Tiêu Tĩnh có chút không vui khi ánh mắt người phụ nữ này quan sát mình, nghe giọng điệu này rõ ràng là người quen Lý Hiểu, ngồi ở trên đùi Lý Hiểu cũng không đứng lên, ngược lại có chút khiêu khích khẽ dựa trong ngực Lý Hiểu.
"Lý Hiểu, đây là vị nào?"
Lý Hiểu mỉm cười nhìn động tác chiếm hữu của Tiêu Tĩnh, đang định nói chuyện, nhưng vị quý phụ chau mày bởi vì động tác Tiêu Tĩnh, cắt đứt lời anh muốn nói, mà Lý Hiểu cũng muốn xem Tiêu Tĩnh sẽ trả lời như thế nào.
"Đang hỏi người khác là ai trước có phải nên tự giới thiệu mình là ai trước hay không?" Nghe được vị quý phụ hỏi mình là ai, Tiêu Tĩnh miễn cưỡng hỏi ngược lại.
"Bảo bối Tĩnh, đây là ta mẹ nhỏ, mẹ nhỏ, con giới thiệu, đây là bạn gái con Tiêu Tĩnh." Thấy Tiêu Tĩnh trả lời mang vẻ không vui, sợ hai người cãi vả, Lý Hiểu vội vàng đứng ra giới thiệu lẫn nhau, nói giỡn, nếu hai người cãi vả, đến lúc đó chịu khổ chính là mình.
"Mẹ nhỏ?" Tiêu Tĩnh có chút nghi hoặc nhìn Lý Hiểu.
"Chính là cha anh cưới hai vợ."
"Vậy mẹ anh đâu?"
"Bọn họ ly hôn."
"À, ờ." Tiêu Tĩnh phản ứng kịp, liền vội vàng đứng lên, trừng Lý Hiểu một cái, không sớm nhắc nhở mình, tuyệt đối là cố ý, "Nhỏ, mẹ nhỏ, không phải, bác."
Nhìn số tuổi không không lớn hơn mình bao nhiêu, thật khó tưởng tượng đây là mẹ nhỏ của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh không được tự nhiên kêu một tiếng mẹ nhỏ, đột nhiên ý thức được không đúng, vội vàng đổi lời nói, mình và Lý Hiểu còn chưa kết hôn, sao có thể kêu mẹ nhỏ được, làm giống như ước gì nhanh gả cho Lý Hiểu, mất mặt, quá mất mặt rồi.
"Gọi mẹ nhỏ cũng được, làm gì phải đổi." Lý Hiểu bởi vì cách gọi của Tiêu Tĩnh cười hí mắt, đứng dậy kêu mẹ nhỏ ngồi xuống, "Mẹ nhỏ, hôm nay sao mẹ lại tới đây?"
"Mấy ngày nữa là sinh nhật cha cậu, không phải là cậu quên chứ." Mẹ nhỏ đi tới vị trí Lý Hiểu ngồi xuống.
"Ách. . . . . ." Phản ứng Lý Hiểu đã nói cho mọi người, anh thật sự quên.
"Ta biết ngay cậu sẽ quên, cho nên mới gọi điện thoại đến nhắc nhở cậu, kết quả điện thoại phòng khám bệnh không có ai nhận, điện thoại riêng của cậu cũng không gọi được, không thể làm gì khác hơn là gọi tới y tá hỏi, sau đó mới biết những ngày qua cậu không mở cửa phòng khám bệnh."
"Đúng vậy, thời gian trước có một số việc, nhưng mà bây giờ đã xử lý xong."
"Đã có bạn gái mới, lần này thời điểm sinh nhật cha cậu, liền mang cô ấy về đi." Nhìn Tiêu Tĩnh một chút, mẹ nhỏ đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng khám Lý Hiểu.
"Nếu biết cậu có bạn gái chắc hẳn ông ấy sẽ rất vui vẻ, chỉ là, có thể vượt qua kiểm tra hay không, phải nhìn ánh mắt của cậu như thế nào."
"Được, con biết rồi, tiểu mụ không ngồi một lát nữa sao?"
