Anh thở phào một hơi, “Như thế thì tốt. Như Cẩn, cảm ơn.”
Điện thoại bên kia trong nháy mắt tĩnh lặng, tiếp theo truyền đến tiếng nói chứa tiếng cười của Kỷ Như Cẩn: “Dạ Thâm, nếu như năm đó anh có nửa sự dịu dàng săn sóc như hiện tại, thì ngày trước tôi sẽ do dự một chút khi ly hôn với anh.”
(Lovenoo1510: Đến đây chắc mọi người đều đoán được Kỷ Như Cẩn là ai rồi phải không)
Cố Dạ Thâm không nói tiếp, không cần thiết phải đáp lại lời nói móc của cô.
“Nhưng Cố Dạ Thâm.” Kỷ Như Cẩn chân thành, “Mặc dù chúng ta không có duyên phận gần nhau cả đời, nhưng tôi vẫn hy vọng anh hạnh phúc. Cho nên có một lời khuyên cho anh, kín kẽ là chuyện tốt, lấy hành động để diễn tả chân tình của mình cũng là chuyện tốt, nhưng, có một số việc anh không nói, người khác sẽ vĩnh viễn không biết được.”
“Tôi tự có chừng mực.” Cố Dạ Thâm nhàn nhạt đáp lại, trong lòng cơ hồ cũng có chút xúc động, nhưng, Ôn Noãn quá mức đặc biệt, không phải cứ đem vài lời mình làm cho cô ấy nói ra là có thể được chấp nhận.
Kỷ Như Cẩn cười hắc hắc, “Cố Dạ Thâm, tôi chính là tốt bụng nhắc nhở anh, muốn Ôn Noãn hoàn toàn tiếp nhận anh, việc cấp bách của anh là phải tỏ rõ thái độ của mình, chính là đứa trẻ trong bụng cô ấy, bây giờ đã hơn ba tháng rồi, tôi thấy cô ấy không có tính toán bỏ nó, đồng thời anh ở đây cũng thuyết phục chính mình, cũng muốn cho cô ấy biết thái độ của anh, nếu không, cô ấy vô cùng có khả năng ôm tâm tình cũng đứa trẻ sống nương tựa lẫn nhau suốt quãng đời còn lại.”
“Kỷ Như Cẩn!” Cố Dạ Thâm quát khẽ, nhẫn nhịn chịu đựng, rốt cuộc chỉ khạc ra hai chữ “Gặp lại” rồi cúp điện thoại.
Mà thái độ của Ôn Noãn ngày hôm sau, dường như tất cả những lời nói ở sân trường như chưa từng xảy ra, vẫn thay phiên nấu cơm, ngồi xe Cố Dạ Thâm đến công ty, đi làm như thường, tan làm.
Cố Dạ Thâm như vừa trút được gánh nặng, lại bỗng nhiên thấy mất mát. Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần cô chưa từng nghĩ rời xa anh, thì như thế nào cũng tốt.
Sập tối mấy ngày hôm sau, sau khi hai người yên lặng ăn bữa tối, Cố Dạ Thâm đứng lên dọn dẹp bát đũa, Ôn Noãn cào cào mái tóc dài hỗn loạn, đột nhiên đặt một câu hỏi: “Cố Dạ Thâm, điều kiện của anh tốt như vậy, ưu tú như vậy, em đáng giá sao? Đáng giá để anh dùng thời gian tốt nhất của anh để chờ em sao?”
Cố Dạ Thâm ngẩn ngơ, lắc đầu, “Ôn Noãn, đừng nghi ngờ bản thân mình như vậy.”
“Từ đầu đến cuối em chưa từng quên Đồng Diệu, em sắp ba mươi tuổi rồi, đã từng ly hôn, em……..” Ôn Noãn cúi đầu xuống, theo bản năng đặt tay lên bụng mình, “Còn mang thai đứa con của chồng trước, không bỏ được……..”
“Ôn Noãn!”
Cố Dạ Thâm cắt đứt lời cô, để đũa xuống, nhẹ nhàng xoa tóc của cô, “Chúng ta đều có dĩ vãng, còn tuổi, anh cũng đã ba mươi ba, anh cũng đã ly hôn, về phần đứa bé……..” Anh cố gắng thả nhẹ hô hấp, nỗ lực áp chế đau đớn trong lòng, “Lúc mới biết thì anh cũng rất đau lòng. Nhưng anh yêu là yêu toàn bộ con người em.”
“Cố Dạ Thâm, anh vĩ đại như vậy khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.” Ôn Noãn khẽ cắn môi dưới, “Chuyện này đối với anh không công bằng.”
