Năm ấy, anh học năm thứ hai. Vừa mới vào khoa tài chính ở đại học C, anh đã được xem là một nhân vật tuyệt vời.
Lúc đó, hơn nửa số bạn học xung quanh anh đều đang tìm bạn gái. Cậu bạn
cùng phòng Tô Tuấn thường xuyên nói đùa, “Tiếu Dương, cậu giữ thân như
ngọc, dành cho ai à?”.
“Cậu bệnh à, bệnh viện rất hoan nghênh đấy.” Anh đáp lại.
“Đáng tiếc cho vẻ đẹp khiến nhiều mỹ nhân phải say mê. Cậu không cần, vậy để tớ ra tay.”
“Cậu khẩu vị lớn như vậy, một Lưu Sảng cũng không thỏa mãn được . Đi đường đêm nhiều, cẩn thận đụng phải hổ cái.”
“Cậu phải nghiêm túc đi. Băng sơn mỹ nhân [1] khoa kế toán Khương Hiểu Nhiên nhất định sẽ khiến cậu đổ gục cho xem”.
Đó là lần đần tiên Tiếu Dương nghe đại danh của Khương Hiểu Nhiên.
Trưa hôm sau, Tiếu Dương và Tô Tuấn tìm góc khuất ở căn tin ăn cơm. Bên tai nghe được cuộc đối thoại của một đôi nam nữ.
“Hiểu Nhiên, có buổi biểu diễn của Vương Phi, cùng đi đi?” Nam sinh giọng chan chứa khẩn cầu.
Khương Hiểu Nhiên tâm áy náy nhưng lay động, cơ bản mấy bài hát của ca sĩ
Vương Phi hát cô đều đã nghe nhưng vẫn chưa bao giờ được gặp.
“Mau đồng ý đi, chẳng phải là thần tượng của cậu sao.” Lưu Sảng hận không thể thay cô đồng ý.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ lại, vẫn nói, “Buổi tối tôi còn đến thư viện đọc sách nên sẽ không đi.”.
Nam sinh thất vọng gục đầu xuống, đã là lần từ chối thứ n, anh chàng yên lặng đứng dậy rời đi.
“Sao không đi? Một buổi buổi diễn mà thôi, cứ coi như bạn bè bình thường có sao.”
Khương Hiểu Nhiên nghiêm trọng trả lời, “Cậu có biết vé đó bao nhiêu tiền
không? Ít nhất là hai trăm tệ đó, so với phí sinh hoạt một tháng của tớ
còn nhiều. Nếu không muốn kết giao với cậu ta, tối nhất không nên lãng
phí tiền của cậu ta như vậy, càng không nên để cho cậu ta hy vọng quá
nhiều.”.
“Biết rồi, cậu là quân tử, tớ tiểu nhân.” Lưu Sảng nhỏ giọng giận.
“Quả nhiên là băng sơn mỹ nhân, theo đuổi căng thẳng gần một năm. Nhưng cô
ấy vẫn không hề lay động, tốt xấu gì người ta cũng tuấn tú lịch sự, lại
là cán bộ công đoàn.” Tôi Tuấn tức giận bất bình.
“Cậu trở thành
mật thám từ bao giờ thế, tớ không biết đấy.” Tiếu Dương lơ đảng nói, tầm mắt không tự chủ lướt về phía đối diện với cô gái.
Cô đang cùng
bạn học nói chuyện, dường như cảm nhận được điều gì, đột nhiên cô ngẩng
đầu nhìn lại, dưới cái trán mịn màng là đôi mắt sáng ngời, giống như
nước hồ mùa xuân sâu thẳm mà yên tĩnh.
Trong khoảnh khắc đó Tiếu Dương thất thần.
Khương Hiểu Nhiên gặp nam sinh bộ dạng quen mắt, mỉm cười, xem như gửi lời chào.
“Cậu quen Tiếu Dương?” Lưu Sảng kinh ngạc hỏi.
Tiếu Dương, khó tránh cảm thấy quen mắt. Trên bảng tin trường thường xuyên
gắn ảnh của anh, như lấy làm hình tượng anh hùng, ca ngợi công lao vĩ
đại.
Khương Hiểu Nhiên lắc đầu, vùi đầu ăn cơm.
Từ sau đó, Khương Hiểu Nhiên thường gặp Tiếu Dương trong vài trường hợp tình cờ
khác, hai người dần dần nói chuyện, thì ra lại chính là đồng hương.
Kì nghỉ hè năm nhất, Khương Hiểu Nhiên mang nặng hành lý, chuẩn bị đáp tàu về nhà.
“Hiểu Nhiên!” Tiếu Dương không biết từ đâu xuất hiện.