"Không, cậu biết ta không thích mùi thuốc, hẹn gặp lại."
Mẹ nhỏ Lý Hiểu tới cũng vội vã mà đi cũng vội vã, cho đến khi thấy bà lái xe rời đi, Tiêu Tĩnh mới phản ứng được, nhìn Lý Hiểu, "Mẹ nhỏ anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Bà ấy 43."
"43, trời ạ, mới nhìn giống như 34."
"Được bảo dưỡng tốt mà thôi."
"Nói đến, chuyện trong nhà anh em còn một chút không hiểu rõ, cha mẹ anh tại sao ly hôn, chẳng lẽ là bởi vì bà ấy?"
"Thật vui vì rốt cuộc em đã cảm thấy hứng thú đối với gia đình anh, anh một mực chờ đợi em hỏi đấy." Lý Hiểu cười, hôm nay mặc dù mẹ nhỏ tới đột nhiên, nhưng có thể để cho Tiêu Tĩnh chủ động hỏi thăm tình trạng gia đình mình, anh rất vui vẻ.
Tiêu Tĩnh nghe vậy trợn mắt một cái, không trách được cái gì anh cũng không nói với mình, không nói chuyện trong nhà, không nói ba mẹ, bởi vì cô không hứng thú nhiều nên vẫn không hỏi, không ngờ anh không nói là chờ đợi mình hỏi, thực không thú vị.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mà lúc Lý Hiểu đang nói, Tiêu Tĩnh nghe, thì ra là, cha mẹ Lý Hiểu đã từng là bạn học, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã, hai người đến tuổi liền đi kết hôn, sau khi cưới tình cảm nhiều năm tích lũy cũng không tiến thêm được, ngược lại bởi vì các loại chuyện khác mà cãi vả.
Cha Lý Hiểu là một người chủ nghĩa, cho là phụ nữ sau khi kết hôn nên ở nhà, mà mẹ Lý Hiểu, thì là một người phụ nữ có lòng phát triển sự nghiệp rất mạnh, không đồng ý quan điểm cha Lý Hiểu, vì vậy, hai người trong vấn đề này nhiều lần tranh luận không được, cuối cùng, tình cảm từ từ rạn nứt, sau đó, ly hôn kết thúc.
Về phần mẹ nhỏ Lý Hiểu, thì ra là trợ lý cha Lý Hiểu, bà thật sự không có nhúng tay vào hôn nhân cha mẹ Lý Hiểu, bởi vì bà cũng có người mình thích, sau đó vì bạn trai bắt cá hai tay nên chia tay, bà ấy chia tay trước, cha mẹ Lý Hiểu cũng đã ly hôn, sau đó hai người bởi vì làm việc với nhau, từ từ hấp dẫn, cuối cùng tiến tới hôn nhân.
Mẹ nhỏ Lý Hiểu và mẹ ruột hoàn toàn bất đồng, bà tuyệt đối là hiền thê lương mẫu, cái gì đều nghe cha Lý Hiểu, tính tình cũng vô cùng hiền lành, sau khi kết hôn với cha Lý Hiểu, cha anh muốn bà từ chức về nhà chăm sóc gia đình, bà không nói hai lời trở về trong nhà, những năm này, bà sinh cho Lý Hiểu một người em trai, chăm sóc cha Lý Hiểu và con giỏi vô cùng, đối với Lý Hiểu cũng vậy rất tốt, với tư cách mẹ kế mà nói, bà đã làm vô cùng tốt.
Chỉ là bởi vì số tuổi bà ấy không lớn hơn Lý Hiểu bao nhiêu, lại là mẹ kế, mà Lý Hiểu đã trưởng thành, cảm giác mình ở trong nhà sẽ có chút không tiện, cho nên liền chuyển ra ngoài ở.
