Edit: Packha03
Cuối cùng bà Thẩm bày tỏ, nếu muốn đứa trẻ này có một tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác. Có lẽ đi theo Tề Duyệt là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao ở bên cạnh Tề Duyệt, còn tốt hơn sinh sống ở Thẩm gia.
Mục Thâm giống bà, đều biểu hiện quá mức lạnh lùng đối với mọi chuyện xung quanh. Sợ nó sẽ như bà, thương con, nhưng lại không biết biểu hiện ra bên ngoài như thế nào.
Từ trong khu hoa viên đi ra bên ngoài, chỉ thấy Thẩm Mục Thâm đã đứng ở đó, hiển nhiên là chờ hai người.
Bà Thẩm nhìn đứa con trai của mình, cũng gật đầu, sau đó bước đi. Nhưng để lại Tề Duyệt, giống như đã đoán được con trai mình không chờ bà, mà là đợi Tề Duyệt.
Hôm kia, lúc bà Thẩm nói chuyện điện thoại với Thẩm Mục Thâm. Anh không chỉ đem chuyện ly hôn với bà, còn tính toán sẽ một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới với Tề Duyệt.
Lúc nghe được hai chuyện này, bà Thẩm vô cùng kinh ngạc.
Tuy bà không thân thiết với con trai, nhưng bà hiểu nó.
Bất kỳ làm chuyện gì, đứa trẻ ấy sẽ đều làm được tốt nhất, tuyệt đối không cho phép bản thân xuất hiện những sai lầm. Nếu xuất hiện chuyện gì sai sót, nó sẽ đều nhanh chóng giải quyết sai lầm. Cuối cùng kết quả sẽ giống với quyết định ban đầu, xác suất gần như bằng không.
Ly hôn cũng là Thẩm Mục Thâm đề xuất, mà đã ly hôn quyết định một lần nữa quay lại, không thể nghi ngờ chính là phủ định quyết định ban đầu của bản thân.
Nếu không phải vô cùng muốn quay lại với Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm sẽ không bao giờ dễ dàng nói ra lời này.
Bởi vì cảm thấy đã không cho anh được một tuổi thơ như bao đứa trẻ khác, cho nên bà Thẩm đều tôn trọng quyết định của anh. Bao gồm cả yêu cầu từ mười hai tuổi muốn đi du học, cả bao gồm yêu cầu mười tám tuổi muốn chuyển ra khỏi nhà cũ Thẩm gia.
Trừ bỏ cố vũ phía sau, bà vô cùng rõ ràng, anh có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Chuyện tình cảm, cũng không thể nào để xảy ra sai sót.
Bà chưa từng cảm thấy con trai bà đối với ai cố chấp như vậy. Tề Duyệt cũng được, người khác cũng được, dù là ai bà cũng đều hi vọng anh có thể trải qua suôn sẻ.
Thân ảnh bà Thẩm dần dần biến mất, Tề Duyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thẩm Mục Thâm. Có lẽ do đêm nay nghe bà Thẩm kể chuyện cũ, cô có chút xúc động, cho nên ánh mắt không khỏi có thêm một tia mềm mại.
"Anh bàn chuyện xong rồi?" Tề Duyệt hỏi.
Thẩm Mục Thâm bỏ hai tay vào trong túi áo, thần sắc nhàn nhạt nói, "Chẳng qua là nhắc lại lời cũ. Vẫn nhàm chán như thế."
Tề Duyệt cảm giác được tâm trạng của Thẩm Mục Thâm không tốt, mọi chuyện dường như không đơn giản như lời nói. Anh cũng không định nói, Tề Duyệt cũng không định hỏi.
Đoạn đường nhỏ trở về nhà cũ, hai người song song mà đi.
"Anh vì sao lại đem chuyện chúng ta nói với mẹ anh?"
Đương nhiên Tề Duyệt cũng chỉ định hỏi một chút, cũng không muốn đào sâu.
Thẩm Mục Thâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tề Duyệt, khẽ hừ một tiếng, "Cho nên em đang nhắc nhở anh vi phạm hiệp nghị?"
Tề Duyệt thành thật gật đầu, "Coi như vậy đi."
Thẩm Mục Thâm nở nụ cười, "Sao anh có thể ngu ngốc vi phạm hiệp nghị. Anh không phải vi phạm hiệp nghị, mà đang thực hiện hiệp nghị."
Tề Duyệt trầm mặc, anh thật sự cho rằng cô thành người ngốc luôn à?
Bằng không anh cho rằng nếu chuyện tốt như vậy, sao không nói thẳng là giúp cô.
"Tôi đúng là muốn giúp em."
...
