Editor: Mèo Băng
Thuốc cha Tiêu đưa rất có hiệu quả, đến sáng ngày thứ hai tỉnh lại,Tiêu Tĩnh thấy răng cô đã đỡ đau hơn nhiều rồi. Thầm than trong lòng, cha đã ra tay thì không ai có thể so được, cô cảm thấy rất vui vẻ. Nhân lúc cha Tiêu không để ý, cô đã lén ăn rất nhiều đồ ăn vặt cay, rồi ăn kem cho bớt nóng, vì vậy với sự kích thích của một nóng một lạnh, không đến bữa cơm tối, Tiêu Tĩnh bị đau răng so với hôm trước còn lợi hại hơn. Cha Tiêu nhìn thấy đã hiểu ra là con gái đã không nghe lời mà ăn vụng rồi, ông vừa tức giận lại vừa cảm thấy buồn cười.
"Đã bao lớn rồi mà con không biết tự chăm sóc mình, một tí tự chủ cũng không có, con nghĩ thử xem, cha nói như vậy có đúng không? Rõ ràng răng bị sưng đến mức đấy, con còn không biết kiêng ăn, người ta dù sao khi biết mình khó chịu cũng sợ đau con coi con kìa."
Tiêu Tĩnh che miệng không nói lời nào, cô đương nhiên biết, cũng có tự chủ, nhưng mà sự tự chủ này không được tốt lắm. Trước kia khi chưa ly hôn, cô đều tự chăm sóc mình, nếu bị đau răng, cô sẽ chịu đựng. Nhưng hiện tại trở về nhà mẹ đẻ, cô được cha mẹ yêu thương cưng chìu không phải bận tâm cái gì, nên bất tri bất giác cô đã dựa dẫm vào họ.
"Bắt đầu từ bây giờ, cho đến khi răng con tốt hơn, không cho phép ăn đồ ăn vặt nữa, cũng không được ăn món ăn nào có vị nồng. Bà xã, tuần này lấy các món ăn nhẹ làm thực đơn chính." Nhìn thấy bộ dạng không biết hối cải của cô, cha Tiêu ra oai tuyên bố quyết định của mình.
"Ừ, tốt lắm." Mẹ Tiêu ở trong phòng bếp đang làm bữa ăn tối gật đầu tán thành, "Bữa ăn tối hôm nay toàn là món ăn nhẹ đó."
"Cha, không cần phải làm vậy chứ." Nghe cha Tiêu nói như vậy, gương mặt Tiêu Tĩnh nhăn như trái khổ qua, một tuần lễ không được ăn đồ ăn vặt còn chưa tính, vậy mà ba bữa chính còn phải kiêng cử, đây quả thực muốn giết chết cô mà.
"Con không cần răng của mình nữa đúng không, ăn thì giỏi lắm, hậu quả là mỗi ngày đều đau đến không ngủ được, ăn cái gì cũng không xong, nuốt nước miếng cũng đau. Đến khi đó con không muốn kiêng cũng phải kiêng rồi, chỉ là lúc ấy sẽ nghiêm trọng hơn thôi, càng chậm càng tốt, con cứ từ từ mà chịu đựng đi." Cha Tiêu chậm rãi nói.
"Không nghiêm trọng đến thế chứ." Cô nghe thấy cũng có chút sợ, mặc dù biết cha nói quá lên, nhưng lúc này cô đau răng là sự thật, nếu cứ tiếp tục như vậy cô chịu không nổi, nếu như mà nghiêm trọng hơn chút thì. . . . . . Thôi, vẫn là nên nghiêm túc trị khỏi cái răng bị đau này đi đã, Tiêu Tĩnh bất đắc dĩ đảm bảo với cha Tiêu,
"Con biết rồi, con sẽ kiêng ăn."
Sự thật chứng minh, cha Tiêu rất hiểu con, thấy Tiêu Tĩnh gật đầu, liềm đi đem tất cả các loại đồ ăn vặt trong nhà tịch thu hết, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, ông cười nói,
"Đừng nhìn nữ, chờ răng con tốt hơn, những thứ này dĩ nhiên sẽ trả lại cho con."
