Cửa sổ phòng khách mở rộng, ánh mặt trời ấm áp len lỏi qua khung cửa vào gian phòng. Trương Mục quay lưng lại với ánh sáng, nhưng chỉ chớp mắt tay chân cậu đã trở nên lạnh lẽo. Cậu khó khăn thở hổn hển, tay chân luống cuống, khuôn mặt tươi cười trong khoảnh khắc biến mất, trở nên trắng bệch cụt hứng. Cậu hoảng sợ phát hiện, trước đó đã từng gặp mẹ Tiêu Tiên. Khí chất bà đặc biệt như vậy, mình chắc chắn không nhận sai.
Nhưng lần đầu bọn họ gặp gỡ, thân phận của Trương Mục vẫn còn là bạn trai Tiêu Gia Hữu. Suy nghĩ của cậu rối loạn, mẹ của Tiêu Tiên sao lại là bà nội của Tiêu Gia Hữu? Vậy Tiêu Tiên với Tiêu Gia Hữu thì sao? Bọn họ có quan hệ như thế nào?
Đúng rồi, Tiêu Tiên từng nói qua, anh có một đứa con trai, đã lớn, còn Tiêu Gia Hữu cũng đã đề cập, hắn chỉ có cha, không có mẹ. Tiêu Tiên cùng Tiêu Gia Hữu đều họ Tiêu, cậu đáng lẽ phải để ý điểm này ngay từ sớm! Cho nên, Tiêu Gia Hữu là con trai Tiêu Tiên?
Trong phút chốc, Trương Mục bị chính suy đoán của mình đả kích đến mặt cắt không còn giọt máu, cậu hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện lại chuyển biến một cách tồi tệ đến như vậy.
Trong lúc hoảng hốt, dường như Trương Mục nghe thấy mẹ Tiêu hỏi: "Đây không phải là tiểu Mục sao? Sao cháu tới đây? Gia Hữu đâu? Cháu không đi cùng nó sao?"
Cậu còn nghe thấy Tiêu Tiên bắt điện thoại, mà người ở đầu bên kia chính là Tiêu Gia Hữu, hắn nói trên đường đang kẹt xe, lập tức sẽ tới ngay, ngữ khí của hắn tràn đầy kính trọng cùng tuân theo.
Tiêu Tiên cúp điện thoại, cầm lấy bàn tay đang lạnh thấu xương của Trương Mục, không khỏi tràn đầy nghi hoặc, quay đầu ôn nhu hỏi: "Em sao vậy? Sao tay em lạnh ngắt rồi?"
Lời đến miệng nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng, nửa chữ cũng không thốt ra được. Cậu ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt ba mẹ Tiêu Tiên nhìn chằm chằm vào chỗ hai người đang nắm tay, bị khiếp sợ đến mức ngơ ngác. Nhất thời Trương Mục cảm thấy bản thân như bị l0t sạch quần áo ném trên phố lớn, xấu hổ cùng khủng hoảng tới cực điểm. Cậu đột nhiên tránh thoát khỏi tay Tiêu Tiên, quay đầu lập tức chạy thẳng ra ngoài. Cậu không biết nên nói sao, cũng không biết giải thích cái gì, điều duy nhất có thể làm ngay lúc này chính là chạy trốn. Cậu là một người rất coi trọng sĩ diện, không đời nào chịu được loại khuất nhục này. Trương Mục cực kì sợ hãi, thần kinh cũng vì thế mà vô cùng căng thẳng.
Trương Mục cũng không biết bản thân chạy về hướng nào, cậu thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, cho dù đứng dưới trời nắng chói chang cũng không mang lại chút nhiệt độ nào.
Khi cậu chạy ra khỏi biệt thự, một chiếc Lamborgini vừa lúc tiến vào. Xuyên qua cửa kính ô tô, Tiêu Gia Hữu nhìn thấy bóng Trương Mục lướt qua, ngay lập tức bảo tài xế dừng lại, cấp tốc nhảy xuống xe chắn đường đi của Trương Mục. Mặt hắn đầy vẻ kinh ngạc: "Tại sao anh lại ở đây?"
Ban đầu hắn muốn đến xem thử tiểu yêu tinh dám câu dẫn cha hắn có điểm nào lợi hại, hoàn toàn không nghĩ tới lại tình cờ gặp Trương Mục ở đây.
Trương Mục hiện tại không hề muốn thấy mặt Tiêu Gia Hữu, cảm giác xấu hổ nơi đáy lòng lại càng dâng lên mãnh liệt hơn, làm cậu không dám nhìn thẳng mặt Tiêu Gia Hữu.
Thật nực cười, trước kia cậu còn chế nhạo Tiêu Gia Hữu rằng hắn có biết xấu hổ là gì hay không, nhưng lúc này ai mới là người nên thật sự cảm thấy xấu hổ? Cậu muốn chạy trốn khỏi nơi này, chạy đi thật xa. Từ Thanh Huy nói đúng, ngay từ đầu cậu phải tránh xa họ Tiêu, Trương Mục hối hận khi đó không nghe Từ Thanh Huy khuyên bảo.
"Anh đừng đi!" Tiêu Gia Hữu nhanh chóng bắt lấy tay Trương Mục.
Lý trí của Trương Mục hiện tại như một đội binh lính bị sự thật phơi bày trước mắt đánh cho tan rã, rối loạn thành đoàn, giọng khàn khàn: "Buông tay."
Tiêu Gia Hữu không nghe, ngược lại nắm chặt hơn, hắn đánh giá Trương Mục: "Anh còn chưa trả lời tôi, sao anh lại ở đây? Kỳ quái, sao tay anh lại lạnh ngắt như vậy? Mặt sao lại tái nhợt khó coi? Còn có, vừa nãy sao lại phải chạy, có ai đang đuổi theo anh sao?"
Hắn nói một hơi rồi dừng một chút, tự nhiên suy đoán: "Hoặc là, anh cố ý tới đây tìm tôi? Nhưng để tới được đây, khẳng định anh đã hao tốn rất nhiều tâm tư? Thế nào? Lúc trước không phải chính anh nói không muốn lại gặp tôi, bây giờ thay đổi chủ ý?"
Trương Mục không lên tiếng, đầu vô cùng choáng váng, nhìn Tiêu Gia Hữu lại càng choáng hơn, chỉ là lặp lại lời nói khi nãy: "Mau buông tay."
Cậu không còn sức để tranh luận, bây giờ ngoại trừ việc muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, Trương Mục không còn muốn suy nghĩ gì nữa.
Tiêu Gia Hữu rất đắc ý, vênh váo tự đắc, nhìn dáng dấp tưởng chừng như vừa thắng trận trở về, hắn tự cho là đúng tin chắc rằng Trương Mục vì hắn mới đến đây, chứ không phải vì việc khác không liên quan tới hắn. "Anh đặc biệt tới tìm tôi mà một lời cũng không nói được? Hay là anh đang muốn chơi dục cầm cố túng*? Hiện tại anh tỏ thành ý một chút, nói lời xin lỗi, không chừng tôi có thể tha thứ cho anh."
Ánh mắt Trương Mục nhìn Tiêu Gia Hữu tựa như đang nhìn một tên ngốc. Do hai người giằng co nên Tiêu Tiên nhanh chóng đuổi kịp, anh chạy có chút gấp, hiếm thấy người như anh lại có lúc hoang mang như vậy.