Thật đúng là vô cùng trực tiếp.
"Được, vậy anh nói xem, anh giúp tôi như thế nào?"
"Anh không thể đứng chỗ này nói chuyện với em được".
Trong sân gió lạnh thấu xương, không chỉ lạnh lẽo đơn thuần, từng trận gió thổi qua mặt còn mang theo tia đau đớn nhè nhẹ.
Đi vào trong phòng, ấm áp hơn nhiều.
Thẩm Mục Thâm đi vào trong phòng, cởi áo khoác trên người ra, treo trên giá treo bên cạnh. Áo vest màu đen cùng với áo sơ mi màu trắng, cho dù là chúc mừng năm mới cũng như trước tản ra hơi thở bình tĩnh được tôi luyện qua năm tháng.
Quay đầu nhìn về phía cửa nơi Tề Duyệt đang đứng.
"Em không định tiến vào à?"
Tề Duyệt thoáng sửng sốt, hơi chần chờ một lúc. Vẫn quyết định đi vào phòng, chẳng qua gương mặt có chút nóng lên.
Có lẽ do ấn tượng khắc lại quá sâu, cho nên khi quay trở lại chốn xưa, bỗng chốc có khả năng đánh sâu vào tiềm thức đã được cô cố gắng quên đi.
Thẩm Mục Thâm đi tới trước ghế sofa, cầm điều khiển từ xa trên tay mở TV lên. Từ trong TV truyền đến không khí hân hoan đón giao thừa ngày Tết. Tề Duyệt đương nhiên sẽ không cho rằng là Thẩm Mục Thâm sẽ có nhã hứng xem mấy chương trình thế này. Anh bật TV lên, mở âm lượng TV lên cao, sau đó ném điều khiển sang một bên. Dáng người cao to thoải mái ngồi xuống ghế sofa, dựa lưng vào ghế.
Tề Duyệt nỗ lực khiến lực chú ý của bản thân nhìn đi nơi khác để không nhìn đến Thẩm Mục Thâm đang ngồi trên ghế sofa. Mấy tháng trước, khi cô và Thẩm Mục Thâm gặp mặt nhau cũng không hề nói với nhau một tiếng nào cả.
Đi tới trước ghế sofa, ngồi xuống, Tề Duyệt bình tĩnh hơn nhiều.
Nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, hỏi: "Hiện tại anh có thể nói rồi."
Thẩm Mục Thâm nhìn thấy khoảng cách giữa anh và cô trên ghế sofa có thể ngồi thêm tới bốn người. Ánh mắt hơi tối sầm lại, rõ ràng còn nhiều chỗ trống, nhưng cô nhất định phải ngồi chỗ xa nhất.
Xem ra, để loại bỏ được sự đề phòng của cô dành cho anh mà nói vẫn còn quá lớn.
Tầm mắt dừng trên người Tề Duyệt, mỉm cười nói, "Mục tiêu cuối cùng của hiệp nghị chẳng phải là không công khai mối quan hệ của chúng ta. Khiến Thẩm gia chấp nhận đồng ý để em nuôi nấng đứa nhỏ?"
Tề Duyệt hơi sửng sốt, Thẩm Mục Thâm đột nhiên minh bạch như vậy hẳn là có mục đích.
"Mẹ anh đã đồng ý, hiện tại chỉ còn mỗi ý kiến của ông nội. Chẳng lẽ đây không phải là giúp em sao?"
Hiện tại thai nhi chỉ còn sáu tháng, Thẩm Mục Thâm vậy mà đã triển khai kế hoạch, đồng thời còn thực hiện kế hoạch ban đầu của anh.
Tốc độ hơn cả đi máy bay này khiến Tề Duyệt cảm giác trong đó có điều gì là lạ.
"Anh hôm kia mới nói..." Tề Duyệt đang nói hơi ngừng lại, bắt đầu dùng từ ngữ, uyển chuyển nói, "Anh nói với tôi những lời này. Chẳng lẽ không phải là nên hao hết tâm tư giữ người lại, đến đây uy hiếp sao?"
Cô cảm thấy người sẽ có tâm tư sẽ làm như vậy, chớ nói gì đến Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm khẽ cười một tiếng, "Cảm ơn em đã nhắc nhở. Nhưng giữa tuân thủ hiệp nghị và theo đuổi em. Hai cái này không liên quan gì đến nhau.
Tề Duyệt không rõ chân tướng.
Khóe môi khẽ nhếch, trong mắt nhiễm ý cười, "Đem mọi chuyện giải quyết rõ ràng, đồng thời cũng thông báo cho em biết. Có thể em nghĩ tôi gióng trống khua chiêng, không một chút cố kỵ".