Chỉ là nhắc tới cũng kỳ quái, cha mẹ Lý Hiểu sau khi ly hôn, ngược lại từ cấp bậc kẻ địch qua thời gan từ từ biến thành bạn bè, mà mẹ nhỏ Lý Hiểu, cũng cùng mẹ ruột Lý Hiểu trở thành bạn tốt, hai người phụ nữ tính tình hoàn toàn bất đồng, một vợ trước, một vợ hiện tại, cứ như vậy trở thành bạn bè, nói ra, sẽ không có mấy người sẽ tin.
"Hoá ra là như vậy, đây cũng là chuyện gây dựng lại gia đình không hòa hợp, vậy mẹ nhỏ anh tên là gì?"
"Phùng Cầm Cầm."
"Tên này có chút quen tai, là nhân vật trong truyền hình sao?" Tiêu Tĩnh nhỏ giọng nói, lập tức liền từ bỏ suy nghĩ của mình.
"Mẹ anh và mẹ nhỏ trở thành bạn tốt, thật may là bà ấy và cha anh ly hôn, cái này nếu không ly hôn, thật giống như cổ đại một chồng hai vợ, chỉ là hai vợ ở chung được thì tốt hơn, nhưng nếu là một chồng hai vợ, em đoán chừng, nhà của anh sẽ không hòa bình như vậy."
"Nói cái gì đó, mẹ anh và cha anh quan hệ từ nhỏ là bạn bè, giữa bọn họ sớm đã không có tình yêu, thật ra thì, không có tình yêu trói buộc, quan hệ của bọn họ càng thêm tự tại." Lý Hiểu cười nói.
"Đây là chính miệng cha mẹ anh nói, tình yêu trước kia, sớm đã bị bọn họ từ bỏ, bọn họ đều cảm thấy, quan hệ như bây là bạn bè càng thêm thích hợp với bọn họ."
"À."
"Vừa nãy mẹ nhỏ nói rồi, mấy ngày nữa sinh nhật cha anh, muốn dẫn em về nhà đó."
"Về nhà, không cần đi, anh tự trở về là được."
"Như vậy sao được, mẹ nhỏ đã thấy em, bà ấy biết, cha anh và mẹ anh tự nhiên sẽ biết, đến lúc đó, đoán chừng mẹ anh cũng sẽ đi, em là bạn gái của anh, bọn họ dĩ nhiên là muốn gặp."
"Anh xác định mẹ nhỏ thật sự rất hòa thuận ư, lúc nãy em thấy bà ăn mặc một bộ quý phụ còn bộ dáng rất cao ngạo, người nhà anh đều rất hiền lành sao, vậy cha anh và mẹ ruột anh. . . . . . Thật không dám tưởng tượng."
"Thế nào, bảo bối Tĩnh của anh bây giờ đang sợ ư, em vậy mà có lúc sợ hãi, thật sự khó có thể tưởng tượng." Lý Hiểu cười, "Anh tin tưởng em có thể giải quyết bọn họ."
"Em không đi."
"Bảo bối Tĩnh ~" Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh, "Chúng ta đã hẹn rồi, nếu không đi, dễ dàng lưu lại ấn tượng xấu, anh nghĩ, em không phải là người như vậy, hơn nữa gia đình của anh cũng không phải thú dữ, em xem anh sớm ra mắt cha mẹ vợ, không lý do, em chưa thấy cha mẹ chồng tương lai đấy, yên tâm đi, bọn họ sẽ không làm khó em, chỉ cần là anh chọn, bọn họ cũng sẽ thích, coi như làm khó, đó cũng là giả bộ, hơn nữa có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho em chịu một chút xíu uất ức nào."
"Bọn họ không biết Chi Ca tồn tại, có lẽ bọn họ có thể tiếp nhận người đã ly dị, nhưng mà, bọn họ có thể tiếp nhận Chi Ca sao?" Tiêu Tĩnh theo bản năng không muốn thấy người nhà Lý Hiểu.
"Anh nói rồi, anh thích, bọn họ sẽ thích."
Mặc kệ Tiêu Tĩnh tìm được lý do nào, đến ngày sinh nhật cha Lý Hiểu, vẫn bị Lý Hiểu lôi kéo trở về gặp người nhà Lý Hiểu, nhìn trên người mình mặc màu bạc, Tiêu Tĩnh vô cùng thấy kỳ cục, mấy lần muốn xuống xe bị Lý Hiểu ngăn lại, đến khách sạn, dứt khoát ở trong xe không xuống.