Khương Hiểu Nhiên thấy anh chỉ đeo một cái balo, cười nói, “Chúng ta đổi đi.”.
Tiếu Dương không nói hai lời, cởi balo đưa cho cô, thuận thế tiếp nhận hai túi hành lý nặng trên tay cô.
Tháng tám, trời hết sức nóng bức, đi đến cổng, Khương Hiểu Nhiên lấy khăn lau mồ hôi trên trán.
Tiếu Dương buông hành lý, chạy đến cửa hàng tiện lợi, mang về hai chai nước có ga.
Hai người đứng dưới bóng râm, uống nước. Nước lạnh theo cổ họng chảy xuống
cơ thể, Khương Hiểu Nhiên cả người thoải mái vô cùng, cô thích chí cười
híp mắt, môi hơi hơi nhếch lên.
Tiếu Dương tim đập chậm một nhịp. Nụ cười của cô như mùa xuân tràn đầy sức sống, lặng lẽ chảy vào tim anh, hòa nhập với máu anh.
Trên tàu, Khương Hiểu Nhiên tìm đến chỗ ngồi, Tiếu Dương giúp cô cất hành lý cẩn thận, rồi trở về toa giường.
Có lẽ cảm thấy mệt mỏi, Khương Hiểu Nhiên ngồi không lâu, phải dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Ước chừng dựa được lát không thấy thoải mái, cô dần dần
hướng sát bên cạnh, tựa hồ có cái gối rộng, đầu tự giác đặt lên, không
thực mềm mại. Trong lòng cô thì thầm, sau đó lặng lẽ rơi vào mộng đẹp.
Khi tỉnh lại, đã là nửa đêm. Cô mới giật mình khi biết mình đang tựa vào vai của người bên cạnh.
Tôi xin lỗi, ba chữ còn chưa xuất khẩu, một nụ cười tuấn lãng đã hiện vào mắt, không phải Tiếu Dương sao?
Trong xe lãnh khí càng không ngừng tỏa ra bốn phía, nhưng trên mặt anh độ ấm càng lên cao.
“Sao anh lại ở đây?” Cô khó khăn hỏi.
“Giường nằm quá yên tĩnh, tôi không quen, nên đổi lại đây.” Tiếu Dương nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
“Anh dùng vé giường đổi lấy vé ghế, thiệt nhiều đó, kém hẳn một trăm đồng đấy.”
Tiếu Dương cười nói, “Không hổ học kế toán, tính toán thật nhanh chóng.”.
Khương Hiểu Nhiên thấy dáng điệu chẳng hề để ý của anh, nghĩ một trăm đồng với anh còn coi như không là gì. Quen biết mấy tháng, tình cảnh gia đình
anh đại khái biết được một ít, ba là giám đốc ngân hàng thành phố A, mẹ
mở một cửa hàng thành phố A, một người ở triều, một người tại gia, phân
công hợp tác rất chuẩn.
Tiếu Dương đưa cho cô một hộp cơm.
Cô đưa tay nhận, vừa mở ra thấy, lạp sườn lá sen cơm. Mới phát hiện từ lúc lên tàu đến giờ cũng được bốn tiếng mà chưa có giọt nước nào. Đã đói,
cố hạn chế nói chuyện, ăn nhanh chóng.
Sau khi ăn xong, cô mới lấy lại tinh thần, “Anh không ăn à?”.
“Em để lại đồ ăn cho tôi?”
“Anh chưa ăn?” Khương Hiểu Nhiên nhìn chằm chằm hộp cơm rỗng xấu hổ nói.
Tiếu Dương cận lực nhịn cười, “Tôi hy vọng mình chưa ăn.”.
Tựa nửa ngày, Khương Hiểu Nhiên mới phản ứng lại, “Được lắm Tiếu Dương.”.
“Nghỉ hè có kế hoạch gì không?”
Khương Hiểu Nhiên suy nghĩ: “Tôi dự định làm thêm.”.
Tiếu Dương biết nhà cô kinh tế không tốt, trầm ngâm nói: “Đưa số điện thoại cho tôi.”.
Khương Hiểu Nhiên thấy anh không đầu không đuôi hỏi một câu, không kịp nghĩ, chuẩn bị tìm giấy bút.
Tiếu Dương từ túi rút điện thoại di động ra. “Đọc số đi.”
Khương Hiểu Nhiên thầm than, thật xa xỉ! Hơn mười nghìn tệ một cái di động, đủ bằng thu nhập hai năm của mẹ cô.
Tiếu Dương ấn vài phím, nhập số điện thoại nhà cô, “Tốt lắm, nếu thấy có công việc thích hợp, tôi sẽ thông báo cho em.”.
