Edit: Jen
Beta: Jen, Aimée
Diêu Hạnh xem đi xem lại hai tờ kết quả giám định, không thốt nên lời. Hàn Cầm nghi hoặc nhìn, sau khi xem qua, vẻ mặt cũng giống như Diêu Hạnh.
"Chẳng lẽ kết quả sai rồi?" Hàn Cầm ngập ngừng hỏi.
Diêu Hạnh lắc đầu: "Tỉ lệ sai lầm rất thấp."
"Sao có khả năng như vậy? Sao Phái Phái lại là con của Tiêu Tiên cùng Trương Mục?" Hàn Cầm chưa bao giờ thấy chuyện khó tin như vậy: "Còn chưa kể cả hai đều là đàn ông, sao có thể sinh con được."
"Tôi cũng không rõ." Diêu Hạnh suy nghĩ nửa ngày, trầm ngâm: "Vấn đề này chắc chắn Tiêu Tiên cùng tiểu Mục nhất định có câu trả lời, chúng ta chỉ cần hỏi họ là được."
Trên đường về, hai người không nói nửa lời, cầm hai tờ báo cáo giám định trong tay cảm thấy thật nặng nề. Hai người không hỏi Tiêu Tiên cùng Trương Mục ngay lập tức, mà tìm một cơ hội thích hợp, thừa dịp Trương Vĩ Khiêm mang Phái Phái ra ngoài chơi, gọi hai người lại.
Trương Mục cùng Tiêu Tiên bị gọi vào phòng riêng của cha mẹ Trương Mục, rất nghi ngờ, không biết có mục đích gì, cảm thấy thần bí.
"Mẹ đừng dọa con sợ, sao lại nghiêm túc như vậy." Trương Mục vừa tiến vào liền chột dạ, có linh cảm không ổn.
"Vào trong trước đã." Hàn Cầm nói xong nhắc nhở: "Nhớ đóng chặt cửa."
Trương Mục bối rối gật đầu, chờ Tiêu Tiên đi vào, đóng cửa lại..
Trong phòng, Hàn Cầm ngồi ở bên giường, Diêu Hạnh ngồi trên ghế. Cả hai nhìn Tiêu Tiên cùng Trương Mục bằng ánh mắt phức tạp. Trương Mục bị nhìn chăm chú không khỏi cảm thấy hoảng loạn. Tiêu Tiên trực tiếp hỏi: "Mẹ, hai người gọi chúng con vào đây muốn nói gì sao?"
Diêu Hạnh gật đầu, mất một lúc mới tiêu hóa xong, bây giờ cũng không còn quá kinh sợ nữa: "Hai đứa ngồi trước đi, chúng ta từ từ nói."
"Đúng đúng, ngồi trước đi." Hàn Cầm tiếp lời.
Trương Mục cùng Tiêu Tiên hai mắt nhìn nhau nghi hoặc, không nhiều lời nhanh chóng ngồi xuống trước.
"Mẹ, có chuyện gì nói thẳng ra." Trương Mục ngột ngạt: "Mẹ đừng làm con sợ."
Hàn Cầm phức tạp nhìn Trương Mục, lập tức đem tầm mắt chuyển hướng Diêu Hạnh. Diêu Hạnh gật đầu với Hàn cầm, không trực tiếp nói chuyện giám định, mà hỏi: "Hai con phải nói thật cho mẹ, Phái Phái có phải con của hai đứa không?"
Trương Mục khựng lại, liếc Tiêu Tiên, chợt nhận ra, có phải mẹ cậu và mẹ Tiêu Tiên muốn vạch trần lời nói dối che mắt của hai người không? Cậu nói với cha mẹ mình Phái Phái là con cậu, Tiêu Tiên cũng nói như vậy với cha mẹ anh. Việc này Trương Mục đã thương lượng xong với Tiêu Tiên, cũng không nói dối.
Trương Mục đã sớm đoán được, mấy lời giải thích này không thể nào giấu mãi được. Cho nên bọn họ đã sớm thống nhất, nếu như bị vạch trần, liền nói Phái Phái là con Trương Mục.
"Là con của con." Trương Mục suy nghĩ một chút, nói.