Cố Dạ Thâm lắc đầu, “Ôn Noãn, anh không vĩ đại.” Anh sẽ đau, sẽ tiếc nuối, “Nhưng đứa bé là vô tội. Những cặp vợ chồng không thể sinh con được cũng có thể nhận nuôi cô nhi không hề có liên hệ máu mủ, mà đứa bé, nó có liên quan tới em, là một phần sinh mạng của em, tiếp nhận huyết mạch của em……….” Huống chi, ngay từ bảy năm trước anh đã trải qua đấu tranh tư tưởng như vậy, trở lại lần nữa, thuyết phục mình, hình như đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Mặc dù, chuyện như vậy lặp lại xảy ra trong cuộc đời anh, thoạt nhìn thật đáng buồn. Thật sự rất đáng buồn. Nhưng anh thật sự yêu, cũng nguyện ý vì Ôn Noãn, sẽ thảm thương một lần nữa.
Có lẽ Kỷ Như Cẩn nói đúng, yên lặng bảo vệ cô là tốt, nhưng nếu như ban đầu trước khi cô kết hôn anh xuất hiện trong thế giới của cô, thì tất cả chuyện xưa, có lẽ sẽ có kết cục khác.
Tình trạng bây giờ, ước chừng là trừng phạt đối với anh.
“Ôn Noãn, ban đầu lúc nghe nói em kết hôn, em có biết, anh tiếc nuối mức nào không?” Anh khổ sở nói nhỏ.
Cô phong bế mình năm năm, mặc dù biết người nhà cô bắt đầu thu xếp an bài mai mối cho cô, nhưng từ chỗ Khang Khang anh biết được, thái độ của cô đơn thuần là qua loa, và nhiều lần xem mắt đều do Khang Khang thay thế, nên anh không đặc biệt để chuyện xem mắt vào trong lòng, chỉ lên kế hoạch tìm thời cô xuất hiện trong tầm mắt và cuộc sống của cô.
Mà mùa xuân trước khi thực hiện kế hoạch, anh nhận được chỉ thị của Hội Đồng Quản Trị, muốn anh đi khảo sát thị trường trang phục Âu Mĩ, ngắn thì một tháng, lâu là ba tháng. Anh liền quyết định chờ sau khi khảo sát trở lại sẽ tiến hành kế hoạch.
Vậy mà, nửa tháng sau, anh đi công tác trở lại, đã nghe thấy tin cô bất ngờ gả làm vợ cho người khác, Khang Khang vì giải quyết ân oán vơi Bắc Đường Tịch, nên không thể ngăn cản.
Nghe thấy tin tức này, cả người anh trống rỗng như muốn ngất xỉu, giống như rút mất linh hồn ra khỏi thân thể.
Sao anh có thể lại phạm phải lỗi như thế này? Rõ ràng có thể đụng tay đến, lại đành lướt qua!
Bao nhiêu trách móc, bao nhiêu oán hận, bao nhiêu tiếc nuối, cũng không có thể xoay chuyển, anh chỉ có thể đau lòng nhờ Khang Khang tìm hiểu xem cô có hạnh phúc hay không.
Bất luận hạnh phúc, hay không hạnh phúc, thì người nhà họ Đường vẫn đối xử với cô rất tốt, Đường Tử Khoáng cũng coi như là người chồng đạt tiêu chuẩn, lúc ban đàu đều tương kính như tân, sau lại giống như bạn bè, cô bắt đầu nở nụ cười.
(Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách)
Đây là đáp án anh nhận được, vì vậy anh trơ mắt nhìn cô làm □, bất đắc dĩ và khổ sở, đều không mảy may mở miệng.
“Cho nên,“ Ôn Noãn chợt hất cánh tay anh đang phủ trên đầu cô ra, thẳng người lên, “Anh chăm phương ngàn kế chia rẽ hôn nhân của em?” Mặc dù đoạn hôn nhân ngắn ngủi kia, vốn dĩ loại hôn nhân này bị người ta thiết kế phương thức kết thúc, cô không có cách nào thờ ơ như không có việc gì.
Cố Dạ Thâm ngẩn ra, chột dạ dời đi tầm mắt.
Thật ra thì, không được coi là trăm phương ngàn kế, nhưng dù sao cái loại tình cảnh u ám này cũng không thể cãi lại, cho nên cam chịu.
Ban đầu lúc anh từ nước ngoài đi công tác trở lại, biết được cô gả cho Đường Tử Khoáng, anh nhụt trí và đau đớn rất nhiều, anh điều tra hắn ta cặn kẽ, cũng điều tra qua Quan Tâm Duyệt.
Cuối năm ngoái, anh và Bắc Đường Tích có một chút quan hệ bạn bè trên phương diện làm ăn ở Mĩ tại một quán rượu hỗn độn có thấy Quan Tâm Duyệt, Bắc Đường Tịch cố ý lớn tiếng nhắc tới việc Đường Tử Khoáng đã sớm trở về Hằng Phong làm thiếu gia, anh cũng không ngăn cản, thậm chí là mong đợi, không thể phủ nhận, quả thực là xuất phát từ tâm tư cá nhân.