Hóa ra anh muốn giúp cô tìm việc, lòng cô đột nhiên nóng lên, ngoài miệng
lại nói: “Không cần phiền vậy đâu, tôi sẽ tự mình tìm.”.
Chỉ là bạn học thôi, cô không muốn mắc nợ quá nhiều.
Tiếu Dương thấy cô khách khí, sắc mặt trầm xuống, nhưng lại nói không ra câu gì.
Hai người im lặng, cho đến lúc tàu đến trạm.
Khi xuống xe, Tiếu Dương mang hành lý của cô tiến lên phía trước. Khương Hiểu Nhiên vội vàng đi theo sau.
Gọi một xe taxi, Tiếu Dương mở cửa sau xe, đi thẳng vào. Khương Hiểu Nhiên do dự một chút, cũng ngồi tiếp ghế sau.
“Tiếu Dương, cám ơn anh trên đường đi đã chăm sóc.” Cô lắp bắp nói.
Tiếu Dương nhướn mi, cười nói: “Cảm ơn thế nào, tôi thích thưởng vật chất.”.
“Sau khi khai giảng, tôi mời anh ăn cơm.” Cô chân thành nói.
Tiếu Dương ý cười bay lên: “Tôi hy vọng ngày mai có thể khai giảng.”.
“Còn sợ tôi không làm?”
“Cái đó không sợ, chỉ sợ thời gian quá lâu lại không nhớ.”
“Vậy anh nhớ nhắc tôi.”
Hai người cười nói suốt đoạn đường, xe dừng trước khu nhà Khương Hiểu Nhiên.
Khương Hiểu Nhiên cố hết sức cầm lấy hành lý chuẩn bị lên tầng, Tiếu Dương
nhanh đoạt lấy, nói lại với lái xe, “Bác tài, chờ cháu một chút.”.
“Lại phiền anh, tôi cũng không nhiều tiền mời cơm.” Cô cười khẽ nói.
“Được rồi, tiểu thư, đây là tặng miễn phí, không thu tiền.”
Đến cửa, Tiếu Dương đem hành lý đặt trước cửa, cũng không chần chừ, thẳng đi xuống tầng.
Khương Hiểu Nhiên thở nhẹ từ từ, cô chưa bao giờ đưa bạn học nam về nhà, một
là không muốn, hai là sợ mẹ quá quan tâm. Quan hệ quá mức phức tạp, cô
xử lý không tốt.
Một tuần sau, Tiếu Dương gọi điện thoại cho cô,
nói có một công ty anh quen đang tuyển nhân viên làm việc trong hè. Lúc
ấy, Khương Hiểu Nhiên đã tìm được việc, liền cám ơn rồi từ chối.
Tháng bảy ánh mặt trời không lưu tình như đốt nóng trái đất, không khí ngay
cả một ngọn gió cũng không có, mặt trời chiếu gay gắt khiến mắt không mở được.
Khương Hiểu Nhiên đứng ở đường dành riêng cho người đi bộ phát tờ rơi, nghĩ thực không phải việc cho người sống làm.
Nhiệt độ hôm nay của thành phố A là 39 độ, vì mỗi ngày 20 đồng tiền công nên
cô phải làm việc dưới ánh nắng chói chang thế này. Cô lấy tay lau mồ hôi bên má, tiếp tục hướng người đi đường phát, miệng còn liên tục nói:
“Siêu thị Thịnh Vượng khai trương, tất cả mặt hàng giảm giá, mọi người
không nên bỏ lỡ.”.
Phát đi phát lại, đầu óc choáng váng mơ hồ, chân như nhũn ra, cơ thể không kìm được đổ gục xuống.
Lúc cô tỉnh lại, đã nằm trên giường bệnh viện.
“Sao lại là anh?”
“Em cho là ai?” Tiếu Dương sắc mặt vui vẻ, đáy mắt hiện lên ý cười.
“Chẳng lẽ anh vừa ở đường dành cho người đi bộ?”
“Bằng không sao làm được anh hùng cứu mỹ nhân.” Anh mặt hiểu ý, “Xem ra một bữa cơm không giải quyết được vấn đề.”.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ, tiền công còn chưa tới tay, tiền thuốc men đã tiêu tốn một khoản, lại còn phải mời cơm, số mệnh thật đắng cay a.
“Tiếu Dương, thương lượng đã, thời gian mời cơm có thể muộn một chút. Gần đây tay của tôi không thuận tiện.” Hai gò má cô ửng hồng.
Tiếu Dương nghiêm trang nói: “Con người của tôi dễ nói chuyện lắm, thời gian dài
ngắn không thành vấn đề, mấu chốt là địa điểm mời cơm phải chọn tốt.