Hàn Cầm mím mím môi: "Con chắc chắn? Thật sự là con của con?"
Trương Mục gật đầu: "Tất nhiên, chuyện này chắc chắn không sai? Con xin lỗi vì trước đó đã nói như vậy, chúng con chỉ muốn cả hai cùng cảm thấy vui vẻ."
Hàn Cầm không ý kiến, hỏi: "Vậy mẹ của Phái Phái là ai?"
"..." Trương Mục nhíu nhíu mày: "Mẹ, con đã nói rồi, con không muốn nhắc đến chuyện..."
Hàn Cầm không chờ cậu nói xong, cướp lời: "Là con không muốn nhắc lại, hay căn bản không có chuyện gì để nói?"
Biểu tình Trương Mục ngỡ ngàng, ngạc nhiên vì sao mẹ cậu lại nói như vậy. Hàn Cầm không lên tiếng, liếc về phía Diêu Hạnh. Diêu Hạnh dừng một chút, đem hai tờ kết quả giám định kia đưa ra: "Tiêu Tiên, tiểu Mục, chúng ta hỏi như vậy là có nguyên nhân. Đây là hai tờ giám định quan hệ huyết thống, mẹ cùng tiểu Cầm vì lo hai con sẽ phủ nhận, muốn biết kết quả chính xác, nên đi bệnh viện làm... Kết quả làm hai ta rất kinh ngạc, hai đứa… có muốn nhìn không?"
Trương Mục sửng sốt, nhìn chằm chằm hai tờ giấy giám định, cậu không ngờ, hai người sẽ đi làm xét nghiệm ADN.
"Đây là của Phái Phái cùng bọn con..."
"Ừm." Diêu Hạnh gật đầu: "Kết quả giám định là cả hai đều có quan hệ cha con với Phái Phái."
Trương Mục không hỏi nữa, đối với kết quả xét nghiệm này, hiển nhiên cậu cùng Tiêu Tiên rõ hơn ai hết. Chứng cứ xác thực, cơ hội để phản bác lại không có.
Thấy Trương Mục cùng Tiêu Tiên đều trầm mặc, Diêu Hạnh cùng Hàn Cầm nhất thời lờ mờ đoán được chân tướng, thái độ của hai người chính là ngầm đồng ý với báo cáo xét nghiệm này. Hàn Cầm khó tin: “Sao lại như vậy, hai đứa đều là đàn ông. Phái Phái là do..."
Lúc bà nói chuyện, ánh mắt chuyển hướng về phía Tiêu Tiên cùng Trương Mục quan sát, cuối cùng do dự đem tầm mắt hướng về phía Trương Mục. Trương Mục bị mẹ mình nhìn chằm chằm, có chút bất đắc dĩ, đến nước này, chẳng có gì giấu giếm: "Là con." Trương Mục cười khổ, khó khăn nói: "Phái Phái do con sinh."
Trong nháy mắt sắc mặt Hàn Cầm trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn Trương Mục cực kì đau lòng: "Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Bà sốt ruột: "Chuyện lớn như vậy, sao con lại gạt cha mẹ? Con làm mẹ lo muốn chết."
Bà thật sự đau lòng Trương Mục, khi nói vành mắt cũng trở nên ửng hồng.
Đoạn chuyện cũ của Trương Mục bị nhắc lại, cảm xúc ùa về, vội vã ôm mẹ an ủi: "Mọi chuyện đã qua rồi, mẹ đừng lo lắng, không phải con không có chuyện gì hay sao? Ngoài ra, khoảng thời gian đó Tiêu ca luôn ở bên cạnh chăm sóc con, con rất tốt, không có cảm thấy oan ức, Tiêu ca rất tốt với con, cũng chăm sóc con cẩn thận, mẹ đừng lo."
Diêu Hạnh vẫn nghiêm túc nghe, bà cũng là một người mẹ, ánh mắt bà càng trở nên dịu dàng hơn khi nhìn Trương Mục: "Có phải là lúc con rời khỏi thành phố A không?" Bà hỏi Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên gật đầu xác nhận.
