Hôm nay cả hai đều không đi làm, sau khi ăn bữa sáng thì ôm nhau nằm trên giường đến 11 giờ trưa mới ngồi dậy, sau khi rửa mặt thì cùng nhau ra ngoài.
Chu Hành Chi là một người đàn ông coi trọng nghi thức. Cậu đặc biệt chọn một nhà hàng đắt tiền và vắng vẻ. Hai người ngồi đối mặt với nhau, ăn một bàn đầy thức ăn, rất giống cặp đôi mới vừa hẹn hò.
Lý Thiều Hoa cầm muỗng nạo gạch cua, nói, “Sao lại đến nơi này, anh cũng không quá thích đâu.”
Chu Hành Chi nhấp nhấp miệng, qua một lát mới ấp úng nói, “Khó lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, muốn nghiêm túc cùng anh hẹn hò.”
Lý Thiều Hoa cười một chút, nói, “Được.”
Tuy là Chu Hành Chi gọi một bàn thức ăn theo sở thích của Lý Thiều Hoa nhưng Lý Thiều Hoa ăn không được nhiều. Chu Hành Chi nhìn anh không ăn uống gì thì trong lòng chua xót, lại biết đây là mất cân bằng nội tiết sau khi phẫu thuật nên càng đứng ngồi không yên.
Chu Hành Chi duỗi tay sờ sờ tóc của anh, nhẹ nhàng nói, “Ăn không vô thì đừng ăn. Muốn ăn cái gì, buổi tối về nhà em làm cho anh.”
Lý Thiều Hoa gật gật đầu, “Em đừng lo lắng, anh không có việc gì.”
Sau khi ăn cơm trưa, hai người chọn một bộ phim tình yêu lãng mạn và ngồi ghế tình nhân ở trong góc, vừa xem phim, vừa lén lút nắm tay hôn môi.
Nam nữ chính trong bộ phim nói cái gì hai người không có nghe rõ ràng, toàn bộ tâm trí đều đặt ở người bên cạnh.
Trong hoảng hốt, Chu Hành Chi nhớ đến đã từng cùng Lý Hiểu Đình ngồi ở rạp chiếu phim xem một bộ phim điện ảnh.
Đột nhiên nhớ đến chuyện cũ, thật ra Chu Hành Chi cũng không có nhớ rõ chi tiết. Hiện giờ nghĩ lại, khi cậu cùng Lý Hiểu Đình hẹn hò thì cậu đã từ bỏ tình cảm chân thành, bởi vì chia lìa đã lâu, không thể nói khi đó khó chịu như thế nào, nhưng cảm giác đau đớn vẫn dây dưa không bỏ.
Nhưng nếu Lý Thiều Hoa không cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu thì cậu sẽ không lựa chọn từ bỏ; nếu Lý Thiều Hoa không luôn miệng nói có Alpha thì cậu sẽ không cùng người khác gặp mặt.
Khi cậu đang hẹn hò với một cô gái thì Lý Thiều Hoa chặt đứt ảo tưởng, lấy ra đáy huyệŧ nhân tạo.
Khi cậu mơ một giấc mơ cùng một Omega kết hôn sinh con thì Lý Thiều Hoa một mình yên lặng chịu đựng tất cả đau buồn và bất lực.
Hai người bọn họ làm sao có thể nói ai xứng với ai, ai có lỗi với ai chứ?
Loanh quanh lòng vòng cho đến hôm nay liền không thể phân biệt được nữa.
Sau khi bộ phim kết thúc, hai người cùng nhau đi đến siêu thị gần đây mua một chút dầu, muối, tương dấm và nguyên liệu nấu ăn, một người đẩy xe, một người chọn hàng, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh.
Lý Thiều Hoa cảm thấy hơi khác thường, sau một lúc lâu mới hiểu được ý Chu Hành Chi.
Người yêu anh xưa nay coi trọng điều này nhất.
Chu Hành Chi hít sâu hai hơi, sau đó từ trong túi áo sơ mi lấy ra hai chiếc nhẫn.
Cậu cầm lấy một chiếc nhẫn, nói với Lý Thiều Hoa, “Thiều Hoa, gả cho em được không?”
Đôi mắt Lý Thiều Hoa sáng lên một chút, vừa định nói chuyện thì bị cắt ngang.
Chu Hành Chi vội vàng nói, “Vào ngày đặc biệt này, trước mặt Thần, Phật Tổ, Lão Quân, và tất cả vị thần phương Đông, em xin hứa cho dù nghịch cảnh hay thuận cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, em sẽ luôn ở bên cạnh anh. Em hứa sẽ yêu anh, tôn trọng anh, làm hết sức mình để bảo vệ anh, an ủi anh khi đau buồn, em hứa sẽ trung thành với anh, thương tiếc anh, cho đến khi cái chết chia cắt chúng ta.”
