Sau khi đưa Đào Nhiên về phòng, Diệp Trăn cũng trở về phòng mình, cô tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường, nghĩ đến lời Đào Nhiên vừa nói, Diệp Trăn gác tay che mắt lại, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ, cô đi đến một nơi xa lạ, mà trước mặt cô là Phạm Giai.
- --
Diệp Trăn bóp cổ Phạm Giai, nghiến răng nói: "Nói đi, là ai sai khiến cô?"
Phạm Giai bị bóp cổ, sắc mặt tím tái, hai tay túm cổ tay Diệp Trăn muốn giật ra, nhưng tay cô cứng như thép, giằng thế nào cũng không ra, ánh mắt ả nhìn thẳng Diệp Trăn.
Thấy cô trợn mắt nghiến răng, tuy ả đang chật vật nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ đắc ý, khó khăn nói vài từ: "Kh..không..có...ai...hết."
Con ngươi Diệp Trăn đanh lại, tay dùng thêm lực, mặt Phạm Giai càng đỏ, trên trán nổi đầy gân xanh.
"Có..chết..tôi cũng...không nói!" Phạm Giai quật cường.
Diệp Trăn đẩy ả ta ngã sõng soài trên đất, từ trên cao nhìn xuống ả, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ khiến cô phải cầu xin để nói ra." Sau đó Diệp Trăn quay người rời đi.
Nhìn bóng cô rời khỏi, dáng vẻ như ác ma, Phạm Giai sợ hãi ôm cổ, vừa rồi ả đột nhiên cảm thấy sắp phải chết, cả người run rẩy, sau đó thì ả dần bình tĩnh lại, chậm rãi đi về phòng.
Diệp Trăn vừa ra khỏi nhà, quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt, đáy mắt xẹt qua tia tàn nhẫn, xoay người định rời đi thì thấy Đào Nhiên đứng ở cổng, cô thu lại vẻ mặt tức giận, mím môi đi đến chỗ nàng.
"Cô đến đây là gì?" Diệp Trăn lạnh lùng hỏi, nhưng đáy mắt là lưu luyến không rời, cô nghĩ đến hình như đã lâu lắm rồi không nhìn thấy nàng, giờ thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, thật muốn liều mạng ôm nàng vào lòng, nói hết mọi chuyện cho nàng biết.
Nhưng cô không thể, vẫn chưa đến lúc.
"Chị sắp kết hôn rồi ư?" Nàng rõ ràng phải lấy rất nhiều dũng khí khi hỏi câu này, vừa dứt lời còn có ý định lùi bước.
Vì không cho nàng rời khỏi, Diệp Trăn thốt ra: "Tôi kết hôn hay không thì liên quan gì đến cô?" Nói xong cô bình tĩnh nhìn nàng, muốn thấy nàng lộ ra vẻ sốt ruột bồn chồn, nhưng không, nàng không hề tức giận hay sốt sắng, nàng lại nở một nụ cười xán lạn.
Điều này khiến sắc mặt Diệp Trăn càng thêm tối tăm.
"Chúc mừng chị đã tìm được một người yêu mình." Đào Nhiên nói.
Diệp Trăn bị nàng như vậy kích thích, không hề nghĩ ngợi đã nói: "Cũng chúc cô sớm tìm được người yêu cô." Nhưng vừa nói xong, Diệp Trăn liền hối hận.
Tại sao lại nói như vậy chứ!
Vì sợ bản thân lại nói ra lời tổn thương, Diệp Trăn vội quay người đi về nhà, bước chân hơi lảo đảo, nhưng Đào Nhiên đang đau đớn khổ sở cũng không nhìn thấy.
Mở cửa đi vào nhà, đóng cửa lại che đi nụ cười của người kia, giờ phút này Diệp Trăn chỉ muốn quên đi tất cả.
Nhưng cô biết rằng, đời này đành phải phụ lòng đối phương.
"Nhiên Nhiên, tha thứ cho chị..." Diệp Trăn đau lòng khuỵu người xuống đất.
Được một lúc lâu, điện thoại trong túi đổ chuông, Diệp Trăn lấy ra, thấy là Đồng Lâm gọi đến, cô bấm nhấc máy, giọng khàn khàn: "Sao thế?"
Đồng Lâm bên kia không ngờ giọng cô lại như vậy, hơi chút trầm mặc, sau đó vội nói: "Đào Nhiên lại đến bar Meisi rồi."
"Ừm." Diệp Trăn cúp máy, lập tức gọi cho trợ lý, dặn dò vài câu, sau đó mặc áo khoác ra ngoài.
Mà bên này.
Tiểu Thiên nhận dặn dò của Diệp Trăn cùng hai trợ lý khác đi đến quán bar Meisi, cũng nói cho hai người kia vài câu, đến lúc đó phải ngồi gần Đào Nhiên, để nàng nghe thấy.