Lúc Tiêu Gia Hữu thấy Tiêu Tiên tiến đến sửng sốt một lúc, nháy mắt tư thế đứng thẳng lên không ít.
"Trương Mục." Tầm mắt Tiêu Tiên tựa hồ vô ý mà đảo qua tay Tiêu Gia Hữu đang nắm lấy Trương Mục, trầm ổn nói: "Cùng tôi trở lại."
Trương Mục trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiên, nháy mắt viền mắt ươn ướt, che phủ sương mù, cậu chỉ nhìn Tiêu Tiên không tiếng động mà lắc lắc đầu. Cậu không có mặt mũi nói chân tướng cho Tiêu Tiên, càng không dám tưởng tượng nếu như Tiêu Tiên biết sự thật thì anh sẽ có biểu tình thế nào, chuyện như vậy thật quá mức hoang đường, chỉ cần nghĩ lại đều xấu hổ đến mực hận không thể đào một cái hố chui xuống. Cậu rất yêu Tiêu Tiên, nhưng gương mặt quen thuộc kia của đối phương, lúc này Trương Mục càng nhìn càng cảm thấy xa lạ. Cậu kinh hoàng, cũng sợ hãi, người mà cậu không muốn đối mặt nhất cũng là Tiêu Tiên.
"Tiêu Gia Hữu, buông tay!" Trương Mục cắn chặt răng, chỉ cần ở lại một chút nữa thôi, cậu sẽ điên mất, cậu tàn nhẫn nói với Tiêu Gia Hữu: "Đừng ép tôi động thủ!"
Tiêu Tiên cau mày, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm lệ: "Trương Mục!"
Trương Mục bị áp lực của Tiêu Tiên đè nặng, không hé răng nói nửa lời. Người duy nhất không hiểu rõ là Tiêu Gia Hữu, hắn nhìn Trương Mục, lại quay sang nhìn cha hắn, không hiểu đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra ở đây. Hắn cho là Trương Mục cố ý tới tìm hắn, mà cho dù là không thể, làm sao cha hắn lại biết Trương Mục? Đầu hắn bị làm cho hồ đồ, chỉ có thể kỳ quái hỏi: "Cha, hai người đang nói gì? Ngài biết Trương Mục?"
Chính tai nghe Tiêu Gia Hữu gọi Tiêu Tiên là "Cha", trong chớp mắt hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng của Trương Mục liền biến mất. Nguyên lai Tiêu Tiên thực sự là cha của Tiêu Gia Hữu, cậu trước đó vừa mới chia tay với Tiêu Gia Hữu, sau đó lại kết hôn cùng cha hắn, ngẫm lại Trương Mục cảm thấy hoang đường cùng buồn cười.
Sau khi Tiêu Gia Hữu hỏi, cũng không có người trả lời hắn. Nhưng khi quan sát phản ứng của Trương Mục cùng cha mình, lại hậu tri hậu giác** ý thức được chuyện đang xảy ra. Suy nghĩ kĩ càng lại, mắt Tiêu Gia Hữu trừng lớn, mang theo khiếp sợ cùng khó tin nhìn chằm chằm Trương Mục, hắn cũng không dám xác nhận, dần dần buông lỏng tay đang nắm chặt tay Trương Mục. Cha hắn bảo hôm nay sẽ mang tiểu yêu tinh kia về nhà, mà hắn lại thấy Trương Mục chạy ra từ biệt thự, hơn nữa nhìn quan hệ mật thiết của cha hắn với Trương Mục hiển nhiên là đã biết nhau từ trước. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy, trong khoảnh khắc Tiêu Gia Hữu đoán được quan hệ của hai người.
Có thể do sự thật quá chấn động, nhất thời Tiêu Gia Hữu trố mắt ngoác mồm, không thốt nên lời, hắn chỉ kinh ngạc nhìn Trương Mục, ánh mắt chậm rãi trở hành căm hận cùng chán ghét.
Trương Mục trong khoảnh khắc đó liền chạy trối chết. Cậu cảm giác còn ở lại thêm một giây nào nữa, chính mình có thể sẽ bị bức đến phát điên.
...
Ra khỏi biệt thự, Trương Mục nhanh chóng gọi một chiếc xe, tựa như đằng sau bị chó của biệt thự rượt đến. Đầu cậu rất loạn, khi tài xế hỏi một lúc, cậu mới báo địa điểm cần tới. Dọc đường, cậu nhớ tới mình từng nói muốn cùng con trai Tiêu Tiên ở chung thật tốt, cho anh một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, hiện tại cảm thấy phi thường buồn cười.
Trương Mục cũng nhớ tới, tựa như lúc trước cậu đã gặp Tiêu Tiên, nhưng khi đó cậu vẫn còn là bạn trai Tiêu Gia Hữu, ở xa xa nhìn thấy bóng lưng anh, thuận tiện khen anh vóc người đẹp. Tiêu Gia Hữu cũng vì chuyện này mà ăn giấm, hỏi Trương Mục có phải muốn làm mẹ kế hắn hay không, không nghĩ tới câu nói đùa lại trở thành sự thật.
Trương Mục càng nhớ lại, mọi việc đều có dấu hiệu của nó, ngay từ đầu cậu phải nghĩ đến thân phận của Tiêu Tiên, chỉ là khi đó cậu ma xui quỷ khiến mà bỏ qua.
Tiêu Tiên từng nói, trước đây anh quen một người am hiểu máy tính, lại nấu cơm ngon, Từ Thanh Huy vừa vặn phù hợp, huống hồ Từ Thanh Huy mấy ngày trước có nói, bạn trai cũ của cậu ta đã kết hôn rồi, nhưng khi đó Trương Mục căn bản không đem câu nói kia để trong lòng. Sao cậu có thể biết được, bạn trai cũ mà Từ Thanh Duy luôn đề cập với mình lại chính là Tiêu Tiên.
Nghĩ tới đây, Trương Mục thống khổ vò đầu bứt tóc, giờ thì tốt rồi, không chỉ là Tiêu Tiên cùng Tiêu Gia Hữu, mà ngay cả Từ Thanh Duy cậu cũng không muốn đối mặt. Cậu còn mặt mũi nào nói cho Từ Thanh Duy, người yêu mình muốn mang cậu ta đi gặp, kỳ thực chính là người yêu cũ của cậu ta?
Hết thảy đều hỏng bét rồi!
Hành động dị thường của Trương Mục làm tài xế vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc nhìn cậu, có thể ông sợ Trương Mục có bệnh, nếu còn kéo dài thời gian sẽ phát bệnh ngay trên xe, bởi vậy chờ Trương Mục xuống xe, ngay lập tức đạp chân ga phóng đi, một giây đồng hồ đều không lãng phí.
...
Quán bar náo nhiệt...
Trương Mục ngồi một mình trong góc, câu đã uống không biết bao nhiêu rượu. Cậu lớn lên rất đẹp, vóc người thon gầy, quần áo sạch sẽ, là loại hình luôn được chào đón, dù là nam hay nữ đều đối với người sạch sẽ đẹp đẽ không có sức đề kháng.
Nhưng cậu mới vừa vào quán đã trực tiếp gọi một đống rượu, cũng không đến cùng ai hay chờ người nào, hiển nhiên là muốn đến mua say, hơn nữa tâm tình nhìn qua có vẻ tồi tệ, rất có tính chất công kích, bày ra tư thái muốn sống chớ lại gần, cũng không dễ trêu chọc, bởi vậy qua hồi lâu, mới có người dám tìm đến gần chỗ cậu.
