Edit: Packha03
Nữ minh tinh có Scandal với Thẩm Mục Thâm, dáng dấp xinh đẹp, kỹ năng diễn không tồi, nhưng chỉ có điều duy nhất là không vượt qua ranh rới quy tắc ngầm. Cho nên xuất đạo mấy năm, kinh nghiệm dày dặn, nhưng chỉ là nữ nhân vật tuyến mười tám, không thể nào hot được lên.
Một tháng trước, có người liên lạc với cô, nói rằng sẽ cho cô một cơ hội, từ diễn viên tuyến mười tám trực tiếp trở thành ngôi sao hạng A.
Cô cho rằng là sử dụng quy tắc ngầm, trực tiếp cự tuyệt. Nhưng đối phương lại nói rằng chỉ cần cô ngồi ăn cơm cùng, gây ra một chút Scandal là được.
Cô còn nghĩ, làm gì có chuyện tốt như vậy. Cho nên cô cũng không nghĩ chuyện tốt như vậy sẽ xảy ra thật.
Cho đến ngày thứ hai, đạo diễn tới tìm cô, hỏi cô có hứng thú diễn nhân vật nữ số hai không. Nói là do Phó tổng của tập đoàn Thẩm thị đề nghị, cô mới tin.
Hôm nay cô phụng bồi cùng ăn cơm với Phó tổng Thẩm thị ăn cơm lần thứ ba. Có lẽ áp suất đối phương toả ra quá lớn, cộng thêm đây chỉ là diễn. Toàn bộ phòng ăn trừ phục vụ của nhà hàng, không có ai khác, nơi đây phá lệ yên tĩnh. Mặc dù đây là lần thứ ba, cô vẫn có chút thấp thỏm.
"Thẩm tổng, tôi có thể hỏi ngài một câu không?"
Thẩm Mục Thâm đang cắt đĩa thịt bò bít tết, cũng không có ý định ăn uống. Nghe được lời nói của nữ minh tinh, mới ngẩng đầu lên nhìn.
Một cái nhìn như vậy, khiến trong lòng nữ minh tinh hoảng sợ, khẩn trương đến vội vàng, giải thích, "Tôi chỉ muốn nói là Thẩm tổng, gần đây có người hỏi trợ lý tôi quan hệ giữa tôi và ngài."
Thẩm Mục Thâm để dao xuống, ánh mắt hơi trầm lại.
Cá lớn rốt cuộc không nhịn được muốn cắn mồi.
Hơi trầm tư một chút, nói: "Miệng cẩn thận một chút, vô luận người khác hỏi cái gì. Cô đều nói chúng ta một chút quan hệ cũng không có."
Nghe vậy, nữ minh tinh ngẩn người, không phải nói mục đích cuối cùng là nháo ra Scandal sao?
Scandal chính là náo loạn, những người khác chỉ biết nữ chính trong ảnh chính là cô, cũng không biết người đàn ông là ai. Nếu như trực tiếp thừa nhận, đây không phải là hiệu quả càng cao sao?
Thẩm Mục Thâm cười nhạt một tiếng. "Cô không cần biết được quá nhiều, phối hợp tốt một chút sẽ nhận được thù lao là tốt."
Không có mấy người có thể hiểu được kế hoạch của anh. Nhưng, Tề Duyệt là một ngoại lệ trong đó.
Chỉ một chút thông tin, Tề Duyệt biết anh hiện tại đang làm biện pháp che mắt, đường thời muốn đánh lạc hướng của những người kia.
Nếu như dễ dàng bị người khác điều tra ra được anh có vấn đề, để người biết anh có quan hệ với nữ minh tinh, ngược lại sẽ khiến cho người ta hoài nghi tính chân thực. Nếu không điều tra ra được gì, đó mới là đạt được hiệu quả.
Rốt cuộc không phải làm chuyện phạm pháp, nữ minh tinh cũng chỉ có thể bỏ qua bất an.
"Còn nữa, nếu như người đó muốn liên lạc với cô. Cô nên biểu hiện có tiền mới tiết lộ tin tức. Cầm kịch bản nhớ học thuộc cho tốt." Giọng nói Thẩm Mục Thâm lạnh lùng, bản thân anh chính là một thương nhân buôn bán có thù tất báo, cần không phải nói đến ân huệ.
Tiểu minh tinh cùng rất nghiêm túc gật đầu.
Qua một lúc sau, liếc mắt người trước mặt đã cắt thịt bò chỉnh tề những không động, thận trọng hỏi, "Thẩm tổng, có phải thịt bò không hợp khẩu vị của ngài không?"
Thần sắc Thẩm Mục Thâm khẽ nhếch, "Tôi còn phải ăn cơm tối với vợ tôi."