"Em ở chỗ này chờ anh...anh lên một mình đi."
Hôm nay Lý Hiểu mặc âu phục, thoạt nhìn cũng có chút tư vị tinh anh nhân sĩ, còn đẹp trai thêm mấy phần, dở khóc dở cười nhìn Tiêu Tĩnh ăn vạ, "Anh đã từng nói với bọn họ sẽ dẫn em đi rồi, tại sao có thể không đi được, vô cớ vắng mặt, dù là mong đợi thấy em rất nhiều, sau này gặp mặt ấn tượng cũng sẽ kém hơn mấy phần, bảo bối tĩnh, chẳng lẽ em không hiểu những thứ này sao?"
"Em hiểu, thời điểm lần đầu em đến nhà bạn trai, chính là như vậy không hiểu thấu đi gặp đối phương gia trưởng, kết quả bọn họ khiến cho em kết hôn, em không tiện cự tuyệt, sau đó kết thúc, anh xem kết quả bây giờ của em, em không muốn lần thứ hai như vậy."
"Không phải đã nói rồi sao, chỉ là gặp người lớn thôi, chuyện kết hôn do chúng ta quyết định, anh nói rồi sẽ tôn trọng ý kiến của em, tuyệt đối sẽ không bức em, cũng sẽ không để bọn họ bức em."
"Thật?"
"Anh thề."
"Nhìn anh có vẻ thành thật, em sẽ đi gặp một chút, chỉ là nói trước, nếu để cho em mất hứng, anh cũng đừng trách em trở mặt, nếu nghĩ buộc em kết hôn, đến lúc đó, hừ."
"Dạ dạ, anh đều nhớ hết rồi, đi thôi, bảo bối Tĩnh."
Lấy được bảo đảm của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh bất đắc dĩ xuống xe, thật ra thì đến nơi này rồi, nhất định là thấy cha mẹ của Lý Hiểu, nhưng phải có cái gì đó bảo đảm mới yên tâm, có lẽ không có ích lợi gì, nhưng tối thiểu có thể làm cho cô yên tâm một chút.
Theo Lý Hiểu nói, hôm nay là sinh nhật 53 tuổi của cha anh, không phải tròn, cho nên chính là người một nhà tập chung một chỗ ăn bữa cơm, năm trước có thể đang ở trong nhà ăn, năm nay bởi vì muốn thấy Tiêu Tĩnh, cho nên trong khách sạn.
Cố ý sửa lại địa điểm, Tiêu Tĩnh bày tỏ áp lực rất lớn, đi tới cửa phòng khách sạn, còn có chút do dự không dám vào đi, chưa từng gặp qua bộ dáng cô khẩn trương như vậy , Lý Hiểu thầm dễ chịu, đây là khẩn trương bởi vì mình, nói rõ cô quan tâm anh.
"Đi thôi, bảo bối Tĩnh, chúng ta đi vào."
"Đợi chút, em như vậy có cái gì không ổn không? Anh xem giúp em một chút."
"Đã rất đẹp, rất hoàn mỹ rồi, VERY¬GOOD!"
"Thật sự là không có vấn đề?"
"Đi thôi, bảo bối Tĩnh." Lôi kéo tay Tiêu Tĩnh không hề cho cô cơ hội nói chuyện nữa, Lý Hiểu đẩy cửa phòng ra.
Thấy động tác Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh vội vàng lộ ra vẻ mặt vừa vặn, lúc thấy người ở bên trong sửng sốt, "Cha, mẹ, Chi Ca, mọi người, mọi người tại sao lại ở chỗ này?"
"Anh nói rồi, không cần khẩn trương nha." Lý Hiểu lộ ra một tia cười xấu xa, nhẹ nhàng lôi kéo tay Tiêu Tĩnh đi tới phòng, "Thật xin lỗi, chúng con tới chậm."
"Đây chính là Tiêu Tĩnh đi, quả nhiên giống như mẹ Tiêu."