Là một người đàn ông vận âu phục, chân đi giày da, nhìn cũng không tồi, mang cặp kính mắt, đối với bản thân hiển nhiên có tự tin, hắn đi thẳng tới bên cạnh Trương Mục ngồi xuống, vừa cười vừa nói: "Cậu uống nhiều rượu, lại không ăn đồ ăn, như vậy đối với dạ dày không tốt. Mượn rượu giải sầu chỉ làm bản thân càng thương tâm gấp bội, cậu có chuyện gì phiền lòng, không bằng nói với tôi, dù cậu không cho tôi can thiệp, hoặc là không thể giải quyết, cũng sẽ thoải mái hơn."
Trương Mục có chút say, cậu thậm chí không thấy rõ mặt người đàn ông kia, nửa ngày mới say khướt nói: "Ảnh hưởng sức khỏe thì cứ để ảnh hưởng đi, làm gì có ai quan tâm đến tôi. Cái gì tôi cũng không còn. Anh không giúp được tôi, ai cũng không giúp được tôi. Là tôi tự làm tự chịu, anh biết không? Vốn ngày hôm nay tôi cùng anh ấy đi gặp mặt gia trưởng, nhưng bây giờ hết thảy đều đổ bể rồi! Sáng sớm tôi còn hào hứng cùng anh ấy khoác tay ra cửa. Anh nói tôi nghe, vì sao lại thành như bây giờ? Là tôi đã làm sai điều gì? Tôi sai thì tôi có thể sửa mà?"
Người đàn ông yên lặng nghe, quả nhiên, hắn không nhìn lầm, cũng đoán không sai. "Cậu nói người yêu của cậu? Anh ta làm chuyện gì có lỗi với cậu sao?" Hắn thử hỏi.
"Không có." Ngay lập tức Trương Mục nhanh chóng lắc đầu, thoạt nhìn có chút tức giận: "Anh không biết anh ấy, anh ấy rất rất rất rốt, sao có thể làm chuyện có lỗi với tôi? Người gây lỗi là tôi, tôi không còn mặt mũi gặp anh ấy, tôi không biết nên đối mặt thế nào với việc anh ấy là cha người yêu cũ của tôi, lại còn là người yêu cũ của bạn tôi, tôi không biết hiện tại nên nói với anh ấy ra sao, với thân phận nào? Có phải tôi điên rồi không, trước đó còn nói sẽ chăm sóc tốt con trai riêng của anh ấy? Đi chăm sóc cái tên tra nam kia? Có phải tôi bệnh rồi không?"
Nói xong cậu liền cầm bình rượu, ngửa đầu uống một hơi, mặt bởi vì say mà nhiễm một tầng hồng nhạt, càng lộ ra dụ hoặc chí mạng.
Người đàn ông kia nghe cậu nói rất rối loạn, cũng không hiểu người yêu Trương Mục nói là ai, có thể do cậu say rượu nên nói linh tinh, nhưng vẫn theo như cậu nói mà an ủi: "Nếu cậu đã thống khổ như vậy hà cớ gì phải ở cùng nhau. Người yêu có thể tìm một người mới, tình cảm cũng có thể bồi dưỡng lại, không phức tạp như cậu nghĩ, nếu chia tay với người kia, cậu có thể sẽ gặp một người tốt hơn, sao lại phải tự dằn vặt chính mình?"
Trương Mục không tán thành ý kiến của hắn, kiên định nói: "Anh không hiểu, anh ấy tốt như vậy, nếu tôi chia tay với anh ấy, sau này tôi sẽ không bao giờ tìm được người tốt như anh ấy. Tôi rất yêu anh ấy, trước đây tôi chưa từng có tình cảm mãnh liệt như vậy với ai, tôi chỉ muốn cùng anh ấy sống một đời yên bình hạnh phúc, dù là trong mơ cũng muốn."
"Vậy thì uống rượu đi." Người kia xích lại gần Trương Mục, vô tình cố ý chạm vào cánh tay Trương Mục: "Tôi uống cùng cậu."
"Được, không say không về!" Trương Mục uống quá nhiều, không chú ý tới động tác ám muội của đối phương.
Âm nhạc cùng tiếng reo hò trong quán bar làm Trương Mục cảm thấy đau đầu, lúc được người kia khoác vai khiêng ra khỏi quán bar, đã say đến không biết trời trăng. Ánh mắt người đàn ông kia nhìn Trương Mục mang ý nhất định phải có được, cũng không che dấu nơi đáy mắt nhuốm đậm t1nh dục, Trương Mục là loại hình yêu thích của hắn, khắp người đều mang khí tức sạch sẽ, hắn đã sớm đợi không kịp muốn chiếm hữu cậu. Hắn ném chìa khóa xe cho tài xế, nói tên một khách sạn, rồi đỡ Trương Mục lên xe.
Nhưng không để hắn kịp ngồi vừng, đột nhiên bị kéo ra khỏi xe, người kia sức lực rất lớn, hắn bị đẩy ngã xuống đất, phát hiện người vừa động thủ là một người đàn ông thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Người đàn ông nhíu chặt mày, lửa giận bốc lên khắp người, còn mang theo ẩn ẩn sát ý. Tên kia không khỏi dâng lên một tia khiếp sợ, hắn cảm giác như bản thân sắp bị cái ánh mắt tàn nhẫn đó b0p ch3t.
"Anh...Anh là ai?" Tên kia vô lực hỏi.
Tiêu Tiên không để ý tới hắn, lệ khí bao trùm khắp người, nhưng anh vẫn khom lăng ôm Trương Mục ra khỏi xe. Trương Mục than nhẹ một tiếng, cựa mình, thuận theo mà vùi sâu trong ngực Tiêu Tiên. Tiêu Tiên giữ chặt tay, xoay người rời đi, được vài bước thì dừng lại, lạnh giọng trả lời: "Tôi là người đàn ông của em ấy."
Sắc trời tối đen, dòng xe cộ qua lại liên tục trên đường lớn. Ý thức của Trương Mục mê mê man man, cuộn tròn nằm tại ghế sau, ngủ không thoải mái. Cậu gặp một cơn ác mộng, mơ thấy cậu đón Tiêu Tiên về nhà, sau đó Tiêu Tiên quay đầu đi mất, cậu cố đuổi theo thế nào cũng không kịp, chỉ có thể nhìn Tiêu Tiên đi càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Cậu giãy giụa, vô lực nhỏ giọng cầu xin: "Tiêu ca, Tiêu Tiên! Anh đừng đi..." Sắc mặt cậu thống khổ, nắm chặt đệm ngồi, tựa như cầm lấy nhánh cỏ cứu mạng.
Tiêu Tiên cầm tay lái, theo kính chiếu hậu nhìn Trương Mục đang nằm đằng sau, hô hấp bỗng nhiên trở nên nặng nề. Lái xe được nửa đường, Trương Mục tỉnh dậy, thấy Tiêu Tiên liền giở trò mượn rượu sinh sự, náo loạn đòi xuống xe. Tiêu Tiên không đỗ xe, liền điên cuồng đánh mạnh vào cửa xe, từ đầu đến cuối đều như một người điên.
