Nếu như mà tôi quyết định sẽ yêu một lần nữa thì sẽ lấy kết hôn làm nghiêm túc. Một khi kết hôn, trừ khi đối phương buông tay, nếu không, cả đời, không xa không rời. Nếu như cô có một chút động lòng thì hãy cho phép tôi sưởi ấm tình yêu của cô, có được không?
Cố Dạ Thâm
Ánh trăng sáng tỏ bên song cửa sổ như mặt nước an tĩnh dịu dàng.
Ôn Noãn trằn trọc trở mình, cô khó mà đi vào giấc ngủ.
Trên đường đi xem phim về, Cố Dạ Thâm nói, anh đối với cô vừa gặp đã yêu, tại cái ngày Cá tháng tư mưa phùn bay tán loạn đó, cô chán nản, bất lực làm anh nhớ tới chính mình lúc trước.
Anh còn nói, trên máy bay vô tình gặp lại cô, rồi lại gặp lại ở phố Hokkaido ngắm hoa Anh Đào, càng làm cho anh tin tưởng duyên phận kỳ diệu. Rồi sau khi về nước lại trở thành hàng xóm của nhau càng làm cho anh tin chắc có vài người có thể ba lần bốn lượt gặp nhau nhất định đó là số mệnh.
Cô nửa tin nửa ngờ.
Nếu như nói, ngày Cá tháng tư hôm đó là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, trong nháy mắt lúc cô sắp ngã xuống thì một tiếng “Ôn Noãn” vội vàng kia chẳng lẽ phải dùng ảo giác để giải thích sao?
Có lẽ cô không nhìn ra chút đầu mối nào trên mặt anh là anh nói dối.
Sau đó xe anh từ từ dừng xe sát ven đường, xung quanh rất an tĩnh, giọng nói của anh trầm thấp thuần khiết nhưng cực kỳ rõ ràng: “Tôi cũng đã trải qua thất bại của cuộc hôn nhân đầu, nhưng nếu tôi quyết định sẽ yêu một lần nữa thì sẽ lấy kết hôn làm nghiêm túc. Một khi kết hôn, trừ phi đối phương buông tay, nếu không, cả đời, không xa không rời.” Anh nhìn về phía cô, ánh mắt giống như dòng nước sâu đầy xoáy lốc, “Ôn Noãn, nếu như cô có một chút động lòng thì hãy cho phép tôi sưởi ấm tình yêu của cô, có được không?”
Trong nháy mắt đó, cô có chút động lòng. Chỉ là cuối cùng cô nhìn xuống, trốn tránh ánh mắt chăm chú đầy nồng nhiệt của anh.
Nếu như là hai năm trước, lúc cha mẹ vì chuyện lớn cả đời cô vất vả nóng nảy, cô chắc chắn sẽ chọn anh mà không phải là Đường Tử Khoáng. Nhưng bây giờ, cuối cùng cô vẫn tiếc nuối Đồng Diệu, cuối cùng vẫn cũng Đường Tử Khoáng như vậy không liên quan, nên đối với hôn nhân có tình yêu, cô cũng không dám hy vọng xa vời nữa, những thứ đấy quá hao phí tinh thần của cô.
Có lẽ lúc cô nói cự tuyệt Hàn Triết, trừ phi có một ngày cô có thể quên Đồng Diệu thì cô mới bắt đầu một tình yêu mới.
Cố Dạ Thâm khẽ thở dài một cái, anh không hề nói tiếng nào, khởi động xe về nhà. Trước lúc cô tiến vào gian phòng anh chợt kéo tay của cô, ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt đầu cô trong ngực anh, cô hoảng hốt, cố gắng dùng lực tránh ra nhưng không được.
Giọng nói hơi khàn khàn của anh vang vọng bên tai cô: “Ôn Noãn, nếu ôm như này cô có ghét, không chấp nhận cũng được, nhưng chớ bởi vì chuyện tối nay mà rời đi nhé.”
Ngực của anh thật ấm áp, hơi thở đặc biệt của đàn ông trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, thật sự cô không ghét, thậm chí tim còn đập rộn lên một chút. Nhưng mà trong sinh mệnh của cô còn có một người, chỉ cần vừa nghĩ đến anh thì toàn thân cô đã lạnh lẽo đến thấu xương. Cô sợ, bất luận cô ở cùng ai một chỗ cũng không thoát được kết cục chia tay.