Ước chừng ngay cả bản thân anh cũng không biết khi nói đến chữ "vợ" kia ánh sáng trong mắt có bao nhiêu nhu hoà.
Tiểu minh tinh dường như tự mình bổ não ra kịch bản cẩu huyết trong TV, trong nháy mắt đó, khoé miệng không khỏi giật giật.
Đây không phải là vì muốn vợ mình ghen nên mới phối hợp với cô diễn trò đó chứ?
-
Trước khi mang thai, Tề Duyệt rất ít khi động tới máy tính. Hơn nữa sau khi mang thai bị trộm máy tính, cô cũng chưa mua máy mới.
Nhưng bây giờ cô lại mua một lần nữa, đặc biệt dùng để điều tra người sẽ làm hại Thẩm Mục Thâm.
Dùng đầu để nhớ lại, những nhân vật có quan hệ phức tạp. Nếu không có năng lực ghi nhớ, nhất định sẽ quên.
Đem tài liệu gửi cho công ty thám tử, bỏ vào trong đó một ít văn kiện cô tự tay mã hoá. Từ trong thư mục cô lấy ra bản báo cáo, lấy Thẩm Mục Thâm làm trung tâm, xung quanh là những người có quan hệ với anh, những người tiếp xúc nhiều nhất sẽ viết ở phía trên.
Sau đó lại căn cứ vào những tài liệu công ty thám tử cung cấp, đem những người đó xâu chuỗi lại. Loại trừ những người không có khả năng, giữ lại những nhân vật quan trọng.
Sau khi chỉnh sửa xong, Tề Duyệt lui về phía sau một bước, híp mắt nhìn về những cái tên được cô viết đầy trên máy tính.
Cô đang quét một lượt, ánh mắt dừng vào bên nhánh Lăng Việt, bên cạnh chính là Tề Noãn. Cái tên Tề Noãn và Thẩm lão phu nhân đồng thời xuất hiện.
Tề Duyệt có chút suy nghĩ nhìn cái tên Tề Noãn.
Tề Noãn sao...?
Cô dường như đã quên cho người điều tra Tề Noãn. Suy nghĩ hồi lâu, Tề Duyệt đem cái tên Lục Tuyển này viết lên.
Lục Tuyển, cháu trai của thị trưởng Khang Thành, người theo đuổi Tề Noãn. Tuy rằng cô không nhớ rõ trong tiểu thuyết anh ta xuất hiện như thế nào. Nhưng dựa vào thân phận anh ta, và chuyện theo đuổi Tề Noãn, nhìn thế nào cũng đều là kịch bản nam phụ.
Bởi vì lần trước đi thọ yến nhìn thấy Lục Tuyển, cô mới có ấn tượng.
Sau khi viết tên Lục Tuyển xong, Tề Duyệt nhìn lại cái tên Tề Noãn.
Luôn cảm thấy dường như cô đã bỏ quên chuyện gì đó quan trong, nhưng kết quả lại chuyện quan trọng gì cô lại không nhớ rõ ràng được.
Tề Duyệt vắt hết óc suy nghĩ vài phút vẫn không thu hoạch được gì. Trong lúc này, di động điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cầm lấy di động nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ, địa chỉ hiện lên là ở Khang Thành.
Tề Duyệt nhận điện thoại, "Xin chào, cho hỏi ai vậy?"
"Tôi là Tề Noãn."
Tề Duyệt sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía trên máy tính vẫn còn cái tên Tề Noãn. Khoé miệng giật giật, thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện.
Bình tĩnh thong dong hỏi: "Có chuyện gì?"
"Chúng ta gặp mặt, tôi có một số chuyện muốn hỏi cô." Giọng Tề Noãn nói như đương nhiên, giống như cô ta muốn gặp, Tề Duyệt nhất định phải gặp cô ta.
Tề Duyệt nhíu mày, tuy rằng cô muốn thử Tề Noãn, nhưng không có ý nghĩ muốn phối hợp với cô ta.
"Cô muốn gặp, thì tôi phải gặp cô?"
Tề Noãn sửng sốt một chút, hít một hơi thật sâu, trấn an tia xao động, làm bộ trấn định, "Tôi cái gì cũng biết, cô không muốn biết sao?"
Tề Noãn suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ tới dùng điều này để thử Tề Duyệt. Nếu Tề Duyệt cũng giống như cô ta, biết thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà nói, như vậy cô ta ta biến hoá trong thời gian này, Tề Noãn khẳng định Tề Duyệt đã nhìn ra.
Tôi cái gì cũng biết, cô không muốn biết sao?