Tiêu Tiên ngoảnh mặt làm ngơ, không đáp lại lời nói điên cuồng của Trương Mục, sắc mặt chỉ càng ngày càng khó coi, tốc độ xe cũng nhanh hơn rất nhiều. Lái xe tiến vào gara của biệt thự, Tiêu Tiên vừa mở cửa, Trương Mục nắm lấy cơ hội đột nhiên lao ra, cũng không chờ bản thân đứng vững đã liều mạng lao ra ngoài.
Tiêu Tiên vội vã ngăn cản Trương Mục, bây giờ cậu đã say tới như vậy còn có thể đi được hay sao. Trương Mục không thuận theo Tiêu Tiên, ra sức giãy giụa, tay đấm chân đá, tựa hồ còn chưa đủ, cậu cắn mạnh vào tay Tiêu Tiên.
Tay Tiêu Tiên bị cắn chảy máu, dấu răng in rõ ràng, anh hít sâu một cái, d3 xuống sự táo bạo mạnh mẽ trong lòng, cường ngạnh lôi Trương Mục vào biệt thự. Trương Mục phản kháng không được, nằm trên đất lăn lộn khóc lóc um sùm, tuyên bố sẽ báo cảnh sát, ánh mắt cũng trở nên hung tợn.
Tiêu Tiên bị cậu chọc giận không ít, đôi mắt đều đỏ, sợ hãi nghĩ đến ban nãy, nếu mình đến trễ hơn chút nữa, không biết sẽ có hậu quả gì, vì thế anh càng giận không nhịn nổi.
Động tĩnh hai người gây ra làm kinh động đến quản gia và người hầu, Tiêu Tiên xua tay ra hiệu không cần đến đây, bọn họ cũng vội vã lui ra, không dám nhiều lời, cũng không dám nhìn xem có chuyện gì.
Lúc Tiêu Nghiêm nghiêm túc thận trọng thật sự rất dọa người, bây giờ nóng giận, quả thực làm người ta sợ đến run lẩy bẩy, không dám tới gần, thở cũng không dám thở mạnh.
Trương Mục không chịu phối hợp, làm Tiêu Tiên phải tốn rất nhiều công phu mới kéo được cậu vào bồn tắm.
"Anh muốn làm gì?" Trương Mục nắm chặt khung cửa không buông tay, tức giận nói: "Anh buông tôi ra! Khốn nạn! Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn kiện anh, anh đây là phạm pháp! Anh buông tôi ra! Anh dựa vào cái gì bắt tôi?"
Cậu rất dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nổi hằn lên, nhưng dù như thế nào cậu cũng không thể đọ lại sức lực của Tiêu Tiên, bị mạnh mẽ lôi vào buồng tắm có vòi hoa sen.
Từ đầu đến cuối Tiêu Tiên chỉ trầm mặc, chưa nói một lời, mặt anh âm trầm, đầy người thôi bạo tàn ác, chỉ dùng lực nắm lấy tay Trương Mục, cầm vòi hoa sen xả nước lạnh thấu tim.
Bị nước lạnh đổ từ đỉnh đầu xuống, trong nháy mắt quần áo trên người Trương Dục hoàn toàn ướt đẫm, ban đầu cậu còn giãy giụa, từ từ tỉnh táo lại, cả người như nhũn ra co quắp ngồi trên sàn nhà, cúi thấp đầu không nói một lời. Tuy không nhìn được thần sắc như nào, nhưng cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Tỉnh rồi?" Tiêu Tiên đưa tay đóng vòi hoa sen, trầm giọng hỏi: "Không mượn rượu gây rối nữa sao?"
Trương Mục sắc mặt trắng bệch, mím chặt môi, thân thể đơn bạc, lúc này bị quần áo ướt đẫm dán vào, càng làm cho bản thân nhu nhược yếu đuối. Tiêu Tiên chỉnh nhiệt độ phòng tăng lên, lại đi ra ngoài tìm bộ đồ ngủ mới đến cho cậu, sau đó mới nói: "Tỉnh rồi thì nên tắm nước nóng, thay đồ đàng hoàng, sau đó chúng ta ngồi lại nói chuyện."
Anh không cho Trương Mục có cơ hội nói không, vừa nói xong liền để đồ ngủ xuống, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại. Trương Mục cảm thấy đau đầu, chầm chậm bò dậy từ dưới đất, cảm giác hai chân nhũn ra. Khi nãy bị Tiêu Tiên mạnh bạo đối đãi, cậu không thể phủ nhận, một Tiêu Tiên xa lạ như vậy làm cậu rất sợ. Cậu tắm xong đi ra ngoài, thấy Tiêu Tiên đứng bên cửa sổ, cũng đã thay một bộ áo ngủ, có lẽ cũng đã qua phòng khác tắm rửa sạch sẽ.
Ngoại trừ việc đó, cổ của Tiêu Tiên còn có vết cào, tay anh cũng bị cắn chảy máu, hiển nhiên những vết đó là do cậu gây ra. Trương Mục nhất thời cảm thấy da mặt nóng lên: "Xin lỗi, em uống say, không phải cố ý."
Cậu biết Tiêu Tiên lâu như vậy, chưa bao giờ thấy anh tức giận như khi nãy. Tiêu Tiên quay người nhìn Trương Mục, ngữ khí lạnh như băng: "Tôi nghĩ em nên biết sử dụng phương thức trưởng thành một chút để giải quyết sự việc. Em uống say khướt, ngoại trừ trốn tránh hiện thực, còn có ích lợi gì? Em biết hiện tại em giống dạng người gì sao? Trước khi hành động phải suy nghĩ, sao dễ bị kích động làm chuyện dư thừa? Em có biết nếu hôm nay tôi đến trễ sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Lời nói của anh tràn đầy sự trách móc nặng nề, lạnh như băng, không một chút nhiệt độ đến mức khiến Trương Mục đau lòng. Trong lòng cậu vốn khó chịu, nghĩ tới sự kiện kia thôi cũng làm cậu sợ hãi, nhưng Tiêu Tiên không an ủi cậu thì thôi đi, còn mắng cậu một cách lãnh đạm như vậy. Trương Mục nhất thời chịu không nổi, giận dỗi nói: "Đúng, là tôi kích động, bị cảm xúc khống chế, về nói lí lẽ tôi không sánh được với anh. Sự lí trí của anh khiến tôi không cảm giác được anh có biết khổ sở hay không. Tôi cũng chính là bởi vì anh nên mới không thể nào có hai chữ "lý trí" kia, ngày hôm nay, tôi mang theo tâm trạng vui mừng hào hứng mong đợi cùng anh ra mắt gia trưởng, vốn là mọi thứ nên có một diễn biến tốt đẹp, nhưng mọi chuyện lại sao rối lắm đến mức này? Tại sao anh không sớm kể cho tôi về chuyện của Tiêu Gia Hữu, rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội để nói với tôi, chúng ta hiện tại cũng có thể tránh làm mọi chuyện phát triển đến như ngày hôm nay, nhưng tại sao anh lại muốn gạt tôi? Tôi thực sự rất khó chịu anh biết không? Tôi không biết nên làm gì bây giờ, Tiêu Tiên, anh nói tôi phải làm gì?"
Cậu dựa người vào tường, vô lực, tuyệt vọng, tựa như phải nhờ vách tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững được. Tiêu Tiên đột nhiên trầm mặc, lẳng lặng nhìn Trương Mục, thật lâu mới thấp giọng: "Tôi không lừa em, tôi cũng không biết em với Tiêu Gia Hữu xảy ra chuyện như vây, ban đầu tôi vốn muốn nói với em, nhưng giấc mộng đẹp này của em, tôi không nhẫn tâm đánh vỡ, tôi nghĩ hai người các em chắc chắn đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng tất cả vẫn còn nằm trong phạm vi tôi có thể khống chế, tôi cảm thấy tôi có thể giải quyết được, cũng có thể xử lý tốt, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa đến mức này, thoát ra khỏi tính toán của tôi."