Nếu Đường Tử Khoáng có thể thở ơ đối với việc Quan Tâm Duyệt trở về, thì trong lòng anh sẽ đau, dù không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn đau đớn chúc phúc cho cô, hoàn toàn chết tâm; nếu không thể, Đường Tử Khoáng sẽ không đáng để cô phó thác cả đời.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút, cô và Đường Tử Khoáng ly hôn, là tình cờ trong tất yếu, không oán người khác được.
Cố Dạ Thâm dọn dẹp bát đũa vào phòng bếp, khổ sở tự cười.
Sau khi thả ra tin tức đó, anh biết Quan Tâm Duyệt trở về nước trước lễ mừng năm mới, cũng biết cô ta và Đường Tử Khoáng gặp lại nhau ở lễ giáng sinh, cũng biết, bọn họ thường xuyên gặp mặt. Chỉ là, từ đầu đến cuối Đường Tử Khoáng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới cuối cùng, thậm chí, trừ lúc gặp lại lễ giáng sinh hắn nhào tới ôm Quan Tâm Duyệt ra, thì khoảng cách giữa hai người vẫn rất đúng mực, Đường Tử Khoáng theo bản năng tránh hành động thân mật với Quan Tâm Duyệt.
Sau hai ba tháng, anh vui mừng, rồi lại cô đơn.
Mặc kệ như thế nào, ván đã đóng thuyền, Đường Tử Khoáng không làm bất kỳ chuyện gì uỷ khuất cô, đối mặt với người yêu cũ, cũng không có bất trung với cô. Vì vậy, mặc dù cô không được hạnh phúc tương thân tương ái ngọt ngào, nhưng ít nhất cô cũng được hưởng những năm tháng bình thản tĩnh lặng, kiếp này an ổn.
Hơn nữa, coi như Đường Tử Khoáng vì người yêu cũ mà ly hôn với cô, anh cũng không dám chắc, cô có hy vọng một người yêu mình ở bên cạnh hay không. Dù sao, cái tên Đồng Diệu này là tâm mạch tương liên của cô, khoét cũng không khoét được.
(Tâm mạch tương liên: đại khái là hỗ trợ trái tim)
Anh mơ hồ quyết định cắt đứt ý niệm của mình, cuối cùng làm người xa lạ trong sinh mệnh của cô. Nhưng thế cục lại đột ngột thay đổi, ngày Cá tháng tư trong mưa phùn ở Tà Phong, anh gặp khách hàng trên đường lái xe trở về, thấy cô đang thất hồn lạc phách ở trên đường, kéo túi hàng lý, toàn thân ướt đẫm, đứng ở ven đường như đứa trẻ lang thang không có nhà để về.
Anh xuống xe che ô cho cô, bảy năm, anh lấy thân phận là người xa lạ, rốt cuộc cũng có lần đầu tiên trực tiếp xuất hiện trước mặt cô, nhưng, có lẽ cô vẫn chưa kịp thấy rõ bộ dáng của anh đã té xỉu, vì vậy anh đưa cô vào một khách sạn gần đấy, vốn định đợi cô tỉnh lại, sau đó thuận nước đẩy thuyền để quen biết, thì công ty lại có việc gấp phải xử lý, anh đành phải rời đi, phân phó nhân viên phục vụ khách sạn an bài ăn uống cho cô…….
Sáng ngày hôm sau, anh nhận được điện thoại của Khang Khang, biết được cô đã ký thoả thuận ly hôn với Đường Tử Khoáng.
Vừa mừng vừa đau, anh an bài Khang Khang đặt hai vé máy bay đi Hokkaido, khuyên cô đi ra ngoài giải sầu, mà anh, bỏ xuống tất cả công việc, cầm một chiếc vé máy bay khác, chuyện đương nhiên là ngồi ngay cạnh cô, để cho cô cho là, hai người chỉ là bèo nước gặp nhau.
Tại phố Hoa anh đào xuất hiện trong tầm mắt của cô, bất ngờ xảy ra tình huống, có một cảnh tượng cướp bóc làm gợi lên đau đớn trong cô. Anh đi theo cô rất bi thương đến bờ biển, cô rơi xuống nước, anh cứu cô, cả người anh lạnh lẽo ôm Ôn Noãn lạnh cóng cả đêm trong bệnh viện, anh rời đi trước khi cô chuẩn bị tỉnh lại, ở vùng lân cận chờ đợi cô.
Một tuần sau, nhìn thấy cô bình yên trở về nước, mới an lòng.
Sau khi nghe Khang Khang nói cô muốn tìm việc làm, tình cờ gặp Giám đốc thiết kế Nam Phong Lâm muốn tuyển trợ lý thiết kế mới, nên để Khang Khang nộp đơn cho cô……….
Tất cả, đều là thuận nước đẩy thuyền, không để lại dấu vết.