Hàn Cầm nắm chặt tay Trương Mục, trong lòng hối hận, lúc con trai vượt qua chuyện khó khăn như vậy, bà không thể ở bên giúp đỡ thằng bé. Chờ tâm trạng ổn định, Hàn Cầm cùng Diêu Hạnh bối rối: “Sao con có thể mang thai? Chuyện này không khoa học."
"Con còn đang muốn hỏi mẹ đây." Trương Mục nhắc đến việc này cũng không biết nói thế nào, bất đắc dĩ: "Có phải lúc mang thai con mẹ ăn cái gì không."
Để làm dịu bầu không khí, cậu nói đùa. Hàn Cầm lại suy nghĩ nghiêm túc, cũng không nhớ là vì cái gì, không thể làm gì ngoài hỏi chuyện khác: "Bác sĩ nói thế nào? Việc này có ảnh hưởng đến sức khỏe của con không?"
Lần này Tiêu Tiên là người trả lời: "Mẹyên tâm, thân thể em ấy không sao, bác sĩ nói đây không phải là trường hợp đặc biệt. Trương Mục đã đi xét nghiệm toàn thân, hoàn toàn không có vấn đề gì."
Hàn Cầm gật đầu: "Như vậy là tốt, như vậy là tốt."
Sau đó, Hàn Cầm, Diêu Hạnh hỏi những chuyện khác, Trương Mục cùng Tiêu Tiên đều là hỏi gì đáp nấy, xem như giải thích sự nghi hoặc của hai người. Tuy nói chuyện Trương Mục sinh Phái Phái rất khó tin, nhưng hai người cũng từ từ đón nhận.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Hàn Cầm không quên nhắc nhở Trương Mục cùng Tiêu Tiên: "Nếu như vậy cũng không còn cách nào khác. Hai con phải chú ý nhiều một chút, đừng đến lúc phát hiện đã...."
Tiêu Tiên cùng Trương Mục nhìn nhau, nhất thời cảm thấy lúng túng.
"Mẹ đừng lo lắng, con cùng Tiêu Tiên cũng biết phải chú ý." Trương Mục vội vã cắt lời.
Hàn Cầm tức giận liếc Trương Mục: "Không phải mẹ lo lắng cho con hay sao, nếu con có chuyện gì người chịu thiệt cũng là con, mẹ cảm thấy rất có lỗi."
Trương Mục bĩu môi, không lên tiếng. Tiêu Tiên nghiêm túc bảo đảm: "Mẹ yên tâm, con chắc chắn không có chuyện gì xảy ra."
Anh nhéo nhéo tay Trương Mục, nhìn cậu cười, ánh mắt tràn đầy ôn nhu: "Trải qua chuyện đó một lần là được rồi, con cũng lo cho Trương Mục, sẽ không để em ấy chịu khổ thêm lần nữa."
Nghe Tiêu Tiên nói như vậy, Hàn Cầm yên tâm hơn phần nào. Diêu Hạnh kéo tay Hàn Cầm: "Tiểu Cầm, em yên tâm, anh chị đều xem tiểu Mục như con ruột, Tiêu Tiên đối xử không tốt với tiểu Mục, chúng ta sẽ là người đầu tiên khởi binh vấn tội. Nghe chị, hai em đừng quay về, cứ ở đây vui vẻ với chúng ta mấy hôm đã."
Trương Mục cũng hi vọng mẹ có thể ở lại, nhưng cậu hiểu rõ, cha mẹ đã quen sống ở thị trấn, chỉ sợ họ cũng không muốn ở lại đây, hơn nữa hai người không quen cuộc sống ở thành thị, khó thích nghi.
Quả nhiên sau đó cậu nghe thấy mẹ mình khéo léo từ chối. Diêu Hạnh hiểu, không nói thêm gì nữa.
Trước khi đi, Diêu Hạnh cùng Hàn Cầm đều nói họ sẽ giải thích với hai người bạn già của mình, nói Trương Mục không cần lo lắng, việc đã qua rồi, trước đây thế nào thì bây giờ cũng như thế.
Lúc trước Trương Mục vẫn luôn lo lắng nghĩ trăm phương ngàn kế lừa gạt, bây giờ mọi chuyện rõ ràng, cậu có thể thở phào nhẹ nhõm, tựa như khối đá nặng treo trong lòng được tháo xuống.
- -----oOo------