Edit: Packha03
Có đôi khi, trời đổ mưa không phải là thời tiết tốt.
Ít nhất đối với Tề Duyệt mà nói, quả thật là thời tiết tốt.
Ngoài cửa sổ trời mưa tầm tã, sắc mặt Thẩm Mục Thâm cũng dần âm u. Thẩm Mục Thâm nói rằng sẽ đi Hải Nam một tuần, nhưng không ngờ rằng trời sẽ mưa liên tục mấy ngày như thế này.
Từ sau khi xuống sân bay đến thủ tục nhận phòng ở khách sạn, trời bắt đầu liên tục đổ mưa.
Tuy rằng mưa không to nhưng cũng không nhỏ, nhưng mặt đường trơn trượt, không thích hợp cho phụ nữ mang thai như Tề Duyệt. Cho nên vài ngày nay, hai người chỉ xuống đại sảnh khách sạn.
Không phải Tề Duyệt muốn đi ra ngoài thay đổi không khí. Mà đến Hải Nam, càng không phải ý của cô.
Từ khi nào Thẩm Mục Thâm lại lo lắng người ở nhà cũ sẽ tìm cô gây phiền toái?
Lấy tính cách mạnh mẽ, cương quyết của anh làm sao có thể ra ngoài để tránh người nhà cũ không an phận mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình? Cho nên tuyệt đối có âm mưu ở trong này.
Người cẩn trọng như Tề Duyệt, sau khi ở trong khách sạn vài ngày, mọi thứ đều đã bố trí ổn thoả, rốt cuộc cô cũng minh bạch.
Mục đích của anh vẫn là cô.
Khác gì so với ở nhà sao?
Anh quả thật chính là trợn mắt nói dối, vô cùng nhuần nhuyễn.
Ở nơi Tề Duyệt không quen thuộc, những lúc Tề Duyệt ra khỏi cửa, anh nhất định sẽ đi cùng cô. Hiện tại anh đang ở trong phòng khách, chưa bao giờ vào phòng cô. Nhưng khi Tề Duyệt đi ra khỏi phòng, trừ những lúc ngủ mấy tiếng đồng hồ, còn lại thời gian đều thấy anh ở ghế sofa trong phòng khách xem tin tức về tài chính và kinh tế.
Thẩm Mục Thâm đang gia tăng thời gian hai người ở chung. Nhận ra điều này, đương nhiên Tề Duyệt nghĩ chắc chắn cô sẽ không ngoan ngoãn phối hợp.
"Tề Duyệt, hôm nay em muốn ăn gì."
Ba ngày qua, trời ngày nào cũng mưa. Ăn cái gì đã trở thành câu hỏi mà Thẩm Mục Thâm hỏi nhiều nhất trong ngày.
Hỏi nhiều thì bữa sáng vẫn là khách sạn phục vụ, bữa tối cũng là khách sạn giải quyết.
Không hợp tác chính là nguyên nhân khiến cho sắc mặt Thẩm Mục Thâm đen kịt.
-
Vào ngày thứ tư, thời tiết trong xanh, thời tiết ở Hải Nam cũng có nhiều khác biệt so với Khang Thành. Khi ở Khang Thành nhiệt độ xuống dưới năm độ, nhưng nhiệt độ ở Hải Nam lúc này giống như gió xuân tháng ba. Quần áo ấm trên người đã được thay thế, tất cả những gì bạn cần chính là một chiếc áo tay dài để có thể đi du lịch.
Trời quang mây tạnh, sắc mặt Thẩm Mục Thâm sau mấy ngày âm trầm cũng bắt đầu chuyển biến.
Buổi sáng lúc đang dùng bữa, Thẩm Mục Thâm nói, "Tống thư ký đã bố trí lịch trình cho bảy ngày. Nhưng bởi vì trời mưa nên đã trì hoãn ba ngày. Tối hôm qua anh ta có gọi cho anh đọc lại lịch trình bốn ngày. Ngày mai sẽ là ngày chúng ta đi Ocean World trước."
Bởi vì biết mục đích của đối phương, hứng thú của Tề Duyệt cũng giảm đi.
"Tôi không muốn đi, nếu anh thích thì tự mình đi đi."
Thẩm Mục Thâm buông ly cà phê, ánh mắt nhìn Tề Duyệt. Không nói chuyện, dường như dùng ánh mắt để nói cho Tề Duyệt biết anh đã nhìn thấu cô.
"Không có em, tôi đi còn ý nghĩa gì nữa."
Cho tới bây giờ Thẩm Mục Thâm chưa bao giờ né tránh bất cứ điều gì. Sau khi nhận ra cảm xúc của mình dành cho Tề Duyệt, trong lời nói của anh tất cả đều biểu lộ tình cảm mình với cô.
Tề Duyệt có chút không quen nhưng lại không có cách nào khác.