"Đâu có đâu có, tôi đã già, già rồi ha ha."
"Thật giống hai chị em."
"Cái đó. . . . . ." Tiêu Tĩnh có chút không hiểu nhìn mấy người trong phòng, yếu ớt hỏi, "Có ai có thể nói cho em biết đây là tình huống gì?"
"Anh tới nói cho em biế." Lý Hiểu lôi kéo Tiêu Tĩnh ngồi xuống, nhỏ giọng nói cho cô biết rốt cuộc tình huống gì, thì ra là, thời điểm mẹ nhỏ bắt gặp mình và Tiêu Tĩnh đi chung với nhau, thấy Tiêu Tĩnh có chút mâu thuẫn đối với cha mẹ mình, anh liền bí mật liên lạc hai bên cha mẹ, sau đó trước hết để cho bọn họ gặp mặt, kết quả hai bên cha mẹ gặp mặt, trò chuyện hết sức vui vẻ, đối với chuyện hai người lui tới, cũng hết sức vui khi thành việc.
Về phần Tiêu Tĩnh lo lắng vấn đề Tiêu Chi Ca, tựa như Lý Hiểu từng nói, nhà bọn họ năng lực tiếp nhận rất cường đại, chỉ cần anh không ngại, bọn họ sẽ không ngại.
Sự thật chứng minh, quả thật như thế, người nhà Lý Hiểu đối với việc Tiêu Chi Ca tồn tại, chỉ là sửng sốt một chút liền không có phản ứng gì khác, hơn nữa em trai Lý Hiểu và Tiêu Chi Ca cùng năm, hai đứa bé đều rất hướng ngoại, chỉ là một người thành thục một chút, một người nghịch ngợm một chút, cái này cũng không ảnh hưởng bọn trẻ trở thành bạn bè, bây giờ bọn trẻ đã chơi cùng nhau rồi.
Duy nhất khiến Tiêu Chi Ca khó chịu chính là em trai Lý Hiểu bối phận lớn hơn mình, đột nhiên bản thân có người cùng số tuổi, nhưng mình phải kêu là chú, Lí Lôi bày tỏ rất vui vẻ, cố ý muốn Tiêu Chi Ca gọi mình là chú, Tiêu Chi Ca không phải là đèn dầu đã cạn, thế nào cũng không chịu gọi, hai bé trai vì chuyện này rối rắm cãi vả, hết sức náo nhiệt.
"Hoá ra là như vậy." Sau khi nghe Lý Hiểu giải thích, Tiêu Tĩnh mới bừng tỉnh hiểu ra, trừng Lý Hiểu một cái, khá lắm, không ngờ sau lưng cô yên lặng sắp xếp xong xuôi, xem ra gia hỏa này mặt ngoài không thành thật như thế, thật muốn trừng trị.
Lý Hiểu bày tỏ vẻ vô tội, anh chỉ là cảm thấy Tiêu Tĩnh lo lắng hoàn không cần thiết, nói cô bỏ đi băn khoăn rồi mà, thế nào bây giờ còn là phải tiếp nhận cô xem thường anh đây?
Lời tuy như thế, chỉ là Tiêu Tĩnh biểu hiện cũng không tệ lắm, tối thiểu không cho người nhà Lý Hiểu cảm giác không tốt, hai nhà chung đụng vẫn tương đối vui vẻ, về phần vấn đề kết hôn khiến Tiêu Tĩnh lo lắng, ngược lại cô suy nghĩ nhiều, người nhà họ Lý từ đầu tới đuôi không có ý tứ buộc cô kết hôn, chỉ là sau khi kết thúc bữa tiệc, cha Lý Hiểu nói một câu.
"Chuyện kết hôn, các con tự quyết định, quyết định rồi, cho chúng ta biết là được, về phần chi phí kết hôn, hai đứa dự tính tốt sau đó nói cho ta biết, ta bao hết toàn bộ."
"Cha mẹ anh là làm cái gì?"