Trương Mục hít sâu một cái, cảm thấy thống khổ không chịu nổi: "Tiêu Gia Hữu quá trớn với tôi, hắn hết lần này tới lần khác tìm đến chỗ tôi kiếm chuyện gây sự, tôi ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng hận hắn đến chết đi sống lại, nhìn một mắt thôi cũng không muốn thấy hắn. Nhưng hiện tại tôi lại cùng cha hắn kết hôn, người tôi yêu nhất cùng người tôi hận nhất lại có quan hệ cha con, anh nói xem việc này tôi phải làm thế nào? Ngày hôm nay khi gặp mặt cha mẹ anh, tôi cảm giác như bị lột hết đồ rồi ném ra đường giữa thanh thiên bạch nhật, rất khuất nhục. Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy? Lần đầu tiên tôi yêu một người, kết quả là bị phản bội, thật vất vả mới có thể yêu một người khác, sau đó thành ra như vậy, tôi đã làm gì sai? Tại sao muốn trừng phạt tôi như vậy?"
"Trương Mục..." Tiêu Tiên muốn nói chuyện, lại bị Trương Mục ngắt lời: "Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ như ngày hôm nay, tôi thà rằng không gặp anh, không biết anh, lại càng không nên yêu anh, đến bây giờ, thực tế đã cho thấy, tất cả mọi việc đều sai rồi."
Tình cảm bị đối phương phủ nhận triệt để, thần sắc Tiêu Tiên trở nên lạnh lẽo: "Cho nên? Nếu như trước đó em biết thân phận của tôi, sẽ không lại gần tôi, yêu tôi? Nếu như có thể biết sớm một chút, trước khi về nước em sẽ cùng tôi chia tay? Em nghĩ như vậy sao? Đây chính là suy nghĩ chân thật của em?"
Trương Mục không phủ nhận: "Ngoài cách đó, tôi còn có thể làm sao? Ngày hôm nay bị mất hết mặt mũi, chỉ nghĩ thôi tôi cũng cảm thấy thống khổ rồi." Tâm tình của cậu quá kích động, trước khi nói cũng không thèm suy nghĩ, chỉ đơn thuần muốn ph4t tiết.
"Thống khổ?" Tiêu Tiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Mục: "Lúc trước người nói muốn kết hôn là em, em đã nói em đã suy nghĩ rất nghiêm túc, không phải hứng khởi nhất thời, còn nói em tuyệt sẽ không hối hận."
"Tôi biết." Trương Mục bụm mặt, vai hơi rung động, cậu muốn điên mất: "Tôi cũng không muốn, nhưng tôi không còn cách nào. Tôi thật sự yêu anh, cũng muốn cùng anh kết hôn, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng tôi không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này." Tiếng nói của cậu mang theo nức nở cùng tuyệt vọng bi thống, thân ảnh càng lộ vẻ thon gầy đơn bạc.
Tiêu Tiên không nhịn được muốn ôm một cái, cho cậu một chút ấm áp, anh không nghĩ Trương Mục lại cảm thấy khó khăn như vậy. Có thể Trương Mục sẽ đột nhiên tránh khỏi cái ôm của anh, thần sắc mang theo đề phòng. Tay Tiêu Tiên rơi vào khoảng trống, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi: "Tôi luôn suy nghĩ biện pháp giải quyết, tôi sẽ khống chế Gia Hữu, động viên cha mẹ, sau đó sẽ tới tìm em." Tiêu Tiên lạnh nhạt nói: "Em có thể sao? Em chỉ nghĩ chia tay thôi sao, đối với em mà nói, hôn nhân của chúng ta cùng tình cảm bấy lâu nay rẻ mạt như vậy sao? Em muốn nói từ bỏ liền từ bỏ? Trương Mục, tôi thật sự thất vọng về em."
Trương Mục trầm mặc, một câu phản bác cũng không nói ra được, sắc mặt càng thêm tái nhợt, không chút huyết sắc.
"Tôi biết rồi." Tiêu Tiên gật đầu, không nói thêm gì nữa, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương: "Muộn lắm rồi, phòng kế bên còn trống, em cứ nghỉ ngơi trước một đêm, sáng mai lại đi."
Bàn tay Trương Mục nắm chặt vách tường thả ra, sau đó lại nắm chặt lại, cuối cùng vẫn khó khăn đi từng bước ra khỏi phòng. Cậu cũng bị áp lực đến điên mất.
...
Phòng cho khách đã được quét tước, chăn đệm còn mới tinh, sạch sẽ thơm tho. Trương Mục cực kỳ mệt mỏi, tay chân như đổ chì, nằm úp sấp trên giường không nhúc nhích. Có thể nằm nhưng cậu không cảm thấy buồn ngủ chút nào, đại não cực kì tỉnh táo, di chứng sau khi uống rượu phát tác, huyệt thái dương giật giật đau đớn, thống khổ cực kỳ, làm cách nào cũng không thoát khỏi dằn vặt. Vừa nhắm mắt, cậu không khỏi nhớ tới những kỉ niệm đẹp cùng Tiêu Tiên, sự dung túng, ôn nhu của Tiêu Tiên, nhớ cả nụ cười của anh, càng nghĩ, càng cảm thấy khó chịu dày vò. Thậm chí cậu còn nghĩ, thà rằng bản thân vĩnh viễn không biết chân tướng, tình nguyện sống trong mơ, cũng không muốn tỉnh lại để đối mặt với một sự thật đáng sợ này.
Không biết nằm bao lâu, có thể là ba tiếng, cũng có thể là năm tiếng, Trương Mục đột nhiên ngồi dậy, đặt chân bước xuống giường. Cậu quá thống khổ, đến mức không cách nào nhịn được. Cậu đi tới cửa phòng Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên không khóa cửa, Trương Mục đẩy cửa ra, bên trong phòng đen kịt, chỉ có ánh trăng đang tỏa sáng mờ ảo ngoài cửa sổ. Cậu rón rén cẩn thân đến bên giường, thử xốc chăn mỏng chui vào nằm, sợ làm Tiêu Tiên tỉnh giấc, cậu dựa sát mép giường, không dám lộn xộn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Mãi đến khi xác định Tiêu Tiên không thức, mới từ từ dịch sâu vào bên trong, từng chút từng chút một, cuối cùng cũng coi như là dịch đến cạnh Tiêu Tiên.
Lần thứ hai cảm nhận nhiệt độ của Tiêu Tiên, sự nôn nóng hỗn loạn của Trương Mục khi nãy chậm rãi bình ổn lại. Cậu nhớ tối hôm qua mình còn được Tiêu Tiên ôm vào trong ngực, hai người vừa nói vừa cười, hiện tại liền cảm thấy sống mũi chua xót.
Trương Mục vừa nghĩ vừa len lén nhìn trộm Tiêu Tiên, ai biết vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt tỉnh táo cũng đang nhìn mình. Cậu nhất thời chột dạ xen lẫn khẩn trương, tay chân có chút luống cuống: "Anh... Anh không ngủ sao?"