Đường Tử Khoáng là một chứng minh rất tốt, mà cô cũng không chịu được giày vò nữa.
Cả đêm không chợp mắt, hôm sau Ôn Noãn thức dậy rất sớm, ra khỏi phòng thì phát hiện Cố Dạ Thâm đã ở phòng bếp, hôm nay đến phiên anh làm đầu bếp, nghe được tiếng bước chân, anh thò đầu ra giống mọi ngày như không có chuyện gì xảy ra nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Ôn Noãn bỏ lại một câu rồi bước nhanh vào phòng tắm, sau đó cô soi gương khi dễ chính mình: Ôn Noãn, ngươi là người lớn, hoảng sợ cái gì mà hoảng sợ! Thật ra thì không phải người đã sớm phát hiện ra dấu vết rồi sao! Nếu không tối hôm qua ngươi đã sớm chạy trối chết rồi!”
Thế mà khi cô đi ra ngoài phòng tắm, lúc Cố Dạ Thâm gọi cô ăn sáng thì cô lại nhanh chóng chạy về phòng cầm túi bỏ lại một câu “Tôi ăn bên ngoài” rồi ra cửa, thấy lông mày Cố Dạ Thâm nhíu lại, đồng thời trong mắt hiện lên một tia nhỏ ảo não và hối hận.
Vẫn làm cô không được tự nhiên rồi.
Ôn Noãn ở bên ngoài lề mề đi dạo đến gần giờ làm việc mới đến công ty, vừa vào phòng làm việc đã thấy Cố Dạ Thâm đang lật một đống tài liệu ở trên bàn cô, thấy cô anh lập tức trầm giọng phân phó: “Trợ lý Ôn, phiền cô tìm biểu bảng báo cáo của phòng thị trường, lập tức mang tới đây.” Anh nói xong liền vào phòng làm việc.
Ôn Noãn vội vàng tìm tài liệu rồi đưa qua cho anh, ở công ty cũng không tồi, anh đối với cô vẫn luôn giữ vững quan hệ công việc giữa cấp trên và cấp dưới, cuối cùng cùng làm cho lòng cô bình tĩnh đôi chút.
Sau đó cô hoảng hốt cảm thấy phản ứng của mình có chút thật quỷ dị. Hàn Triết cũng thổ lộ với cô như vậy, thậm chí còn cầu hôn cô một lần nữa, lần nào cô cũng đều có thể thản nhiên cự tuyệt, thậm chí còn mỉm cười nói suy nghĩ trong lòng và lý do với cậu.
Còn đối với Cố Dạ Thâm, thế nhưng cô lại không làm được như vậy.
Thật sự cô không làm được.
Hoàn thành một ngày làm việc, cô làm thêm đến bảy giờ tối, sau khi Cố Dạ Thâm ra ngoài như thường ngày nói: “Tan làm rồi, cùng về thôi.”
Ôn Noãn cúi đầu rất không tự nhiên đáp lại: “Anh đi trước đi, tôi vẽ xong thiết kế của mình sẽ về sau.”
Anh mắt Cố Dạ Thâm nhìn chằm chằm cô một cái, cuối cùng không nói gì.
Liên tục một tuần lễ như vậy, Ôn Noãn vẫn cứ trốn tránh, tránh né như vậy nên Cố Dạ Thâm cảm thấy cần phải cho cô một không gian riêng.
Anh bấm điện thoại ra bên ngoài phân phó: “Trợ lý Ôn, đặt vé máy bay đi Thượng Hải.” Sau khi tắt máy, anh lại lấy điện thoại di động gọi cho một người khác, “Khang Khang, là tôi….”
Cố Dạ Thâm đi Thượng Hải công tác một tuần, đến nay cũng chưa về, Ôn Noãn ngồi ở phòng khách không tính là lớn lắm xem ti vi, cô mở lớn âm lượng nhưng vẫn cảm thấy cả gian phòng trống rỗng không có không khí gì.