Lý Thiều Hoa cười một chút, nước mắt rơi trên tay Chu Hành Chi. Có người yêu như thế này thì còn đòi hỏi gì nữa. Anh đột nhiên cảm thấy trời cao đối xử với anh cũng không quá tệ bạc, tuy không có cha mẹ và con cái nhưng lại có một người yêu coi mình là tất cả.
Chu Hành Chi nhẹ nhàng lau nước mắt anh, nói, “Không khóc, cười một cái.”
Chu Hành Chi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này trong mấy năm nay đã mài ra rất nhiều dấu vết, không còn rực rỡ giống như khi đặt ở trong quầy, nhưng lại mang theo rất nhiều kỷ niệm và vui sướng của hai người, mang theo cả một câu chuyện dài. Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Hành Chi cảm thấy có chút đau xót, nhịn không được oán giận nói, “Ngày đó anh nói có người khác, còn vứt nhẫn đi, em trộm nhặt về.”
Lý Thiều Hoa khẽ cười một tiếng, đưa tay trái về phía Chu Hành Chi.
Bàn tay to Chu Hành Chi vội vàng nắm chặt tay Lý Thiều Hoa, sau đó đeo nhẫn vào.
Chu Hành Chi hơi bất mãn, thấp giọng nói, “Sao anh lại cười. Khi đó em rất khổ sở. Nhẫn kết hôn hai chúng ta có rất nhiều ý nghĩa, nhưng anh nói ném liền ném.”
Lý Thiều Hoa tiếp nhận một chiếc nhẫn khác trong tay cậu, sau đó đeo vào tay trái Chu Hành Chi, xoa tay người yêu anh, thấp giọng nói, “Có gì luyến tiếc chứ, dù sao em nhất định sẽ luyến tiếc, nên anh đoán chắc em sẽ nhặt về.”
Chu Hành Chi dụi đầu vào đùi Lý Thiều Hoa, nói, “Chắc chắc như vậy? Anh nói như vậy không chừng em sẽ tức giận đến mức không muốn nhẫn của anh nữa."
Lý Thiều Hoa sờ sờ tóc của cậu, “Chậc, em sẽ không như vậy đâu.”
Nói xong, anh cúi đầu xuống, sau đó nói, “Hơn nữa khi đó anh rất muốn đuổi em đi. Người cũng đuổi đi thì nhẫn là cái gì chứ.”
Trái tim Chu Hành Chi thắt lại, cậu cọ cọ đùi anh, thấp giọng nói, “Không cần nhớ lại chuyện cũ, chúng ta hãy nhìn về phía trước.”
Lý Thiều Hoa cười một chút, nói, “Mau đứng lên, đừng quỳ nữa. Anh đồng ý.”
Chu Hành Chi lúc này mới đứng lên, sau đó kéo người vào trong lòng ngực, nói, “Cuối tuần chúng ta đi tái hôn, một lát cũng không thể trì hoãn thêm được nữa.”
Lý Thiều Hoa cười gật đầu, thuận theo nói, “Được, cuối tuần liền đi.”
Chu Hành Chi vẫn cảm thấy không đủ, nói, “Còn muốn tổ chức hôn lễ trong giáo đường, em muốn ở trước mặt mục sư tuyên thệ.”
Lý Thiều Hoa cười ra tiếng, nói, “Có thể, có thể, nhưng đến lúc đó đừng ở trước mặt mục sư nói cái gì Phật Tổ cùng Lão Quân.”
Chu Hành Chi đỏ mặt, sau đó hôn lên trán anh một cái, cậu ngồi bên cạnh anh, nói, “Cho dù là vị thần nào thì em cũng dám tuyên thệ.”
Lý Thiều Hoa nhìn dáng vẻ này của cậu thì trong lòng rất thích, ngọt ngào giống như ngâm mình trong hũ mật, không ngừng nổi bọt khí, anh nghĩ anh thật sự yêu Chu Hành Chi.
Anh mỉm cười nhìn người yêu, nói, “Mau ăn cơm, em làm lâu như vậy nên anh phải ăn nhiều một chút mới được.”
Chu Hành Chi gật gật đầu, nói, “Anh ăn nhiều chút, ngày mai em làm nữa.”
Lý Thiều Hoa nắm lấy tay Chu Hành Chi, nhướng mày, trầm giọng hỏi, “Hành Chi chỉ nấu cơm thôi sao?”
Chu Hành Chi nhất thời không hiểu ý của anh nên nghiêng người lại gần “Hửm?” một tiếng.
Lý Thiều Hoa cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
Trong lòng cậu nghi hoặc, hỏi, “Anh còn muốn em làm cái gì nữa?”
Lý Thiều Hoa thở dài, bất đắc dĩ nói, “Yêu.”
Chu Hành Chi ngẩn người, không hiểu, “Cái gì?”
Lý Thiều Hoa nghiêng người, nhìn chằm chằm đôi mắt người yêu nói, “Làʍ ŧìиɦ.”