Tiêu Tiên nói: "Không phải em cũng không ngủ à?" Anh vừa nói, vừa nắm tay Trương Mục, làm như hai người bọn họ trước đây, đem cậu ôn nhu ôm vào trong l0ng nguc.
Trương Mục kề sát như vậy không biết làm như thế nào, viền mắt ươn ướt, tầm mắt cũng mơ mơ hồ hồ. Cậu hít mũi một cái, thấp giọng nói: "Em khó chịu, ngủ không được."
Ngón tay Tiêu Tiên di chuyển, đụng phải nước mắt của Trương Mục, dừng một chút, tâm đột nhiên mềm nhũn, giọng mang theo ý cười: "Sao khóc? Bây giờ em đáng yêu."
"Chỉ là muốn khóc thôi, em cũng không biết, lúc trước em không như vậy, chỉ trước mặt anh em mới thế." Trương Mục nói xong ôm lấy Tiêu Tiên, đầu dán vào ngực anh, có chút oan ức: "Dù anh tốt với em hay giận em, trước nay đều không thấy anh cười."
Tiêu Tiên bất đắc dĩ: "Tôi sao còn cười được, em dọa tôi muốn chết, thiếu chút nữa em bị tên kia mang đi, nghĩ thôi tôi cũng không dám nghĩ."
"Xin lỗi, em biết sai rồi." Trương Mục lại nói: "Đêm nay em quá xúc động, ăn nói không thèm suy nghĩ, anh đừng giận. Kỳ thực em không trách anh, hơn nữa em cảm giác được, dù biết quan hệ của anh và Tiêu Gia Hữu, em cũng vẫn yêu anh."
"Ừ." Tiêu Tiên nhẹ tay vỗ về lưng Trương Mục: "Tôi cũng không nên thô bạo như vậy, cũng không nên mắng em, tôi chỉ là quá lo lắng."
"Em biết." Trương Mục dùng sức ôm chặt Tiêu Tiên, như muốn thông qua cách này tìm lại dũng khí. Nếu như có thể, cậu muốn thời gian dừng lại lâu một chút.
Hai người đều không nói gì thêm, cảm nhận nhiệt độ của đối phương, gian phòng hoàn toàn yên tĩnh. Hồi lâu, Trương Mục mới nói với giọng khàn khàn: "Tiêu ca, chúng ta chia tay đi."
Tiêu Tiên hỏi: "Em nghĩ kĩ rồi?"
"Vâng."
Tiêu Tiên thở dài, chỉ nói một tiếng: "Được."
Trương Mục chớp mắt cảm thấy bản thân bị tuyệt vọng nhấn chìm, cậu cố nén nức nở: "Tiêu ca, em yêu anh."
Tiêu Tiên trầm mặc một lúc lâu, ôm chặt lấy Trương Mục trầm thấp nói: "Tôi cũng yêu em."
Hôm sau là chủ nhật, không cần đi làm, lúc Trương Mục tỉnh dậy Tiêu Tiên đã rời giường. Cậu đưa tay sờ khoảng không bên cạnh, nhiệt độ trên giường không còn, lại nhớ đến chuyện chia tay hôm qua, nét mặt không giấu nổi phiền muộn cùng mệt mỏi.
Lên tinh thần rời giường rửa mặt, Trương Mục ngượng ngùng xuống lầu hỏi quần áo của cậu ở đâu. Dì giúp việc đem quần áo đã được giặt sạch cho cậu, lại chuyển lời rằng Tiêu tiên sinh nói cậu ở lại ăn điểm tâm đã rồi hãy đi.
Chia tay cũng đã chia tay rồi, nhớ đến việc nhỏ nhặt này làm gì, Trương Mục nhỏ giọng thầm thì, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, thay quần áo xong liền xuống lầu ăn điểm tâm.
Dì giúp việc nói, điểm tâm là Tiêu tiên sinh cố ý dựa theo khẩu vị của cậu làm theo, Trương Mục nhất thời vừa ăn lại không khỏi suy nghĩ lung tung. Cậu nhịn không được hỏi dì ấy: "Dì biết Tiêu Tiên đi đâu không?"
"Không biết, Tiêu tiên sinh không nói đi đâu." Dì giúp việc trả lời.
Trương Mục có chút thất vọng: "Ồ."
Trước khi đi, cậu vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay một lúc, cuối cùng mới lưu luyến tháo ra, cẩn thận đặt trên đầu giường phòng ngủ của Tiêu Tiên.
...
Tiêu Đằng là một trong những công ty đứng đầu về khoa học kĩ thuật trong nước, nắm giữ rất nhiều sản nghiệp lớn, chủ yếu là nghiên cứu về điện toán đám mây cùng hệ điều hành máy tính, kiêm phần mềm khai phá, cuối cùng là sử dụng các phần mềm, các app mua sắm trực tuyến, nắm giữ nền kinh tế quốc dân. Ngoài ra, Tiêu Đằng còn đầu tư khai phá lĩnh vực sản xuất phim hoạt hình cùng các loại trò chơi. Những trò chơi và phim hoạt hình Tiêu Đằng sản xuất ra thịnh hành cả trong nước lẫn nước ngoài, phạm vi tiêu thụ rất lớn. Tiêu Đằng nắm giữ những người phát minh giỏi nhất trong nước, chia ra thành các bộ, bộ khai thác, bộ công trình, tùy tiện chọn một nhân viên làm việc ở Tiêu Đằng cũng là người có kinh nghiệm lâu năm trong ngành máy móc. Nghe đâu còn có người tung tin đồn nhảm ảnh hưởng đến Tiêu Đằng chỉ vì ghen tị không đủ khả năng tiến vào công ty.
Tòa cao ốc của tập đoàn Tiêu Đằng gồm ba mươi tầng, tầng càng cao thể hiện cấp bậc càng cao, mấy tầng gần đỉnh là phòng làm việc dành cho các tổng tài. Trương Mục ở lầu 12 dành cho phòng mĩ thuật, cậu vừa vào công ty, điều đầu tiên quan trọng nhất là tìm hiểu rõ những gì bản thân cần làm theo nhiệm vụ.
Thời gian nghỉ trưa, Trương Mục đến phòng giải khát lấy nước, lại trùng hợp gặp Trần Thanh Duệ, liền lên tiếng chào hỏi. Trần Thanh Duệ thấy Trương Mục, khinh thường hừ một tiếng, không thèm liếc mắt đến cậu, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
Trương Mục sờ mũi một cái, có chút lúng túng. Mạnh Hạc đi vào sau, thấy rõ ràng một màn như vậy, nói khẽ với Trương Mục: "Cậu đừng để ý đến tên đó, hắn ỷ vào bản thân có cậu làm ở tầng cao của công ty, ai cũng xem thường, bình thường đều diễu võ dương oai, sai khiến hết người này đến người khác, trong ngành này của chúng ta nhìn riết rồi quen, cũng không thèm để ý đến hắn."
Từ khi đi làm, Trương Mục có quan hệ tốt nhất với Mạnh Hạc. Trương Mục cảm giác bản thân thật sự vô tội: "Tôi nhớ tôi đâu có đụng chạm gì tới tên đó."
"Sao lại không đụng chạm, chẳng lẽ cậu quên mất việc lần trước?" Mạnh Hạc nhắc nhở: "Lúc cậu mới vào công ty, giám đốc giao cho cậu vẽ nhân vật hoạt hình, mà chỗ đó từng là chỗ của Trần Thanh Duệ, kết quả bị cậu dùng. Nhưng chuyện đó cũng tốt, nói chung chỉ cần nhìn tâm tình tên đó khó chịu tôi liền thoải mái."