Cố Dạ Thâm là người bên ngoài trầm mặc, ít nói, nhưng khí thế lại vô cùng cường đại, bình thường thì một mình cô làm tổ ở trong phòng cũng có thể cảm thấy anh ở phòng khách hoặc phòng ngủ.
Hiện tại cái gì cũng không có cảm giác.
Cơm tối cô cũng không muốn ăn, thật ra thì thức ăn cũng xào kỹ rồi, đã bưng lên bàn, chỉ là cô nghĩ đến thói quen nên làm đủ ba món một canh cho hai người, chợt làm cô không muốn ăn. Cô không nhớ rõ là bắt đầu từ ngày nào, cô đã có thói quen hai người cùng ăn cơm tối với nhau.
Trên TV đang chiếu quảng cáo, cô nhàm chán chuyển loạn các kênh, chỉ cảm thấy mỗi một tiết mục đều không có thú vị gì.
Thường ngày cô cùng Cố Dạ Thâm cùng nhau xem, cũng có lúc tranh giành chuyển kênh, cô còn tính tình thiếu nữ, thích xem phim thần tượng, còn Cố Dạ Thâm lại giống như tất cả đàn ông chỉ thích xem bóng đá, gặp các trận đấu quan trọng sẽ rất không có phong độ thân sĩ mà giấu đi điều khiển tivi sau khi chuyển kênh, nếu cô ra tay trước thì còn chiếm được lợi thế, anh cũng không tìm được điều khiển tivi, chỉ có thể ấm ức mang laptop đặt ở đầu gối xem.
Có đôi khi anh cũng sẽ cướp được điều khiển tivi, thấy cô thỏa hiệp mang laptop ra xem phim, anh sẽ cường thế và bá đạo thu laptop của cô, sau đó trả lại điều khiển cho cô.
Ôn Noãn chợt phát hiện, cô có chút nhớ anh. Khi ý niệm này xẹt qua đầu, cô phiền não tắt tivi trở về phòng ngủ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau Cố Khang Khang đã tới gõ cửa nhà cô, ôm hai cặp lồng canh Tần Ký và chai nước ô mai tới. Kể từ khi cô thuê chỗ này, Khang Khang cũng chỉ tới mấy ngày đóng tiền thuê phòng, sau đó hai người đều gặp đều hẹn ở bên ngoài, một tuần lễ này, có lúc buổi sáng, có lúc buổi tối, cô ấy sẽ thuận tiện cho cô đi nhờ xe đi làm.
Khi Cố Khang Khang đặt nước ô mai lên bàn thì Ôn Noãn nhăn mũi lại, “Khang Khang, vì sao mỗi lần cậu tới đều mang nước ô mai cho mình uống vậy?”
Đúng là cô đặc biệt thích đồ chua, nhưng ngày ngày đều ăn thì răng cũng sẽ không tốt. Huống chi, mỗi lần cô cùng Cố Dạ Thâm đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, anh cũng đều thuận tay cầm mấy túi ô mai hoặc các đồ ăn vặt có vị chua khác, để đầy trong tủ lạnh cho cô đỡ thèm rồi.
Cố Khang Khang cười có chút ngượng ngùng, rồi rất nhanh hùng hồn nói, “Mình không phải là thấy trong tủ lạnh nhà cậu để nhiều ô mai như vậy, nên mình cho là gần đây cậu thích ăn chua sao!” Nhắc nhở, cô cứ nhắc nhở như vậy? Hay là để chờ cơ hội lần sau thôi.
“Nào có.” Ôn Noãn cười, “Mình vẫn thích ăn có được hay không.”
Tình cờ là chủ nhật, hai người ăn sáng xong quyết định đi dạo phố.
Chủ nhật ở “Nhất phẩm đại hạ” đám đông mãnh liệt, Cố Khang Khang luôn cẩn thận dắt Ôn Noãn tránh người, cử động của cô ấy làm Ôn Noãn rất kỳ quái, “Khang Khang, hôm nay cậu chăm sóc mình như một đứa trẻ vậy.”
Cố Khang Khang cười hắc hắc, “Mình không phải là luôn luôn biến cậu trở thành đứa trẻ để chăm sóc sao.” Quan trọng là, hiện tại cô muốn chăm sóc hai đứa trẻ.