Thẩm Mục Thâm không muốn làm người tốt, cũng không muốn làm người nói đạo lý cố kỵ hay dè dặt.
Trong giây lát, Tề Duyệt bỗng nhiên thông suốt tại sao ngày hôm kia Thẩm Mục Thâm đột nhiên vì sao lại thổ lộ với cô.
Ánh mắt nóng rực của anh, nhìn cô chằm chằm không một chút dời đi. Ánh mắt ấy trực tiếp nói cho cô câu trả lời.
Anh muốn, chính là cô.
Đem mọi chuyện làm sáng tỏ với cô, không cho cô nửa cơ hội giả ngốc, cũng làm cho cô trở tay không kịp đề phòng.
Cái này....
Đúng là tác phong của Thẩm Mục Thâm.
"Anh có quyền... Theo đuổi. Tôi cự tuyệt là quyền của tôi."
Cùng anh nói cái gì mà không xứng, không thích hợp hay không thích anh, những điều đó chỉ thêm vô nghĩa. Bởi Thẩm Mục Thâm sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Đã như vậy, không bằng cô dưới tình huống này tuỳ anh ta. Dù sao cô cũng không thể ngăn cản được Thẩm Mục Thâm.
-
Bởi vì thân thể không tiện, Tề Duyệt cũng không tính toán cùng Thẩm gia đón giao thừa, hơn mười giờ cô đã nằm ở trên giường.
Cô phải dùng thời gian rất lâu mới thích ứng được, thuyết phục bản thân sẽ không để ý đến những chuyện xảy ra.
Trước tiên là cô chúc mừng năm mới Hải Lan, Hải Lan cũng trả lời lời lại chúc cô. Đồng thời cũng hỏi Tề Duyệt hiện đang ở nơi nào.
Tề Duyệt nói rõ ràng với cô nàng.
Hải Lan nghe vậy, gửi lại sticker hộc máu cho Tề Duyệt.
【Cậu xem xung quanh cậu có gì để phòng thân hay không? Chuẩn bị ít dao dưới gối, nếu anh ta có nửa điểm muốn quấy rối cậu, cậu cũng có vũ khí phòng thân!】
Tề Duyệt gửi sticker gật đầu qua, cũng không nói cho Hải Lan biết, buổi tối hôm kia cô cùng nhà với Thẩm Mục Thâm, còn chung một phòng.
Đồng thời cô cũng không dám nói cho Hải Lan biết rằng, Thẩm Mục Thâm đã tỏ tình với cô.
Nếu nói cho Hải Lan biết, cô ấy tuyệt đối sẽ điên mất. Dù sao cô nàng cũng có thành kiến với nhân vật phản diện không thua kém gì thành kiến đối với Lăng Việt.
Đêm ba mươi giao thừa có một tập tục bật toàn bộ đen trong nhà, qua mười hai giờ đêm sẽ tắt đèn.
Buông di động ra, nghiêng đầu nhìn về phía người nhìn Thẩm Mục Thâm đang ôm ngực nằm trên ghế sofa.
Thoáng chần chờ, cô mở miệng hỏi, "Nếu không tôi gọi người hầu mang thêm ít chăn đến?"
Trong căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc chăn Tề Duyệt đang đắp trên người, không hề dư thừa bất kỳ chăn thừa nào khác.
Tuy rằng Thẩm Mục Thâm nhắm hai mắt, nhưng vẫn chưa đi vào giấc ngủ.
"Hiện tại tất cả mọi người vẫn còn thức. Nếu anh đi ra ngoài sẽ khiến người khác nghi ngờ." Có lẽ vì thời tiết lạnh giá, cho nên dường như giọng nói Thẩm Mục Thâm thoáng mang theo tia khàn khàn.
Tề Duyệt liếc nhìn áo khoác được treo trên giá treo quần áo ngoài cửa, nói: "Vậy sao anh không lấy áo khoác đắp lên?"
"Khi ngủ, anh không có thói quen để quần áo xung quanh, sẽ khiến anh khó chịu."
Cái người cổ quái này...
Vậy anh cứ tự mình chịu lạnh đi.
Điều hoà cũng không mở nhiệt độ quá cao, dù sao cũng không có lỗ thông gió. Điều hoà để quá cao sẽ khiến cho hô hấp của Tề Duyệt cảm thấy không thoải mái.
Một lát sau, vì muốn thử độ ấm ngoài chăn, Tề Duyệt đem một cánh tay lộ ra bên ngoài. Lúc mới bắt đầu, nhiệt độ vẫn bình thường không sao, dần dần cô liền chịu không nổi, tay rụt lại trong chăn.
