm thấy mũi hơi đau nhức, anh nói không được lời nào nên chỉ vùi đầu thật sâu vào ngực người yêu.
Anh nghĩ anh thật sự quá may mắn.
“Tương lai còn rất dài, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Bên tai là giọng nói trầm thấp của Chu Hành Chi, mà trước ngực là khối ngọc tròn trịa và mát lạnh.
Anh nghĩ thật ra anh không có gì phải tiếc nuối, cuộc đời này không còn gì tiếc nuối nữa.
------------------Hoàn Chính Văn----------------