"Hai người đừng để lộ rằng đã biết Đào Nhiên ngồi đó, hiểu không?" Tiểu Thiên cứ dặn đi dặn lại.
"Thiên tỷ yên tâm." Một trợ lý tóc ngắn nói.
"Thiên tỷ, những gì chị vừa nói là thật sao?" Một trợ lý khác nghi ngờ hỏi.
Nếu như tất cả đều là sự thật, kia chẳng phải quá bùng nổ.
"Không được nói ra ngoài, hai người nói trước mặt Đào Nhiên xong thì sau này phải quên hết luôn, rõ chưa?"
Tiểu Thiên vẫn khá tin tưởng hai người này nên mới gọi cho họ, nếu là những người khác thì cô còn không yên tâm được.
"Tiểu Thiên tỷ yên tâm, chúng em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Cả hai vỗ vỗ ngực: "Cứ giao cho chúng em."
"Ừ, mau đi đi."
Diệp Trăn bàn giao cho Tiểu Thiên xong cũng thay đồ kín đi đến quán bar.
Cô vẫn ngồi ở góc có thể nhìn thấy rõ Đào Nhiên.
Ánh đèn ở đây không sáng, cô lại ngồi trong góc đại sảnh, bình thường ít người chú ý đến chỗ đó, nên Diệp Trăn có thể thoải mái ngồi không cần lo lắng mà quan sát Đào Nhiên.
Nhìn nàng cứ một chén lại một chén vào bụng, cô hận không thể đi lên đoạt lấy ly rượu, xách nàng rời khỏi, nhưng giờ cô không thể.
Thấy hai người trợ lý mà Tiểu Thiên sắp xếp đã ngồi vào gần nàng trò chuyện, cô đang chờ xem phản ứng của nàng.
Mà đúng lúc đó, điện thoại của cô lại kêu vang.
Bỏ điện thoại ra nhìn, là Đồng Lâm.
Giờ này mà anh còn gọi, hẳn có chuyện quan trọng, Diệp Trăn chỉ có thể nhìn Đào Nhiên đang say khướt, cầm điện thoại ra ngoài, đi đến con hẻm nhỏ gần đó nghe máy.
"Alo, có chuyện gì thế?" Diệp Trăn dựa vào tường hỏi Đồng lâm.
"Tìm được sau lưng Phạm Giai là ai." Đồng Lâm nghiêm túc nói qua điện thoại.
"Thật sao?" Diệp Trăn thẳng lưng, giọng cũng cao hơn: "Là ai?"
"Là..."
"Diệp tỷ, Diệp tỷ, không hay rồi!" Lúc này, một trợ lý trong quán bar chạy ra, khuôn mặt hoảng hốt gọi Diệp Trăn.
Nhìn vẻ mặt đối phương, Diệp Trăn có loại linh cảm không lành, không nghe tiếp xem Đồng Lâm nói gì, vội theo trợ lý vào trong quán bar.
Quán bar đang vô cùng hỗn loạn, có rất nhiều người vây quanh chỗ Đào Nhiên, Diệp Trăn như ngừng thở, bước chân trầm trọng đẩy đám người ra, khi nhìn thấy Đào Nhiên nằm trong lòng một trợ lý, môi cô run run.
Diệp Trăn ngồi xuống, đón lấy Đào Nhiên từ tay người kia, ôm nàng vào lòng, ép bản thân phải tỉnh táo hỏi: "Em ấy sao thế?"
"Diệp tỷ...cô ấy...cô ấy nôn ra máu." Trợ lý chỉ tay vào vũng máu trên sàn.
Lúc này Diệp Trăn mới phát hiện trên sàn nhà, cái phần đen đen đó là máu, cô giật mình.
Diệp Trăn cúi đầu, nhìn Đào Nhiên nhắm nghiền hai mắt không cử động, cả người cô bắt đầu run lên.
Cô quên mất một chuyện.
Sau khi cãi nhau với Phạm Giai xong, tâm tình cô không tốt, lại thấy Đào Nhiên vẫn mỉm cười khi nghe tin cô kết hôn mà càng thêm buồn bực, vì hai chuyện này mà cô quên mất chuyện quan trọng nhất.
Dạ dày của Đào Nhiên không ổn.
Đặc biệt năm nay, nàng đã phải nhập viện vì uống rượu.
Nghĩ đến đây, Diệp Trăn căm hận chính mình.
Nhưng bây giờ không phải lúc tự trách, Diệp Trăn vội vã bế Đào Nhiên lên, hoảng loạn chạy đi.
"Ơ, người kia nhìn quen thế nhỉ?"
"Hình như là..."
"Là Diệp ảnh hậu!"
Trong đám người đột nhiên có người hét lên thật to.