"Nếu không tôi đi hỏi, nói sợ lạnh, lấy nhiều thêm cái chăn". Rốt cuộc lòng cô vẫn mềm yếu.
Cho tới bây giờ, anh ngủ trên ghế sofa, để cô ngủ trên giường, không chỉ coi là thân sĩ, cũng đã đối với cô nhường nhịn không ít. Lòng cô ít nhiều cũng có chút bất an.
Thẩm Mục Thâm mở mắt, đồng thời đứng lên, đi chân trần từng bước trên thảm, hướng Tề Duyệt đi qua.
Tề Duyệt sửng sốt, vội hỏi: "Anh định làm gì?"
Nhìn thấy Thẩm Mục Thâm muốn đi đến giường, Tề Duyệt xốc chăn lên muốn đứng dậy.
Thẩm Mục Thâm giữ chặt lấy cánh tay cô, cánh tay dài nắm lấy bả vai cô. Hồi thần trong chốc lát, đem cô ấn trở về giường.
Tề Duyệt:....
-
Cho nên nói, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì!
Thẩm Mục Thâm vậy mà nằm trên giường cùng với cô!
Còn chui vào chăn?!
"Em cứ nhắc đi nhắc lại chuyện anh bị lạnh. Cho nên để em khỏi lo lắng, anh liền tới đây." Biểu cảm Thẩm Mục Thâm tự nhiên, giọng nói vô cùng có lý.
Sắc mặt Tề Duyệt nhất thời đỏ lên, liên tục dùng sức hất tay Thẩm Mục Thâm ra.
"Anh xuống giường!" Đừng tưởng rằng cô không biết, anh ta vì muốn lên giường mà viện cớ lý do!
Thẩm Mục Thâm buông lỏng tay, lại đồng thời nhanh chóng bắt được tay Tề Duyệt đang đánh anh.
Ở phía dưới chăn, gắt gao nắm lấy, khiến Tề Duyệt không rút ra được.
Tề Duyệt tức giận.
"Anh rốt cuộc có buông tay không, không buông tay mau xuống giường!"
Thẩm Mục Thâm trực tiếp nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: "Chuyện lúc trước em giả mang thai, ông nội đã biết."
Vốn dĩ Tề Duyệt đang tức giận, nghe được lời nói của Thẩm Mục Thâm ngẩn ra, quên phản kháng.
Dừng lại một chút, cô hỏi, "Khi nào thì ông biết được?"
"Đêm nay, lúc ở trong thư phòng, trước mặt Thẩm Mạnh Bách và Thẩm Mạnh Cảnh hỏi anh có biết chuyện này hay không."
Đêm nay...Vốn dĩ đều đã biết. Hồi tưởng lại một chút bữa cơm tất niên, mỗi người đều mang nụ cười giả tạo, không lộ ra nửa điểm manh mối. Cô đột nhiên cảm thấy cái lạnh đột nhiên thẩm thấu vào trong cơ thể, lạnh đến tê tái.
"Vậy...Ông nội nói thế nào?"
"Không, ông ngược lại hỏi anh nên giải quyết thế nào. Đồng thời ý ông là, dù sao lần này cũng mang thai thật, không lôi lại chuyện cũ."
Tề Duyệt biết, không phải là vì Thẩm lão gia rộng lượng cao cả, mà vì đích tôn trong bụng của cô, cũng là chắt trai đầu tiên của Thẩm gia.
Hơn nữa những yêu thương bao dung lúc trước, cũng là vì mối quan hệ "cháu gái của bạn cũ" mà không truy cứu.
"Vậy anh cảm thấy là ai đã nói cho ông biết?"
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng: "Em nghĩ trong cái nhà này, trừ ông nội và mẹ anh, em nghĩ ai muốn đá anh đi nhất?"
Tề Duyệt trầm mặc, thật sự...
"Bà Trần đã đi tìm Tề Noãn, tuy rằng anh đứng về phía em, nhưng đồng thời cũng muốn thông báo cho em chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Chuẩn bị cơn giận của ông nội."
Có người đem chuyện lúc trước của Tề Duyệt chọc thủng, chẳng qua là để làm đòn bẩy cho Tề Noãn mà thôi.
"Ở nhà cũ, trừ bỏ anh ra, ai em cũng đừng tin tưởng. Tạm thời, anh vẫn còn có độ tin cậy". Nói xong, Thẩm Mục Thâm mở mắt, quay đầu nhìn về phía Tề Duyệt.
Con ngươi đen tối đen như mực, cũng sâu thẳm như nước, bình tĩnh nhưng lộ ra sự ổn trọng đáng tin cậy của anh.
~ Hết chương 53 ~