Editor: Lovenoo1510
Gió lạnh mưa phùn tùy ý thổi, rốt cuộc anh cũng không nhìn thấy gì, không nghe rõ nữa.
Trong trời đất, “vạn lại câu tịch” (không có một âm thanh nào nữa)
Năm 2060.
Ngày mồng một tháng tư.
Nghĩa trang công cộng Tây Sơn.
Mưa phùn bay bay, tùng bách xanh mướt.
Ôn Noãn ôm một bó hoa tươi, đi lại tập tễnh, dọc theo đường xi măng ở nghĩa địa đi đến cuối đường.
Nước mưa dính vào quần áo cô, ướt mái tóc trắng, cô đi không nhanh không chậm.
Cuối cùng, cô dừng lại trước ở một bia mộ.
Mộ Cố Dạ Thâm.
Trên mộ ghi: Dạ Thâm yêu Noãn Noãn.
Cố gắng ngồi xổm xuống, đem hoa tươi đặt ở trước mộ.
Run rẩy đưa bàn tay như cành cây khô, nhẹ nhàng mơn trớn di ảnh trẻ trên tấm bia mộ.
Anh có một gương mặt góc cạnh, ngũ quan rất sắc nét, giống như được đao khắc gọn gàng, ánh mắt trong trẻo trầm tĩnh, rồi lại mơ hồ có chút khí phách, khóe môi khẽ cong.
Cô đưa một bàn tay khác ra xoa lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình, giọng nói già nua khàn khàn nhẹ nhàng cảm thán trong mưa phùn:
“Dạ Thâm, anh xem, anh chính là trẻ tuổi như vậy...........”
Nửa thế kỷ trước, dung nhan của anh cứ vĩnh viễn dừng lại ở hình ảnh như vậy.
Chuyện xưa ấy, cô còn nhớ rõ được bao nhiêu đây?
Trí nhớ thật sự dài.
Đã từng, anh và cô cùng đàm luận qua vấn đề này, đều nhất trí đồng ý “Trí nhớ nào có thể dài.”
Cô quá mức ngu ngốc, thế nhưng lại không phát giác được anh không bình thường.
Nếu như không có người nói cho cô biết, có lẽ, cả đời này cô thật sự không hay biết gì.
Tới cùng là ai nói cho cô biết?
Đúng, là Lạc Sâm.
Ít ngày trước còn cùng lão già đó đánh cờ.
Cô nhớ mang máng một năm kia, cô chạy đến xưởng chế thuốc của hắn.
Lúc bắt đầu Lạc Sâm còn lừa cô: “Tôi đã ly hôn với Như Cẩn, chớ nhắc lại chuyện này với tôi nữa!”
Tức giận đùng đùng.
Cô không tin, ăn vạ không đi.
Hắn phát điên đứng ở góc tường vẽ vòng vòng, cuối cùng hắn cũng nói cho cô biết chân tướng.
“Đầu Cố Dạ Thâm bị thương, có đọng một khối máu đang trôi tới khu thần kinh lưu trí nhớ, nếu làm phẫu thuật, sẽ bị mất trí nhớ; nhưng anh ta lại trì hoãn thời gian phẫu thuật, khối máu đã bám vào động mạch não, không phẫu thuật sẽ bị đau đớn hành hạ tới chết, tỷ lệ mổ thành công chỉ có 20% thôi.”
Cùng là vì vậy, cho nên mới tàn nhẫn đầy cô ra.
Anh sợ, vì anh đột nhiên rời đi, cô sẽ giống như khi bị mất đi Đồng Diệu, bi thương đến không thể kiềm chế được.
Rốt cuộc cô cũng biết anh yêu sâu sắc đến bao nhiêu.
Chưa từng thấy.
Anh yêu sâu đậm chưa từng thấy, cho nên mới giao cô cho Hàn Triết.
Sau đó, sau đó cô đã làm gì?
Đúng rồi, cô yêu cầu Hàn Triết kết hôn cùng mình.
Cô muốn buộc chính miệng anh nói cho cô biết, để cô và anh ở cùng nhau.
Nhưng anh không làm vậy, vẫn lấy Kỷ Như Cẩn làm cái cớ, đến cuối cùng, còn nói cái gì đi Mỹ định cư.
Thật ra thì, cô đều biết.
Kết thúc hôn lễ, anh rời đi, ngất xỉu ở trên đường.
Lúc đến bênh viện cấp cứu, động mạnh não đã bị xuất huyết, phẫu thuật thất bại.
Cô nhìn thấy anh lần cuối cùng, là ở hành lang khách sạn.
Anh cười nhẹ nhàng, tựa như mây khói: “Noãn Noãn, không cần tiễn. Ba giờ chiều anh và Như Cẩn sẽ bay, sắp định cư ở Mỹ.”
Tin anh qua đời, nhà họ Cố giấu diếm ngay.
Nếu bọn họ đều không hy vọng cô biết, thì cô sẽ làm như không biết.
Năm mươi năm, cô coi như anh đang sống ở bên kia bờ đại dương.
Năm mươi năm, lần đầu tiên cô tới đây nhìn anh.
Buổi hôn lễ năm đó, bởi vì anh không ngăn cản, nên thành thật.
Nếu anh hy vọng buổi hôn lễ kia thành sự thật, thì thuận theo ý của anh thôi.
Năm mươi năm, kiếp này an ổn, năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp. Cô hưởng thụ ấm áp bình thường của thế tục.
Năm mươi năm, chồng của cô, là Hàn Triết. Đã từng là thiếu niên với nụ cười đơn giản với má lúm đồng tiền.
Mưa trên đầu trợt ngừng, cô ngẩng đầu lên, thấy một dung nhan già nua bị gió mưa của năm tháng chạm chổ đang che dù.
Cậu đưa bàn tay khô héo về phía cô, ánh mắt cười ôn hòa.
Cô cố gắng nở nụ cười nhẹ nhàng, vươn tay muốn bắt lấy tay cậu.
Khi chạm đến đầu ngón tay của cậu, cánh tay chợt vô lực rũ xuống.
Thân thể khô gầy đổ gục trên nền đất xi măng.
Hai mắt, đóng lại không một tiếng động.
Trong trời đất, “vạn lại cậu tích” (không có một âm thanh nào).
Tùng bách xanh mướt, cô cũng không nhìn thấy gì nữa;
Tiếng gió tiếng mưa rơi, cô cũng không nghe rõ nữa.
Trong nội tâm thoáng qua một tia tàn niệm.
Cố Dạ Thâm.
Năm mươi năm trước, lúc anh rời đi, có đau lòng hay không?
Năm mươi năm sau, em chậm chạp đuổi theo, có tính là muộn không?