Ôn Noãn suy nghĩ một chút cũng cười, cô xác thực Khang Khang so với cô trưởng thành hơn.
Đến tầng trang sức cao cấp tinh xảo, cuối cùng cũng không cần xô đẩy chật chội nữa, hai người một nhà đi dạo, Cố Khang Khang theo thói quen khảo sát thị trường, Ôn Noãn vô tình hay cố ý thưởng thức các phong cách thiết kế, cuối cùng cái gì cũng không mua.
Bình thường phụ nữ đi dạo phố đều như vậy, thật ra thì đi dạo không phải là đường phố, mà là thời gian.
Cố Khang Khang dừng ở một cửa hàng cô quen với cô chủ đứng nói chuyện phiếm, Ôn Noãn ở trong tiệm đi một vòng, thấy đối diện là “Chanel”, sau khi ra tay đánh dấu với Khang Khang thì đi tới.
Cô đi vào “Chanel”, liếc mắt một cái cô nhìn thấy Đường Tử Khoáng đang ngồi ở trên ghế phiền não liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, bộ dáng có chút lôi thôi, cằm đầy râu. Cô ngẩn ra, xoay người chuẩn bị đi dạo cửa hàng khác thì đúng lúc Đường Tử Khoáng ngẩng đầu lên thấy cô, anh lập tức bước ba thành hai bước đi về phía cô, trong mắt mang theo nụ cười vui mừng: “Ôn Noãn.”
Cô không thể làm như không nhìn thấy rồi. Ôn Noãn khẽ mỉm cười, “Anh đi dạo phố cùng mẹ à?” Trước kia Lạc Phi ra ngoài dạo phố ngoại trừ kéo cô ra thì còn sai Đường Tử Khoáng đến làm cu li, mỗi một lần ngồi chờ anh ta đều không kiên nhẫn liên tiếp nhìn đồng hồ đeo tay, nhưng cũng không muốn không vâng lời Lạc Phi mà rời đi.
“À………… Không phải, là……….” Đường Tử Khoáng lúng túng, nụ cười trong nháy mắt trở nên u ám, sắc mặt cuỗn bách.
Mắt Ôn Noãn giật giật, đúng lúc cô gái trẻ mặc một chiếc váy đỏ từ phòng thay đồ đi ra, cô liếc mắt nhìn trộm một cái, nhất thời sáng tỏ, “Thì ra là Quan tiểu thư.” Mặc dù cô và Đường Tử Khoáng li hôn không đến mức oán hận nhau, nhưng nếu cô ta là “Tiểu tam” không phá hoại thì cuộc hôn nhân của cô mặc dù không có tình yêu cũng có thể đi đến hết đời, nên trong lòng cô cũng có chút không thoải mái. Một khi kết hôn, nếu như không có mâu thuẫn thì người phụ nữ nào nguyện li hôn chứ? Hơn nữa, cô giống như loại người thuần khiết.
Đường Tử Khoáng nghiêng đầu nhìn Quan Tâm Duyệt đang õng ẹo soi gương làm dáng một cái, vẻ mặt anh ta càng ngượng ngùng hơn nên không nói gì, chỉ đành nói sang chuyện khác, “Ngày mai, em có thể cùng anh trở về Đường trạch không?”
Tạm bí mật li hôn thật đúng là phiền toái cho cô, Ôn Noãn có chút khó xử, nhưng thời gian lần trước gặp đã hơn nửa tháng, “Buổi chiều em sẽ trở lại.”
“Được, không thành vấn đề.” Sâu trong mắt Đường Tử Khoáng đều là sự vui vẻ.
Quan Tâm Duyệt bên kia gọi hai tiếng “Tử Khoáng” không thấy anh ta đáp lại, nên cô ta lập tức đi tới, lúc nhìn thấy Ôn Noãn, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trầm xuống, cô ta hất cằm lên cao ngạo, thay đổi cẩn thận hình tượng tiểu tam đắc ý, “Cô chính là vợ trước của Tử Khoáng à?”
Cô ta cố ý nhấn mạnh từ “Trước”, trong mắt đều là sự châm chọc và đắc ý.