Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Ta Mang Thai

Chương 13




Trương Mục ngủ rất say, lúc tỉnh lại đã sắp tới buổi trưa. Bên trong phòng rèm cửa sổ đóng chặt làm cho cậu bớt đi mặc cảm tội lỗi. Tiêu Tiên ở bên cạnh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, tư thế đoan chính, Trương Mục cẩn thận lật người rời khỏi giường, không muốn làm phiền tới anh.

Cậu thay xong quần áo thì đi ra ngoài, trước kia khi lên kế hoạch cậu biết được có một gia đình được nhiều du khách khen ngợi là có món ăn ngon, địa điểm ngay gần khách sạn nên muốn qua thử một chút, thuận tiện mang một phần về cho Tiêu Tiên.

Đến nhà hàng cũng mất hơn mười phút đi đường, Trương Mục tới nơi mới phát hiện đó là một quán cơm rất nhỏ, nhưng có rượu thơm thì không sợ hẻm sâu(1), thực khách nghe danh đến rất nhiều, xếp hàng dài tới phía xa xa.

Trương Mục không vội, đi qua xếp hàng. Cũng không lâu lắm lại có một thanh niên tới xếp hàng sau Trương Mục, thanh niên hiển nhiên cũng là người Trung Quốc, tuổi tác thoạt nhìn xấp xỉ cậu. Có thể tại nơi đất khách quê người nhìn thấy màu da quen thuộc thực sự rất thân thiết, hai người đứng đối diện nhau, hòa hảo mỉm cười hỏi thăm một chút.

Lúc tới lượt Trương Mục, cậu chọn xong món ăn chuẩn bị trả tiền mới phát hiện đi vội vàng nên không mang theo tiền mặt. Sai lầm này thực sự rất buồn cười, Trương Mục đầy ảo não không có biện pháp nào khác đành gọi điện thoại cho Tiêu Tiên để anh mang tiền mặt lại đây.

Còn chưa kịp mở điện thoại lên thanh niên phía sau cậu đột nhiên chủ động bỏ tiền thanh toán giúp, đối với Trương Mục cười nói: "‘Đừng phiền toái, để tôi cho cậu mượn trước đi."’ 

Hắn nói là tiếng Trung, khiến Trương Mục cảm thấy đặc biệt thân thiết, vội vàng nói: ‘’Vậy cám ơn nhiều, chúng tôi sẽ chuyển lại cho anh ngay.’’

Thanh niên cười cười, ra hiệu không cần khách khí như vậy. Hai người mua xong cơm liền cùng nhau rời đi, Trương Mục cùng hắn thêm bạn tốt, cũng đem tiền cơm vừa rồi chuyển trả lại. Cậu cùng hắn tán gẫu thì biết được, thanh niên tên Hứa Dần, là nghiên cứu sinh ngành IT, lần này cùng bạn học đi chơi.

"’Cậu thì sao? Cũng là tới đây chơi?’’ Hứa Dần hỏi.

‘’Đúng vậy, tôi cùng bạn tới du lịch.’’ Trương Mục hỏi: ‘’Cậu đang ở khách sạn nào?’’ 

Hứa Dần nói tên khách sạn, Trương Mục nghe xong cũng thấy kinh ngạc: ‘’Cậu cũng ở chỗ đó? Trùng hợp quá vậy? Tôi ở đó đã được mấy ngày lại chưa từng đụng mặt cậu?"’

Hứa Dần cũng không nghĩ tới: ‘’Chúng tôi ngày hôm qua mới tới.’’

Hai người liên tục hàn huyên thêm vài câu, Hứa Dần đột nhiên có điện thoại, khuôn mặt bỗng trở nên u sầu. Hắn không tận lực tránh Trương Mục, Trương Mục không muốn nghe cũng không được: ‘’Tôi biết, tôi chính là không có cách nào mới tìm anh, có thể mượn tôi đều đã mượn, còn thiếu rất nhiều đây. Anh thật sự không có tiền sao? Không được, anh nói nghe thật dễ dàng, anh không biết máy tính của tôi có rất nhiều thứ quan trọng sao? Đó là năm năm tâm huyết của tôi, tôi tuyệt đối không thể cứ như vậy bỏ đi được! Tôi biết bên kia đang lừa tiền, nhưng tôi cũng không có năng lực phá giải nên chỉ có thể chấp nhận thôi. Tôi đương nhiên đã thử phá qua, cũng hỏi qua thầy, nhưng đều vô dụng, lúc này đã sắp tới kỳ hạn rồi, tôi còn chưa chuẩn bị đủ tiền, tôi cũng rầu muốn chết rồi... Được, vậy đi, để tôi nghĩ thêm biện pháp."’

Hứa Dần nói xong thất vọng cúp điện thoại, hiển nhiên không mượn được tiền làm hắn ủ rũ mất tinh thần.

Trương Mục do dự một chút, nghĩ lại vẫn hỏi thử: "‘Cậu mới nói lừa tiền là có ý gì?"’

Hứa Dần không định che giấu, cũng không đề phòng Trương Mục, thở dài nói: "‘Nói ra rất dài dòng, việc này do tôi xui xẻo, đến Maroc lại còn bị tin tặc theo dõi. Máy tính của tôi vì không cẩn thận nên trúng virus, virus đó rất lợi hại, ngay cả thầy của tôi cũng không có cách phá giải. Nếu như không giao ra tiền chuộc thì tư liệu trong máy tính sẽ bị xóa hoàn toàn, nhưng mấu chốt là những tư liệu đó rất quan trọng, tuyệt đối không thể mất.’’