"Vậy thì ở lại trong khách sạn." Quả thật Thẩm Mục Thâm đi du lịch một mình là điều không thể nào. Theo khái niệm của anh chính là nên đem thời gian đó cho công việc thì hơn.
Thẩm Mục Thâm im lặng, không có nói chuyện cùng với Tề Duyệt, mà thay đổi ý kiến.
"Đã như vậy, sau khi ăn sáng xong chúng ta có thể đi dạo trên bãi biển ở gần đó. Tôi đã không đi đâu trong ba ngày cũng nên ra ngoài hít thở không khí một chút."
Tề Duyệt nghĩ, quả nhiên sau ba ngày làm tổ, xương cốt cũng trở nên lười biếng. Thích hợp đi bộ vận động, cũng khiến thai nhi phát triển.
Trở về phòng thay quần áo, một chiếc váy màu hồng nhạt, dài và rộng rãi. Lo lắng người biển có khả năng gió lớn, cô lại khoác thêm một chiếc áo bên ngoài.
Từ trong phòng đi ra, Thẩm Mục Thâm vẫn mặc bộ quần đen trắng ở nhà. Nhìn Tề Duyệt từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng trên bụng cô.
Bụng có vẻ lớn hơn một chút.
-
Trời đổ cơn mưa dài, nhưng qua đi cũng rất nhanh. Chỉ sau một đêm, trên mặt đất không còn nước đọng, bãi biển ánh nắng cũng chiếu sáng qua.
Nước biển trong xanh, gió biển thoáng máy, sau khi xa cách ánh nắng mấy hôm, vô cùng ấm áp.
Tâm trạng Tề Duyệt dường như thay đổi trong chốc lát.
Quả nhiên, cô vẫn nên đi du lịch một chút, vậy tại sao cô lại phải uỷ khuất bản thân.
Tâm trạng trở nên tốt, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn. Tâm trạng buồn bực vì bị lừa cũng trở nên phai nhạt đi rất nhiều.
Cùng nhau đi trên bãi biển, ánh mắt Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt bên cạnh. Nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô đảo quanh khắp nơi, ý cười trên khoé môi.
Thẩm Mục Thâm có lẽ cũng không biết, nụ cười trong ánh mắt người khác ôn nhu đến nhường nào.
Hai chữ "ôn nhu", đối với Thẩm Mục Thâm mà nói, chính là hai từ xa lạ. Tuy rằng ánh mắt "ôn nhu", không có nghĩa khi anh mở miệng cũng "ôn nhu".
"Còn nói em không phải là người khẩu thị tâm phi. Vừa rồi ai nói không có hứng thú, hiện tại tâm trạng đi bộ lại vui vẻ như vậy."
Tề Duyệt nghe vậy, nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Mục Thâm, không nóng nảy hay sốt ruột nói, "Nếu không thì bây giờ tôi quay về khách sạn. Để anh chậm rãi đi dạo?"
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn Tề Duyệt một cái, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng. Dùng ánh mắt nói cho đối phương biết - em đã uy hiếp anh như vậy, anh sẽ ngoan ngoãn yên lặng.
Ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý tứ oán hận.
Tề Duyệt cũng không có để ý đến anh.
Đi được một đoạn, trên bãi biển có mấy chiếc ghế ngồi ngoài trời. Thấy ánh mắt dừng lại của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm liền đi thuê hai chiếc ghế trên bãi biển và hai chiếc ô che nắng cho cô ngồi xuống.
Ngắm nhìn cảnh biển, cảm nhận làn gió biển thoang thoảng qua. Phơi mình trong ánh nắng, thật sự khiến người ta trở nên thư thái và thoải mái.
Tề Duyệt thoải mái đến mức gần như quên hết những điều xảy ra ở Khang Thành.
Hai chiếc ghế dựa vào nhau rất gần. Nửa ngày sau, Thẩm Mục Thâm nhắm mắt lại, trong tiếng nói lộ ra tia lười nhác, giọng nói chậm rãi, "Sang năm, có lẽ sẽ phát sinh một số chuyện. Anh hy vọng em sẽ chuẩn bị tâm lý một chút."
Nghe vậy, Tề Duyệt mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
"Chuyện gì cơ?"
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của Editor]
"Quá mức phức tạp, sẽ cần rất lâu để xử lý. Cho nên anh sẽ không nói cho em biết, đương nhiên quan trọng nhất là..." Thẩm Mục Thâm dừng lại, mở mắt ra, quay đầu đối mặt với Tề Duyệt. Ánh mắt sáng trong, hiện lên một chút ôn nhu, "Em chỉ cần tin tưởng anh là được."
Tề Duyệt có thể thấy rõ sự dịu dàng nhẹ nhàng trong ánh mắt của anh. Có chút sững sờ, sau đó lập tức quay đầu đi chỗ khác, thần sắc cũng mất tự nhiên trả lời, "Tuy rằng không biết anh kêu tôi tin tưởng cái gì. Nhưng anh đã có dự định của mình thì cứ theo ý của anh mà làm."