Lập tức lại có người nói: "Hình như cô ấy đang bế Đào ảnh hậu."
"Sao có thể chứ!"
Mọi người không thể tin nổi.
Hai người không hợp nhau nhất giới giải trí thế mà lại cùng đến một quán bar, quan trọng nhất là, Đào ảnh hậu vì uống rượu mà nôn ra máu ngất đi, còn Diệp ảnh hậu thì có vẻ đang suy sụp.
Mọi người ồn ào xì xầm không ngớt.
Mà bên đây, Diệp Trăn đưa Đào Nhiên đi cấp cứu, chờ đợi một ngày một đêm, cuối cùng nhận được câu trả lời.
Đào Nhiên không qua khỏi.
Nghe đến tin này, Diệp Trăn lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Diệp Trăn! Diệp Trăn!" Sở Mạch Nhan vội vàng gọi cô.
Bạn tốt của Đào Nhiên, Đồng Hòa và Lam Quỳnh, nhìn thi thể đang được phủ vải trắng, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Tiểu Đồng Tử, có phải Nhiên Nhiên lại bày trò đùa dai với chúng ta đúng không?" Ánh mắt Lam Quỳnh đờ đẫn nhìn Đồng Hòa.
Đồng Hòa thì đã sớm khóc rống lên.
Anh trai cậu, Đồng Lâm, đi đến ôm cậu vào lòng.
"Anh ơi, anh, đây không phải sự thật, Tiểu Đào Tử chắc chắn đang đùa chúng ta, chị ấy khỏe mạnh như vậy, sao có thể chỉ vì uống chút rượu liền nằm ở đây chứ..." Đồng Hòa khóc không thành tiếng.
Lam Quỳnh nghe thế cũng khóc.
Trong phòng mổ quả thực loạn lên, bác sĩ muốn quát họ nhưng cũng không đành lòng.
Khi Diệp Trăn tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Bởi vì tích tụ trong lòng cũng như bị đả kích, ba ngày này, cô gầy đi nhiều, xương gò má cũng lộ ra một chút.
"Nhiên Nhiên đâu? Em ấy đâu rồi?" Diệp Trăn vừa tỉnh lại vội tìm Đào Nhiên.
"Diệp Trăn, em ấy..." Sở Mạch Nhan nhìn bạn mình, không đành lòng nói.
Đồng Lâm đẩy kính gọng vàng lên, mím môi nói: "Đã sắp xếp xong xuôi, chọn mộ ở gần mộ ba mẹ em..." Còn chưa nói xong anh đã bị Diệp Trăn đấm một cú, kính mắt văng xuống đất.
"Diệp Trăn!" Sở Mạch Nhan bị bất ngờ sợ hết hồn, vội giữ lại Diệp Trăn.
"Không được nói bậy! Nhiên Nhiên chưa chết!" Diệp Trăn bây giờ, giống như vừa chui ra từ địa ngục, lệ khí đầy người.
Đồng Lâm không còn đeo kính, trên mặt bớt đi nét ôn hòa, nhiều thêm sự sắc bén: "Diệp Trăn! Bà tỉnh táo lại đi!"
Diệp Trăn đang giãy dụa nghe vậy sững sờ, sau đó cổ họng nghẹn ngào, cô khuỵu xuống sàn, ôm đầu đau đớn khóc lên.
"Tại sao...tại sao..."
"Sau lưng Phạm Giai không có ai hết.
Cô ta luôn tạo vỏ bọc để giả vờ thế thôi.
Từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình cô ta hành động." Thanh âm lạnh lùng của Đồng Lâm vang bên tai Diệp Trăn.
Nhưng giờ phút này, cô chẳng còn để ý điều gì nữa.
"Nhiên Nhiên, tôi phải đi tìm Nhiên Nhiên." Diệp Trăn đứng lên chạy vọt ra ngoài, trên người vẫn mặc đồ bệnh viện.
"Diệp Trăn!" Sở Mạch Nhan không ngờ cô nói đi là đi, vội vã đuổi theo.
Đồng Lâm vẫn ở lại giúp Diệp Trăn làm thủ tục xuất viện.
Tang lễ của Đào Nhiên, hơn nửa minh tinh trong giới đều đến chia buồn.
Ba mẹ Đào Nhiên đã mất, giờ chỉ còn họ hàng của nàng ở đây, mà Diệp Trăn lại lấy thân phận vợ của Đào Nhiên để phụ trách tang lễ.
Nhìn nụ cười của Đào Nhiên trên bia mộ, khóe miệng Diệp Trăn cũng cong lên.
Trời đột nhiên đổ mưa xối xả, mọi người đều vội vã rời khỏi, chỉ còn một mình Diệp Trăn, vẫn si ngốc nhìn nụ cười của nàng, không di chuyển dù chỉ một bước.
- ----------------------------
02/11/2021.