"Con cũng không phải con nít, cha đâu càn phải làm vậy?" Tiêu Tĩnh có chút giận dỗi nói, sao cha đề phòng cô cứ như đề phòng ăn trộm thế, chỉ vì mấy túi đồ ăn vặt, cũng đâu cần phải vậy.
". . . . . ." Cha Tiêu liếc mắt nhìn cô, nhận thấy lời nói của cô không đáng tin, nên ông đem đồ ăn vặt tịch thu là an toàn nhất.
Ánh mắt của cha làm cô thấy rất buồn bực, vì vậy Tiêu Tĩnh nghĩ nên làm một chút gì đó để giải tỏa buồn bực trong lòng, "Con đi đón tiểu mập mạp tan học đây."
Thời tiết bên ngoài rất nóng, thấy cô chủ động đi đón cháu ngoại, cha Tiêu không nói gì, đưa cho cô một cái ô che nắng dặn dò, Nhớ chú ý an toàn."
"Con biết rồi cha." Mang theo ô đi ra cửa Tiêu Tĩnh liền hối hận, mặt trời hôm nay thật sự rất nóng, thời tiết của thành phố Z so với thành phố S còn nóng hơn. Mùa hạ còn kéo dài hơn, đã nhiều năm không ở lại đây lâu, nên cô cảm thấy vẫn chưa thích ứng được.
Trường học khá gần nhà, đi bộ chỉ tốn mười mấy phút, cách thời gian con tan học khoảng hơn một tiếng, Tiêu Tĩnh đi đến tiệm bán bánh mì bên cạnh, bên trong tiệm có máy điều hòa, cô đến đây tận hưởng không khí thoải mái. Khách hàng của tiệm bánh mì này chủ yếu là các học sinh ở trường học đối diện. Bánh ở đây trông rất đẹp mắt,giá tiền cũng vừa phải, nhưng không biết hương vị thế nào. Tiêu Tĩnh mà nhìn thấy đồ ăn thì không cưỡng lại được liền bỏ tiền ra mua, đến khi mua xong ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cô mới nhớ tới vấn đề vô cùng quan trọng là hiện tại mình đang bị đau răng, vì vậy phải khó khăn chọn lựa giữa việc nên ăn hay không nên ăn.
"Tôi có thể ngồi đây được không?" Trong lúc Tiêu Tĩnh đang rối rắm khó xử, một giọng ôn hòa vang lên bên tai.
Tiêu Tĩnh không thèm để ý, ngơ ngác gật đầu, cái bàn này có thể ngồi bốn người, nếu đã có người cố ý muốn ngồi chung bàn thì cũng không ảnh hưởng gì đến, nhưng vấn đề ở đây là cái bánh trước mặt, ăn hay không ăn là một vấn đề rất khó giải quyết.
Là một bác sĩ, trí nhớ của Lý Hiểu rất tốt, khi nhìn đến Tiêu Tĩnh anh đã nhớ ra cô chính là người đã hỏi anh có thấy băng vệ sinh ban đêm ở đâu không. Hương vị bánh của tiệm này cũng không tệ, lại ở gần sát vách phòng khám của anh, bình thường lúc không có bệnh nhân, anh thích đến đây ngồi nhâm nhi một ít bánh ngọt. Mặc dù khách của tiệm bánh này chủ yếu là học sinh, nhưng bây giờ vẫn chưa đến giờ tan học, nên đa số các bàn ở đây đều còn trống, dần dần anh luôn ngồi ở một vị trí cố định, nhưng hiện tại chỗ ngồi này đã có người ngồi trước bất thình lình làm cho người ta ngồi đi, Lý Hiểu không được quen, do dự một hồi, sau đó ngồi vào chổ đối diện Tiêu Tĩnh.