Điều quan trọng chính là suy nghĩ của Thẩm Mục Thâm chứ không phải là của người khác. Cũng sẽ không vì đôi mà câu cô có thể ngăn cản được. Nếu có thể ngăn cản, hiện tại cô cũng không đề phòng anh như vậy.
Kiên quyết, nhưng lại ngay trước mặt.
Gió biển thổi qua, vì quá mức thoải mái, vốn dĩ Tề Duyệt chỉ muốn nhắm hai mắt để hưởng thụ, nhưng sau khi nhắm mắt, cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác được người bên cạnh đang ngủ, Thẩm Mục Thâm đi đến quầy cho thuê mua thêm chiếc khăn tắm, đi tới chỗ Tề Duyệt nằm.
Ánh mắt của anh dừng trên người Tề Duyệt, vươn tay, đem lọn tóc trước mặt vén ra sau má. Nhìn gương mặt Tề Duyệt khi ngủ không hề có một chút đề phòng, khoé miệng anh nở một nụ cười thỏa mãn.
Độc thân đã lân, nhìn thấy người bản thân mình thích thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Trạng thái này của Thẩm Mục Thâm có thể hình dung bằng từ ngữ "củi khô gặp mùa xuân" (1).
(1) Nguyên văn 枯木逢春
/Kūmùféngchūn/ Một phép ẩn dụ về việc bạn đang trong một tình huống xấu thì gặp được điều may mắn.
Đầu tiên là khô héo rồi dần dần được tái sinh. Ai nấy đều cho rằng Thẩm Mục Thâm - Phó tổng của Thẩm thị, lấy thủ đoạn của anh có khả năng trở thành người chiến thắng cuối cùng. Người nắm quyền của Thẩm gia đời tiếp theo. Nhưng bọn họ không biết rằng, về mặt tình cảm anh có biết bao nhiêu cô độc. Đa số mọi người đều nhất trí quan điểm cho rằng - anh cả đời sống trong sự cô đơn, đứng trên đỉnh cao của quyền lực.
Mọi thứ có thể được hiểu là nếu không có tiền, chắc chắn sẽ không có người phụ nữ nào ở bên anh lâu dài. Không phải là anh là người vứt bỏ, mà là người bị vứt bỏ.
Một người quá mức độc miệng, lại quá mức đắm chìm trong công việc, một phần trăm tế bào lãng mạn cũng không có, tình cảm sao có thể lâu dài được.
Nhưng dường như mọi người đã bỏ qua một điểm, tình cảm đến quá nhanh cũng khiến con người ta thay đổi. Độc miệng có thể kiềm chế, công việc cũng được thả lòng, tế bào lãng mạn cũng dần được hình thành.
Có thể nói đây chính là cảm giác khi rung động.
Thẩm Mục Thâm trở lại ghế tựa, lấy điện thoại di động ra, bật ứng dụng camera chưa bao giờ dùng, hướng ống kính về phía Tề Duyệt.
Lần đầu tiên sử dụng chức năng chụp ảnh không được rõ nét cho lắm. Sau khi chụp liên tiếp được ba bức ảnh ưng ý, ba bức ảnh chụp không rõ nét cũng được lưu lại.
Có lần một, đương nhiên sẽ có lần hai, tương lai không xa, Thẩm Mục Thâm cảm thấy dung lượng điện thoại anh sẽ không đủ để lưu trữ được nữa.
Tề Duyệt ngủ được hơn nửa tiếng, bởi vì trên bãi biển cũng dần nhiều người đến, bắt đầu trở nên ầm ĩ.
Sau khi tỉnh lại, cô đan tay vào nhau vươn vai. Nhưng đang duỗi đột nhiên cô dừng lại, hai mắt đờ đẫn rồi trừng lớn.
Nhìn Tề Duyệt thất thần, Thẩm Mục Thâm bèn hỏi, "Sao vậy?"
Tề Duyệt quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, sau đó trong ánh mắt lộ ra sự vui mừng.
"Động, hình như động rồi."
"Cái gì động cơ?" Thẩm Mục Thâm ngơ ngác không hiểu.
Tề Duyệt buông cánh tay, cúi đầu nhìn về phía bụng mình, đưa tay lên bụng.
"Anh mau nhìn, tiểu bảo bảo đang muốn nói gì đó với tôi!" Giọng nói vừa ngạc nhiên, vừa kích động.
Đứa nhỏ dường như đang nói với mẹ nó, "Mẹ, con đây."
Thẩm Mục Thâm nhìn mặt Tề Duyệt, lần đầu tiên anh thấy ý cười hạnh phúc của cô, hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng.
~ Hết chương 63 ~