Trương Mục lúc này mới nhớ tới chuyện đó, nghĩ thầm thì ra là như vậy, cậu còn đang buồn bực không biết bản thân đã đắc tội Trần Thanh Duệ lúc nào. Mạnh Hạc nói xong liền nhắc nhở: "Nhưng mà binh đao dễ tránh ám tiễn khó lường, cậu mới vào công ty, vẫn nên tránh mặt hắn, đừng phát sinh xung đột."
Trương Mục gật đầu, trước giờ cậu có chủ trương người không phạm ta ta không phạm người, Trần Thanh Duệ nếu không đến gây sự với cậu, cậu cũng sẽ không gây chuyện với hắn. Cho dù là Trần Thanh Duệ muốn đến ra oai phủ đầu với cậu, chắc chắn cậu cũng sẽ không sợ.
Tán gẫu xong, đang chuẩn bị quay lại văn phòng thì đột nhiên Mạnh Hạc như nhớ ra điều gì đó, nhắc thêm: "Đúng rồi, nghe nói gần đây một tổng tài có chức vị trong công ty vừa trở về, cũng là từ nước ngoài, bên trên đặc biệt coi trọng, làm cho toàn bộ công ty đều lo lắng sốt sắng, không biết sẽ có thêm biến động gì nữa hay không."
Trương Mục không nghe nói về việc này, bây giờ mới biết vì sao mấy ngày gần đây mọi người lại lo lắng thấp thỏm như vậy. "Sẽ tiếp quản phân ngành chúng ta sao?”
Mạnh Hạc lắc đầu: "Không phải, nếu là đại tổng, khẳng định sẽ tiếp quản bộ kĩ thuật nghiên cứu cùng phát minh." Cậu ta vừa nói vừa mang một chút vui sướng khi người gặp họa: "Tôi có cảm giác, gần đây bộ công trình sắp vò đầu bứt tóc đến trọc lóc rồi."
Hai người nói chuyện thêm vài câu, nhưng Trương Mục cũng không để ý đến nữa. Cuối giờ, cậu còn phải tăng ca, lúc rời khỏi công ty không còn một người nào. Ai biết mới ra thang máy, liền thấy Tiêu Gia Hữu đứng chờ ở đó. Sau hôm ấy, cậu chưa từng gặp lại Tiêu Gia Hữu. Thoạt nhìn có vẻ hắn tiều tụy đi rất nhiều, chỉ là ánh mắt âm dương quái khí*** kia nhìn Trương Mục vẫn mang cảm giác rất gợn đòn. Trương Mục hít sâu một cái, cố gắng làm bản thân thật bình tĩnh hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Tiêu Gia Hữu đánh giá Trương Mục, hừ lạnh: "Bản lĩnh của anh đúng là rất lớn, trước đây tôi đã đánh giá thấp, anh còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của tôi, cục đá khó nhai như cha tôi, lại có thể bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tôi nên khen cậu thế nào đây? Là không có liêm sỉ hay là hồ ly tinh?"
Hắn hiển nhiên cố ý nhục nhã Trương Mục. Trương Mục mặc kệ hắn, muốn vòng qua hắn rời đi. Tiêu Gia Hữu lại cười nhạo: “Anh nói xem hiện tại tôi nên gọi anh thế nào? Cha kế hay mẹ kế?"
Trương Mục cắn răng: "Tôi đã chia tay với Tiêu Tiên, cậu không cần dùng ngữ điệu âm dương quái khí này chế nhạo tôi. Cậu muốn gọi tôi là ba, nhưng tôi lại không muốn có con như cậu, nếu tôi mà có đứa con trai như cậu, nó đã sớm bị tôi đánh chết."
"Ai muốn làm con của anh! Anh đừng ở đó ảo tưởng!" Tiêu Gia Hữu tức giận phản bác.
Trương Mục đúng tình hợp lí nói: "Tôi cùng Tiêu Tiên còn chưa chính thức ly hôn, trên danh nghĩa cậu chính là con tôi. Đương nhiên, cậu có tính tự giác như vậy cũng tốt, bởi vì tôi không muốn làm ba cậu."
Tiêu Gia Hữu bị nói cho tức điên lên. Trương Mục thậm chí còn trước mặt nói là ba hắn? Đầu óc có bệnh rồi phải không? Hắn nhìn chòng chọc bóng lưng Trương Mục, nhìn cậu đi xa mới chợt nhớ bản thân còn có việc chưa làm. Tiêu Gia Hữu sắc mặt rất khó coi, đấu tranh nội tâm vất vả, mới đuổi theo Trương Mục, nói: "Tôi muốn đến xin lỗi anh, việc Lâm Thần là do tôi sai, tôi không nên quá trớn, không nên phản bội anh, hi vọng anh có thể tha thứ cho tôi."
Hắn tuy là bất đắc dĩ, Trương Mục vẫn có chút kinh ngạc, Tiêu Gia Hữu biết nói xin lỗi với người khác?
"Cậu không nói chuyện chúng ta chia tay cho bà nội cậu?" Trương Mục hỏi.
Tiêu Gia Hữu nghiêng đầu qua chỗ khác: "Là chưa kịp nói..."
"Ồ." Trương Mục không hỏi thêm, lành lạnh nói: "Nhưng để cậu biết bản thân mình sai, thật còn khó hơn hái sao trên trời."
Tiêu Gia Hữu đảo mắt liền thay đổi sắc mặt, kiêu ngạo lớn lối: "Anh cho rằng tôi muốn xin lỗi sao, tôi bị bức ép, cũng không biết anh cho cha tôi uống mê dược gì, bắt tôi phải xin lỗi anh. Anh dám nói chuyện này với cha tôi, theo ngôn ngữ cổ đại thì là ngâm lồng heo đi?"
"Ngâm chết cậu!" Trương Mục giơ chân lên đạp Tiêu Gia Hữu: "Cút nhanh lên, nếu không tôi đánh chết cậu."
Tiêu Gia Hữu né được, nhưng ống quần vẫn in rõ dấu giày: "Anh dám đánh tôi!"
"Tôi đánh cậu đó!" Trương Mục khí thế hùng hổ, Tiêu Gia Hữu bị dọa không nhẹ, bị Trương Mục đuổi chạy trối chết, vừa chạy vừa dọa.
Trương Mục đuổi tới bên ngoài, thấy Tiêu Gia Hữu lái xe đi mất, mệt đến thở hồng hộc, nghĩ thầm nếu Tiêu Gia Hữu là con cậu, cậu nhất định để hắn nhịn đói hai ngày tự sám hối.
Tiêu Gia Hữu vừa đi khỏi, Từ Thanh Huy liền tới. Hạ cửa xe xuống hỏi Trương Mục: "Cậu làm gì vậy? Mệt thành như vậy?"
"Không có chuyện gì." Trương Mục điều chỉnh nhịp thở, nhìn Từ Thanh Huy: "Sao cậu lại tới đây?"
"Cậu đoán xem? Cậu trước có nói sẽ mời tôi ăn cơm, sau đó mang chồng cậu đến gặp tôi, bây giờ bao ngày rồi, ngay cả chồng cậu tôi cũng không thấy, hết cách rồi, chỉ có thể tự mình tới tìm cậu. Chồng cậu đâu? Không tới đón câu tan tầm? Tôi còn muốn nhìn thử xem rốt cuộc là dạng người nào, lại có thể được cậu khen nhiều như vậy."
