Nam Phong Lâm nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt con nháy con không, sự hồi hộp trong lòng của Ôn Noãn hạ xuống, á, cô lại vừa ngông cuồng bình phẩm tác phẩm của Giám đốc Thiết kế, mà trong lời nói còn có ý chê bai, có phải cô hơi quá hay không mà không coi ai ra gì rồi chứ?
“Chị Noãn, Giám đốc Nam Phong bảo chị đi một chuyến đến phòng làm việc của chị ấy.” Sáng sớm, Ôn Noãn vừa mở máy tính ra đã nghe thấy Chân Điềm Điềm hướng cô gọi. Cô đồng ý một tiếng rồi đứng dậy đi.
Phòng thiết kế ở tầng 15, phòng làm việc của Giám đốc thiết kế Nam Phong Lâm ở tầng 25, xuyên qua nhiều khung cửa sổ Ôn Noãn nhìn thấy Nam Phong Lâm mặc một thân tây trang ở trong phòng làm việc đang đi tới đi lui với khuôn mặt ủ ê.
Nghe được tiếng gõ cửa, ánh mắt Nam Phong Lâm sáng lên, bước nhanh ra mở cửa, chưa nói câu gì đã kéo cô đến bàn làm việc, cầm một xấp giấy lên: “Ôn Noãn, cô tới xem mấy mẫu thiết kế thời trang này một chút, cô cố ý kiến gì không?”
Mặc dù cô nghi ngờ làm sao Nam Phong Lâm sẽ để cho một người đến trợ lý thiết kế cũng không phải như cô nhìn bản thiết kế, nhưng Ôn Noãn vẫn cầm trên tay mấy bản vẽ thết kế xem một lượt. Đó là trang phục mùa thu được may hàng loạt của OL, trang phục thanh lịch, tinh tế nhưng không quá giỏi giang, tinh tế gọn gàng nhưng cũng không mất đi sự sống động, chỉ là….
“Muốn tôi nói thật chứ?” Ôn Noãn ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái.
“Nói nhảm. Không muốn nghe lời nói thật lòng thì tôi gọi Bạch San Ny đến là được rồi.” Nam Phong Lâm liếc cô một cái, phong tình không giảm.
Ôn Noãn thiếu chút nữa không nhịn được cười, ngồi cạnh bàn cô là Bạch San Ny dù trái dù phải đều vô cùng biết nịnh nọt, tâng bốc, giống như ở trong mắt cô ta bất luận là người nào cũng chỉ có ưu điểm, giống như đối với một người làm việc vặt như cô, lúc sai cô đi lo liệu công việc đều sẽ nói một câu “Tiểu Ôn, cô là trợ lý làm việc rất hiệu quả”, lúc nói chuyện cô ta còn nhìn cô cười híp mắt, làm cho người ta không thể nghi ngờ tính chân thật của lời nói này.
“Nghe lời nói thật, thấy rõ….” Ôn Noãn ở trong lòng sắp xếp lại từ ngữ một chút, “Có hơi giống phong cách mùa xuân năm nay đã phát hành của hãng 'Bianfoer', mặc dù thiếu một chút sự tôn quý, nhiều hơn một chút sinh động, khiến nó có thể thích hợp với đại đa số người mặc, nhưng tổng thể lý niệm không thay đổi, ngược lại có vẻ bình thường, giảm xuống một cấp bậc.”
Nam Phong Lâm nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt con nháy con không, sự hồi hộp trong lòng của Ôn Noãn hạ xuống, á, cô lại vừa ngông cuồng bình phẩm tác phẩm của Giám đốc Thiết kế, mà trong lời nói còn có ý chê bai, có phải cô hơi quá hay không mà không coi ai ra gì rồi chứ?
Nam Phong Lâm chợt cười, giọng nói vui vẻ, “Sự sáng suốt và độ nhạy cảm của cô quả thật không tệ, giữa cuộc chiến tiêu thụ của mùa xuân năm nay Thâm Khang 'Dierla' của chúng ta đã thua Hằng Phong 'Bianfoer', qua điều tra trên Internet chỉ có Anh Hoa, Thanh Ly, Bắc Xuyên, Tây Đồng, Sóc Phong, Nhạc Thanh bao gồm Anh Phong ở bên trong có bảy cửa hàng ở thành phố mới được 50% thị phần, quản lý OL lựa chọn 'Bianfoer' hàng loạt, tôi cũng vậy, tôi cảm thấy hàng loạt sản phẩm quả thật là kinh điển, cho nên chính tôi tại thời điểm thiết kế style mùa thu mới cũng không tránh được bị ảnh hưởng, hiện tại đầu óc của tôi bị mắc kẹt rồi, tốn mất hai tuần mà cũng không có biện pháp.” Nói đến về sau, giọng nói của cô ấy nghe rõ sự thất vọng, “Tôi muốn nghe một chút ý kiến của cô.” Cô nói cực kỳ thành khẩn xong. Đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào cô.
“À….” Ôn Noãn nhất thời giật mình, nháy mắt mấy cái, mặc dù số tuổi của cô không nhỏ, nhưng dẫu sao cô cùng là người mới, thiết kế thời trang tuy là nghề của mình, nhưng hiện nay cô đang dừng lại, vẫn chưa tìm được linh cảm cũng như thị trường sản phẩm trong giai đoạn này, tóm lại cô là một người mới hoàn toàn, ảnh hưởng địa vị Giám đốc thiết kế của Thâm Khang chính là “Ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất” cái này bệnh gì cũng đều bó tay, một kẻ làm việc vặt như cô mà cô ấy nói như vậy thì có thể thấy cô có bao nhiêu phân lượng!
Mặc dù trong lòng cô đang lần lượt đánh nhau, nhưng cô cũng mở miệng, “Tôi cho là không phải phương pháp mà cô phải thay đổi suy nghĩ, đầu tiên cô phải quên hoàn toàn 'Bianfoer' kinh điển như thế nào, hơn nữa cô phải đưa ra được khái niện trang phục mới của OL, theo khái niệm mới của thiết kế mới không bị ảnh hưởng.”
Đôi mắt đẹp của Nam Lâm Phong sóng sánh nước, cô ấy đưa tay nắm lấy vai Ôn Noãn hiện ra nụ cười đến vui mừng: “Đây là khái niệm cơ bản, thế nào mà tôi lại cứ đi vào ngõ cụt vậy! Ôi, thật là!”