Lời nói này của Tề Noãn khiến Tề Duyệt hơi sửng sốt, lâm vào trầm tư, yên tĩnh mấy giây, nở nụ cười, trả lời, "Tôi dùng thân phận của cô vào ở trong hào môn ba năm. Cô chán ghét tôi còn không kịp, hiện tại lại không đầu không đuôi gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết chút gì đó. Là cô cô tin sao?"
Tề Noãn xuất phát từ phản ứng, bật thốt ra, "Tôi không phải là người âm hiểm như cô."
Tề Noãn hoàn toàn quên không lâu trước đó chuyện cô ta liên hệ với Thẩm lão phu nhân.
"Nếu cô cảm thấy tôi là người âm hiểm cũng không cần liên hệ với tôi." Nói xong, Tề Duyệt dứt khoát cúp điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, Tề Duyệt thu liễm lại ý cười nhàn nhạt trên môi, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
Sau khi điện thoại kết thúc, cô suy nghĩ cẩn thận, đến cùng cô đã bỏ qua điểm mấu chốt.
—— Tề Noãn, thay đổi bản chất.
Tề Noãn chính là nữ chính ngốc bạch ngọt, cô ta tích cực sử dụng mô típ thiện lương lại yếu đuối để tồn tại. Loại thiện lương này ở một mức độ nào đó sẽ mang đến phiền toái cho người khác. Đồng thời cái gọi là ngốc nghếch của cô ta, là khi bị nữ phụ hãm hại, cô ta sẽ vì nữ phụ nói vài câu mà dễ dàng lựa chọn tha thứ.
Nhưng khi cô ta xuất hiện ở nhà cũ Thẩm gia, thì cô ta đã thay đổi, sự xuất hiện của cô ta mang theo mục đích.
Lúc trước trong tiểu thuyết, "Tề Duyệt" cũng chưa làm ra chuyện gì có lỗi với Tề Noãn, cô sẽ coi như không có chuyện gì.
Cho nên đừng nói đến đắc tội, ngay cả thương hại cũng không có. Chính là đứng trên vấn đề đạo đức, "cô" chỉ mạo danh thân phận của Tề Noãn mà thôi. Nếu bởi vì chuyện này mà cố ý hận Tề Duyệt, tìm đến phiền toái.
Như vậy, lòng dạ của Tề Noãn chính là hẹp hòi như vậy.
Lúc Tề Noãn cảm thấy bản thân cô độc, bất lực nhất chính là do nguyên văn cha mẹ "Tề Duyệt" mang lại cho cô ta ấm áp. Nhưng cô ta không có một chút nào gọi là ý tứ cảm ơn, mà luôn dùng ý nghĩ chỉ trích.
Lúc này Tề Noãn gọi điện thoại cho Tề Duyệt, nói một câu tôi cái gì cũng biết, cô hẳn cũng đã biết.
ωαττραδ @packha03
Tề Duyệt không ngốc, mhưng tương phản, Tề Duyệt sâu sắc nhận ra được từ cô ta, Tề Noãn dường như có chút gì đó muốn dụ dỗ cô.
Tề Duyệt không đồng ý gặp mặt Tề Noãn, thứ nhất là vì không muốn Tề Noãn được như ý nguyện, thứ hai Tề Noãn dường như muốn gấp gáp muốn gặp cô, muốn xác minh cái gì đó.
Cô cự tuyệt lần này, nếu Tề Noãn thật sự giống như cô nghĩ chứng thực được điều gì đó. Như vậy Tề Noãn nhất định sẽ liên hệ lần thứ hai, thứ ba, hoặc nhiều hơn, Tề Noãn này có chút ý vị.
Giờ phút này nếu cô đi gặp Tề Noãn, quyền chủ đạo sẽ không còn ở trên tay cô nữa.
Tề Duyệt cầm bút, nâng tay lên, khoanh một vòng tròn trên cái tên Tề Noãn.
Sau đó cô liên hệ Wechat với Lưu tiểu thư, 【 Lưu tiểu thư, giúp tôi chú ý tới một người, khi nào gặp mặt tôi sẽ nói rõ. 】
Sau khi Tề Duyệt gửi tin nhắn Wechat đi, từ bên ngoài căn hộ của cô truyền đến tiếng đập cửa. Tề Duyệt sửng sốt, nhìn thời gian, hiện tại đã là chín giờ tối, vừa khéo là thời điểm Thẩm Mục Thâm tan ca trở về.
Tuy rằng Thẩm Mục Thâm sẽ không vội vàng tiến vào phòng ngủ của cô, nhưng cô vẫn cẩn thận đem máy tính đóng lại, tắt nội dung trong máy, che lại những gì cô vừa ghi.
Thu liễm lại vẻ nghiêm túc ở trên mặt, mang theo biểu cảm nhàn nhạt từ trong phòng ngủ đi ra.