Dự định sẽ lịch sự chào hỏi cùng Tiêu Tĩnh, nhưng anh phát hiện từ lúc mình ngồi xuống, Tiêu Tĩnh cũng không mảy may để ý đến anh, hai mắt thất thần nhìn mặt bàn ( nhưng thật ra là đờ đẫn nhìn cái bánh ngọt trước mặt ), biểu hiện trên gương mặt là khổ sở cùng giãy giụa ( đang lúc bối rối khi không biết có nên ăn hay không ). Nhìn dáng vẻ này của Tiêu Tĩnh, chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Phụ nữ tuổi này mà có vẻ mặt như vậy, chỉ có thể vì một chữ tình. Lý Hiểu không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng trông dáng vẻ khổ sở kia của Tiêu Tĩnh, bất tri bất giác đã mở miệng hỏi nói:
"Có câu nói thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, cần gì đơn phương yêu mến một cành hoa, những lời này, trên căn bản là nói đến người đàn ông bị thất tình. Nhưng tôi cảm thấy những lời này cũng có thể áp dụng đối với phụ nữ, cô bây giờ vẫn còn trẻ, thất tình nên cảm thấy trên thế giới này ai cũng giống nhau. Nhưng mà sự thật không phải vậy, chờ đến khi cô bằng tuổi tôi, cô sẽ phát hiện ra, trên cõi đời này, không ai giống ai đặc biệt là ở tâm hồn, nếu như bị bỏ rơi thì chính cô phải là người trở nên kiên cường mạnh mẽ, không nhất thiết bởi vì thất tình mà sầu khổ. (Băng: đoạn này mình chém, bí qá!!!)
Tiêu Tĩnh mê mang ngẩng đầu nhìn Lý Hiểu, sau đó nhìn xung quanh bốn phía, trừ hai nhân viên phục vụ đang làm việc ra thì không có người nào khác, cô quay lại đối diên với ánh mắt của Lý Hiểu.
"Anh. . . . . .đang nói chuyện với tôi sao?"
Vẻ mặt đang ôn hòa của Lý Hiểu nghe vậy mà ngẩn ra, nhìn đôi mắt to vô tội của Tiêu Tĩnh, một lúc lâu sau mới lấy lại được âm thanh của mình, "Đúng vậy."
"Sao anh biết tôi thất tình?" Tiêu Tĩnh cảm thấy kỳ quái nhìn Lý Hiểu.
"Chỉ nhìn ánh mắt của cô là biết rồi." Lý Hiểu cười khẽ, "Thật ra nếu như trong lòng khó chịu, thì phải tìm cách phát tiết ra ngoài. Tôi biết một ít phương pháp để con gái phát tiết, như là khóc to một trận, hét lên thật lớn, bắt lấy người đó đánh một trận hoặc là ăn thật nhiều. Tất nhiên, cá nhân tôi nghĩ ăn nhiều quá sẽ khiến cho chế độ ăn uống quá độ, cho nên tốt nhất nên lựa chọn những cách khác."
Một tay Tiêu Tĩnh che nửa bên mặt, cánh tay còn lại để lên bàn, cẩn thận nhìn Lý Hiểu, "Anh là bác sĩ tâm lý à?"
"Không, tôi là nha sĩ." Lời Tiêu Tĩnh hỏi so với những lời mình nói không liên quan gì đến nhau. Khiến Lý Hiểu nhận thấy anh đặc biệt dễ dàng đờ đẫn, là do anh già thật rồi nên không theo kịp lối suy nghĩ của một cô gái sao?
"Tôi còn tưởng anh là bác sĩ tâm lý chứ, nếu là nha sĩ, vậy anh nhìn răng tôi thử xem, vẻ mặt tôi như đưa đám là vì tôi bị đau răng. Đối với một người thích ăn uống mà nói, có một dĩa thức ăn ngon đặt trước mặt của anh nhưng anh không có cách nào thoải mái mà thưởng thức, anh có hiểu cảm giác này không?" Tiêu Tĩnh khinh bỉ nhìn Lý Hiểu,
"Lần sau nếu muốn phán đoán tâm tư của người khác, làm phiền anh trước hết hãy tìm hiểu rõ ràng vấn đề của người đó, đúng là tôi thất tình, nhưng con mắt nào của anh nhìn thấy tôi vì thất tình mà thương tâm khổ sở?"
Lý Hiểu: ". . . . . ."