"..." Trương Mục nhớ tới chuyện Tiêu Tiên từng là bạn trai cũ của Từ Thanh Duy, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp. "Một lời khó nói hết, tôi mời cậu đi ăn cơm, từ từ nói." Nói rồi bước lên xe của Từ Thanh Duy.
Trương Mục để Từ Thanh Duy chọn quán cơm, không nghĩ tới anh ta lại chọn quán cà phê nhà mở. Vừa tiến vào liền đụng phải người quen, gầy gò cao cao, rất yêu cười, nói chuyện cũng ôn nhu, điệu bộ so với Từ Thanh Duy có vài phần tương tự. Đợi khi tìm được chỗ ngồi xuống, Từ Thanh Huy mới nói: "Lần trước không phải nói tôi coi trong một người sao, chính là anh ấy, cảm giác thế nào? Ánh mắt của tôi cũng không tệ lắm đúng không?"
Ấn tượng của Trương Mục đối với người kia rất tốt, gật gật đầu. Từ Thanh Huy lại nói: "Tôi điều tra, hắn 90% là cong, rõ ràng hắn đối phụ nữ không hứng thú, cũng không gây ra chuyện gì có lỗi, đặc biệt biết tự kiềm chế, bây giờ tôi đang cùng hắn dần dần tiếp xúc, lâu lâu lại đưa đẩy một chút, có thể thấy hắn đối với tôi cũng có ý tứ, lúc trước còn mời tôi đến nhà, khoảng cách chả còn xa mấy."
Trương Mục bị tình cảm ngọt ngào của cậu ta k1ch thích. "Tôi ly hôn rồi, cậu còn tú ân ái trước mặt tôi, cậu thấy cậu còn tính người sao?" Trương Mục than thở.
Thiếu chút nữa Từ Thanh Duy đem cà phê vừa uống phun ra ngoài, kinh ngạc nói: "Ly hôn? Có chuyện gì xảy ra?"
"Cậu đừng đoán mò, cũng không phải là giận dỗi hay có mâu thuẫn lớn mà chia tay, mà là nguyên nhân khác." Cậu nói thêm Từ Thanh Duy một câu: "Trước khi tôi nói, cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng quá kinh ngạc."
"Cậu nói đi, sóng to gió lớn nào tôi cũng qua rồi, còn cái gì có thể dọa tôi?"
"Ồ." Trương Mục hời hợt nói: "Chồng trước của tôi, là người cậu cũng biết, chính là Tiêu Tiên."
"Tiêu..." Từ Thanh Huy nhắc lại rồi đột nhiên phản ứng, trợn to hai mắt, chấn kinh đến mức trực tiếp đứng lên, khó kiềm chế nói: "Cậu nói là ai? Tiêu Tiên? Tôi không nghe lầm chứ? Là Tiêu Tiên mà tôi biết?"
"Cậu đừng kích động." Trương Mục liếc nhìn mấy vị khách khác bị động tĩnh bên này ảnh hưởng.
"Tôi có thể không kích động sao? Cậu cùng Tiêu Tiên kết hôn?" Từ Thanh Huy hô liền mấy câu "Ta dựa vào"***, mới miễn cưỡng bình tĩnh ngồi xuống: "Đó là Tiêu Tiên, cậu không nói đùa chứ? Sao cậu có thể ở cùng Tiêu Tiên?"
"Cậu nhìn tôi giống nói đùa lắm à? Ban đầu tôi cũng không biết, lúc tôi quen anh ấy, cũng không biết anh ấy là cha Tiêu Gia Hữu, lúc cùng anh ấy đi gặp gia trưởng, mới bị mẹ anh ấy nhận ra. Cậu không biết tôi cảm thấy như thế nào đâu, một giây đó, tôi xấu hổ tới mức hận không thể kiếm cái lỗ chui vào."
Từ Thanh Huy nhấp một hớp cà phê tự an ủi, khó có thể bình tĩnh: "Cậu là vì chuyện của Tiêu Gia Hữu, mới cùng anh ta chia tay?"
"Coi như thế đi." Trương Mục bất đắc dĩ: "Tôi cũng không thực sự muốn trở thành cha kế của Tiêu Gia Hữu."
Từ Thanh Huy vẫn đầy mặt khó tin: "Tên Tiêu Tiên kia tu đến mức sắp thành phật rồi, sao cậu lại có thể cùng anh ta yêu nhau? Còn đến mức nhanh như vậy đã làm đám cưới?"
Trương Mục có chút lúng túng. Từ Thanh Huy nở nụ cười: "Cậu không cần thẹn thùng, Tiêu Tiên chỉ là một trong mười chín tên bạn trai cũ của tôi, nếu không phải do việc hồi trước anh ta làm, tôi đã quên mất anh ta là ai, hơn nữa một đêm kia tôi cùng anh ta đi hẹn hò, đừng nói tiếp xúc, tay cũng không nắm, còn trong sạch hơn người xa lạ."
Trương Mục lúc này mới thả lỏng một chút, không cần cùng Từ Thanh Duy nói về bạn trai cũ, cậu cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng. "Anh ấy nói với cậu anh ấy có chướng ngại tâm lý?"
"Ừ, anh ta có thói ở sạch, vô cùng nghiêm trọng, rất ghét đụng vào người khác, chạm thôi cũng thấy phản cảm." Từ Thanh Huy suy đoán: "Tôi kỳ thực vẫn luôn hoài nghi anh ta là có chỗ không ổn, bằng không nam nhân bình thường, làm sao có khả năng một chút duc V0ng cũng không có? Anh ta khoác kiện áo cà sa, trực tiếp lập tức thành phật."
"Cậu đừng nói quá như vậy, Tiêu Tiên có chỗ nào không tốt? Anh ấy ôn nhu săn sóc, đối với tôi cực kỳ tốt, nếu không phải tôi có thể cùng anh ấy kết hôn sao? Là cậu không hiểu anh ấy." Trương Mục không nhịn được nói giúp Tiêu Tiên.
Từ Thanh Huy chỉ tiếc hận mài sắt không thành thép: "Cậu bị hormone tình yêu tẩy não rồi, bách lạp đồ**** thì có thể tốt bao nhiêu?"
"Tôi không phải, cậu nói bậy." Trương Mục giải thích: "Tôi không cần biết, nhưng cậu không thể nói anh ấy không được! Anh ấy rõ ràng cực lớn! Cực kỳ bổng!" Việc quan hệ đến tôn nghiêm đàn ông, Trương Mục cường điệu mạnh lên.
Chú thích:
*Dục cầm cố túng: Chiêu thứ 16 trong binh pháp Tôn Tử => Muốn bắt phải thả. (dạng như lạt mềm buộc chặt)
**Hậu Tri Hậu Giác: "Tiên tri tiên giác" cùng "hậu tri hậu giác", rất đơn giản, chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, đầu tiên là tiên tri tiên giác đến cuối cùng là hậu tri hậu giác.
***Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định. Cũng nói là: "cổ lí cổ quái" 古裡古怪.
****Bách lạp đồ: (Sau khi tra bằng bản raw thì đó là tên của Platon, môt nhà triết học.) Là một từ lóng, ý là "ăn chay", không có h4m muốn.
- -----oOo------