Quán ven đường à, vì sức khỏe của em, chắc chắn không được. Cửa hàng
cạnh trường học à, cơ bản ăn bị bệnh, em cũng không phải không biết xấu
hổ mà mời vậy. Nghe nói, ở gần cảng mở cửa hàng cá, bên trong cá rất
ngon còn có ba ba nữa. Không bằng, chọn chỗ đó đi.”.
Khương Hiểu
Nhiên trợn tròn mắt, anh ta quả là con người xảo trá, lần trước Lưu Sảng và bạn trai đi ăn bữa cơm, cũng đến gần ba trăm tệ.
Tiếu Dương
thấy bộ dạng khó thở của cô, trong lòng nhịn không được buồn cười, bổ
sung nói, “Kỳ thật cũng không thất thiết phải ăn cơm, có thể dùng cách
khác thay thế.”.
Khương Hiểu Nhiên bắt được thời cơ, hỏi nhanh: “Còn có cách gì khác?”.
“Làm bạn gái của anh.” Tiếu Dương cười: “Về sau ăn cơm, em mời, anh trả.”.
“Tôi ngốc chắc, lấy thân gán nợ, chẳng phải tổn thất hơn nhiều.” Khương Hiểu Nhiên lắc đầu, “Đúng là trò đùa không thú vị.”.
Tiếu Dương thu lại nụ cười, “Hiểu Nhiên, anh rất nghiêm túc.”.
Khương Hiểu Nhiên ánh mắt thoáng giật mình, nghĩ mình nghe nhầm.
“Em nguyện ý không? Hiểu Nhiên?” Anh thật cẩn thận hỏi.
Cô không tỉnh táo sau lời nói của anh.
Không khí tràn ngập hơi thở ấm áp, Khương Hiểu Nhiên tâm tư hoảng hốt đứng
lên, từ “Được” suýt thốt ra. Lúc này, y tá đẩy cửa bước vào, “Đừng đứng
dậy, còn phải truyền thêm hai chai dịch.”.
Nói xong, đem chai dịch treo lên giá.
Bệnh tật quả nhiên dễ dàng khiến người ta trở nên yếu ớt. Khương Hiểu Nhiên
tự giễu cười cười. Cô nào có tư cách nói chuyện yêu đương, đó là điều xa xỉ, không phải cô có thể mua được.
Lời cự tuyệt mắc nghẹn trong cổ họng, thủy chung không nói lên lời. Cô do dự mở miệng “Tôi…”.
Tiếu Dương bỗng cắt ngang lời nói, “Em không cần vội vàng trả lời nhanh như vậy, khi về trường cho tôi đáp án.”.
Khương Hiểu Nhiên không dám nhìn anh, dường như không thể nghe giọng nói vừa thốt ra, “Được.”.
Kì nghỉ hè, Tiếu Dương không tìm cô thêm, ngay cả điện thoại cũng không
gọi. Cho đến khi sau lễ khai giảng, hai người lại gặp mặt.
Ngày
đó, Tiếu Dương mặc áo T-shirt cộc tay màu đen, quần đùi màu sắc nhàn
nhạ, một bộ quần áo rất phổ biến, nghiêng nghiêng tựa như vận động viên
thể thao.
“Hiểu Nhiên.”
“Sao anh lại ở đây?” Cô ngây ngốc hỏi, trong tay còn mang túi quần áo để vào nhà tắm thay.
Anh ra vẻ tình cờ, “Buổi tối có chiếu phim ‘Bạch phát ma nữ’ [2], cùng đi xem đi!”.
Khương Hiểu Nhiên giật mình tỉnh táo lại, anh mời cô xem phim, giống như nhiều cặp yêu nhau trong trường. Nhưng, cô có thể đồng ý sao?
“Buổi tối tôi phải đọc sách, e là không có thời gian.” Vẫn như cũ, không thể nghĩ thêm lý do nào khác.
Tiếu Dương thoáng trầm mặc, thấp giọng nói, “Chiều mai có thời gian không?”.
Khương Hiểu Nhiên dời tầm mắt, sau một lúc lâu mới nói, “Tôi xin lỗi.”.
“Vì sao lại xin lỗi, bởi vì không muốn làm bạn gái của tôi sao?” Khóe miệng Tiếu Dương khẽ nhếch lên.
Anh xoay người giơ tay về phía cô tạm biệt, như hình ảnh tiêu sái ngày xưa.
Khoảng một thời gian sau đó, Khương Hiểu Nhiên không gặp Tiếu Dương. Thì ra
trước kia tình cờ gặp, là do anh có chủ ý. Khi một người muốn tránh một
người nào đó, đúng là việc rất dễ dàng.