Hắn nói tới đó thì buồn bã tới cực điểm. Trương Mục hỏi: "‘Đối phương muốn bao nhiêu tiền tiền chuộc?"’

Hứa Dần đau xót nói: ‘’Mười vạn, một đồng cũng không thể thiếu.’’ Hắn gần đây vì chuyện tiền nong mà sầu tới mức tóc tai sắp bạc trắng cả rồi.

Trương Mục có thể cảm nhận được sự lo lắng tuyệt vọng của Hứa Dần, cậu có chút do dự, biểu tình cũng suy tư. Tới khi đi vào khách sạn Trương Mục mới thử nói: ‘’Cậu nói cái gì virus tống tiền tôi đều không hiểu lắm, nhưng tôi có một người bạn rất lợi hại, anh ấy có lẽ có thể giúp cậu.’’

Lúc này Tiêu Tiên còn chưa biết anh bị Trương Mục hai ba câu đã bán đi, anh mới vừa tỉnh ngủ, thấy tờ giấy Trương Mục lưu lại, rời giường rửa mặt rồi không nhanh không chậm giết thời gian chờ Trương Mục trở về.

Trương Mục mang theo cơm trở về chỉ thấy Tiêu Tiên đang đọc sách. Sách của Tiêu Tiên nội dung cực kỳ khó hiểu, tất cả đều là từ ngữ cùng kiến thức chuyên nghiệp, Trương Mục lúc trước hiếu kỳ lật qua lật lại mấy lần, sau đó không còn hứng thú.

Âm thanh cửa mở quấy nhiễu tới Tiêu Tiên, anh quay đầu, thấy Trương Mục chỉ ra ngoài mua cơm mà phía sau đã thêm một người thì không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn ung dung chờ Trương Mục giải thích.

Trương Mục vừa thấy Tiêu Tiên thì chột dạ, dù sao cũng là cậu tìm phiền toái về cho đối phương. "’Cậu ấy tên Hứa Dần, em vừa rồi mua cơm quên mang theo tiền, là cậu ấy cho em mượn. Hơn nữa trùng hợp, cậu ấy cũng ở khách sạn này.’’ Trương Mục cũng giới thiệu Tiêu Tiên, sau đó không trực tiếp nói thẳng chủ đề mà nói qua chuyện khác: "‘Anh đói bụng không? Ăn cơm trước, chờ ăn xong lại nói."’

Cậu trước tiên phải để Tiêu Tiên ăn no rồi mới nhờ anh hỗ trợ được. Trương Mục không vội nói, Tiêu Tiên cũng không hỏi nhiều, để sách sang một bên, đứng dậy giúp Trương Mục  dọn cơm lên bàn.

Hứa Dần nhìn thấy Tiêu Tiên chẳng qua là ôm suy nghĩ ngựa chết thành ngựa sống, trong lòng căn bản không ôm hi vọng gì, càng không cảm thấy Tiêu Tiên có thể giải quyết vấn đề của hắn. Dù sao virus này thực sự rất lợi hại, ngay cả thầy của hắn cũng bó tay toàn tập, hắn không cho là tùy tùy tiện tiện gặp một người, có thể so với thầy hắn giỏi hơn. Hắn mang theo máy tính tới, nghĩ lại vẫn phải trù tính chuyện tiền nong, khi phát hiện Tiêu Tiên đang đọc quyển sách kia mới ngoài ý muốn thay đổi thái độ. Quyển sách kia rất khó hiểu, hắn từng xem qua, rất nhiều vấn đề không cách nào lý giải. Xem ra Tiêu Tiên so với hắn nghĩ thì lợi hại hơn một chút, đương nhiên cũng chỉ là hơn một chút.

Ba người mang theo suy nghĩ khác nhau, một bữa cơm ăn chẳng biết mùi vị gì, bầu không khí cũng trầm mặc. Đợi tới lúc cơm nước xong xuôi Tiêu Tiên mới trấn định tự nhiên hỏi: ‘’Hiện tại đã nói được chưa?’’

Trương Mục ho khan một cái để che giấu, nhìn Hứa Dần ra hiệu hắn tự nói. Hứa Dần ngắn gọn kể lại chuyện đã xảy ra, cũng nói đặc tính của virus kia, sau đó thành khẩn nói: ‘’Trương Mục nói anh có lẽ có thể giúp tôi, nhưng nếu thật sự rất khó thì tôi cũng không muốn làm phiền anh.’’

Hắn nói xong chờ Tiêu Tiên trả lời, cũng làm tốt chuẩn bị đối phương sẽ biết khó mà lui. Tiêu Tiên không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Trương Mục, anh nhớ tới tối hôm qua người nào đó vừa cùng anh oán hận bản thân bị ông chủ bóc lột tăng ca. Trương Mục chột dạ, tươi cười xin lỗi, mang theo một phần khẩn cầu: ‘’Vất vả cho anh.’’

Cậu động động môi, dù sao người mệt nhọc cũng là Tiêu Tiên, việc này nghĩ thế nào cũng không thỏa đáng. Tiêu Tiên bị nhìn tới mềm lòng, coi như buông tha cậu mà xoa xoa mi tâm, quay đầu nói với Hứa Dần: "‘Đưa máy tính của cậu cho tôi."’ 

**Chú thích:
  1. Nguyên văn là 酒香不怕巷子深 – tửu hương bất phạ hàng thử thâm


- -----oOo------