Thẩm Mục Thâm vừa tiến đến, liền hỏi Tề Duyệt, "Không phải em nói để lại canh cho anh sao, canh ở đâu rồi?"
"Bao hết toàn bộ nhà hàng Ý cũng không thể khiến anh no sao?"
Thẩm Mục Thâm hơi hơi nhíu lại mắt: "Tống thư ký nói cho em?"
Tề Duyệt không có phủ nhận, hôm nay Thẩm Mục Thâm cũng đã nói cho cô biết rằng sẽ cùng nữ minh tinh đi ăn cơm. Sau đó Tống thư ký lại gửi tin nhắn Wechat cho cô, nói cho cô biết địa điểm nhà hàng đó, còn có đã được bao toàn bộ. Còn "vô tình" nói cho cô biết rằng Thẩm Mục Thâm và nữ minh tinh kia muốn đi khách sạn nào.
Tống thư ký chính là đang ám chỉ cho Tề Duyệt, nếu không tin lời anh ta nói có thể đi đến đó để chứng thực. Sếp anh ta chính là trong sạch, chuyện gì cũng chưa làm.
Tề Duyệt thật sự cũng không biết rốt cuộc đời trước Thẩm Mục Thâm đến cùng là đã tích đức kiểu gì mà có thể khiến cho một Tống thư ký toàn năng, tinh thông mọi thứ, còn trung thành, "tận tâm" với công việc như vậy.
Sợ Thẩm Mục Thâm hiểu lầm Tống thư ký châm ngòi ly gián mật báo, cô nói, "Tống thư ký nói cho tôi rõ ràng lịch trình của anh, để tôi an tâm tin tưởng anh. Tôi sao có thể không yên tâm?"
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, khoé miệng khẽ câu, "Tống thư ký không tồi." Sau đó ý cười càng đậm nhìn về phía Tề Duyệt, "Sao anh lại cảm thấy em đang ăn dấm chua nhỉ?"
Tề Duyệt trừng mắt, xoay người tiến vào trong căn bếp nhỏ, đem nồi bắc ra.
Đem canh nóng tới trước mặt Thẩm Mục Thâm, "Anh có phát hiện được cái gì không?"
Thẩm Mục Thâm đem nồi canh kéo tới trước mặt, mở nồi ra, ngửi mùi hương, ngước mắt đối với Tề Duyệt cười cười, "Canh thịt dê à?"
Tề Duyệt nhìn lướt qua nồi canh, gật đầu, "Dì giúp việc mời tới tay nghề không tồi."
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, lấy muôi múc một ngụm, đồng ý gật đầu, "Quả thật không tồi."
Uống được một nửa, nói, "Đã không có người không chịu nổi, đại khái sẽ có người thứ hai, thứ ba đến động thủ. Dù sao bọn họ tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn anh trở thành người cuối cùng giành chiến thắng.
Tề Duyệt ngồi đối diện với Thẩm Mục Thâm, có chút lo lắng noi, "Lỡ nhu, anh thực sự bị bọn họ hãm hại thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Mục Thâm ngước mắt nhìn về phía Tề Duyệt, không để tâm, độ cong bên môi câu lên, "Anh xa Thẩm thị, có thể đông sơn tái khởi. Nhưng nếu Thẩm thị không có anh, em cảm thấy bọn họ có thể giống hiện tại như cá gặp nước?"
Tề Duyệt sửng sốt, liệu có phải Thẩm Mục Thâm nhìn ra được chút gì rồi không?
Dưới ánh mắt của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm buông bát canh, lắc lắc đầu, "Thẩm thị khi anh vào lúc về nước, sớm đã không rạng rỡ như hiện tại. Bọn họ không nắm rõ tình thế, mà không biết anh đối với Thẩm thị có ý nghĩa to lớn như thế nào."
Nghe giống như lời nói tự đại, nhưng sự thật là vậy.
"Vậy, anh định làm như thế nào?"
Thẩm Mục Thâm lại lắc đầu, "Anh sẽ không định làm thế nào cả, mà xem bọn họ muốn làm như thế nào. Nếu bức anh nóng nảy, Thẩm thị anh hoàn toàn có thể không cần. Anh sẽ buông tay, để bọn họ tự sinh tự diệt."
Lời nói của Thẩm Mục Thâm khiến Tề Duyệt có chút hoài nghi.
Mang theo nghi hoặc, hỏi, "Có phải anh đã tìm được đường lui tốt rồi không?"
Thẩm Mục Thâm dựa lưng vào ghế, ôm ngực cười tự tin, lười nhác, cao ngạo, tự phụ của anh hoàn toàn bộc lộ ra.
Môi mỏng khẽ mở: "Of course."
Đó là đương nhiên.
~ Hết chương 74 ~