Sau khi kết thúc liên hoan, Tiêu Tĩnh nói lên nghi vấn về cha mẹ Lý Hiểu, giọng điệu không nhỏ, xem ra rất có tiền.
"Không phải đã nói sao, cha anh mở công ty, mẹ anh cũng mở công ty." Lý Hiểu vỗ trán, "Lúc anh và em nói chuyện, rốt cuộc em có nghiêm túc nghe hay không?"
"Thì sao, trí nhớ em không tốt, hiện tại hỏi thêm một cái không được ah..., bây giờ anh không nhịn được sao?" Tiêu Tĩnh đôi tay chống nạnh làm mẫu hình Dạ Xoa, "Không thể kiên nhẫn một chút với em à?"
"Có thể có thể, dĩ nhiên có thể, anh cực kỳ kiên nhẫn với em." Lý Hiểu gật đầu liên tục, "Dù sao nhà chúng ta là em làm chủ, hiện tại anh đã là người của em, em tính toán lúc nào thì cho anh danh phận, em xem rồi xử lý thôi."
Tiêu Tĩnh khóe miệng co giật, nói được câu ai oán như vậy, một đấng mày râu không thấy buồn nôn sao, còn đây là nói cái giọng gì, cùng cô trần thuật lại, nói gì sẽ không thúc giục cô kết hôn, điều này rõ ràng đúng là muốn bảo cô kết hôn chứ sao.
"Em xem, ba mẹ anh thật thích em, bọn họ rất dễ thân cận." Lý Hiểu làm bộ không nhìn thấy khóe miệng Tiêu Tĩnh co giật, cố ý nhắc tới người nhà của mình, muốn đánh tan băn khoăn của Tiêu Tĩnh, để cho cô cam tâm tình nguyện cùng mình kết hôn.
Ban đầu anh và La Yến tình cảm tốt như vậy còn chia chia hợp hợp, không phải là không muốn một gia đình nha, hiện tại tuổi tác anh không nhỏ, nhưng không chịu được giằng co, thật vất vả coi trọng một người, anh làm sao có thể để cho cô trốn thoát được ?
Lý Hiểu nghiêng đầu nhìn bên cạnh Tiêu Tĩnh, tùy rằng gần ba mươi tuổi rồi, nhưng thỉnh thoảng giống như đứa bé, cùng cô một chỗ, vừa có thể làm cho anh tìm về cảm giác lúc còn trẻ, lại có thể để cho anh thấy ấm áp dưới mái nhà, người phụ nữ như vậy, thế nào cũng phải lấy được về hộ khẩu nhà mình.
Lý Hiểu tính toán, Tiêu Tĩnh cũng tính toán, chỉ là, cô tính toán, tạm thời không có ai biết thôi.
Sau khi hai bên người nhà gặp mặt, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu ngày khôi phục được sự yên bình, Lý Hiểu đã lâu không có mở cửa, không ít bệnh nhân đến khám răng cũng hỏi anh tại sao lâu như vậy không có mở, Lý Hiểu không thể không giải thích, dĩ nhiên, sẽ không trực tiếp nói bạn gái trước ngã bệnh, chỉ là tìm một lý do khác nói cho mọi người.
Tiêu Tĩnh đâu rồi, có lúc ở nhà chơi, có lúc đến phòng khám bệnh chơi, những ngày sau này tương đối tự nhiên, mắt thấy vào thu rồi, thời tiết từ từ lạnh xuống, cô có kế hoạch xuất hành, mặc dù cô tương đối lười, nhưng hàng năm thời tiết tương đối ôn hòa kết hợp với tâm tình cô thật tốt, cô sẽ đi ra ngoài du lịch, nơi người đông cô không thích, cho nên trên căn bản sẽ tránh đi mùa du lịch, có nhiều chỗ cô không thích, thời gian tốt nhất, chính là trước và sau ngày lễ, vừa có thể tránh đông người, lại có thể cảm nhận được niềm vui thú khi du lịch.
Mắt thấy ngày quốc khánh nghỉ dài hạn, Tiêu Tĩnh tính toán, đến thành phố lớn chơi một lần, sau đó lại đến một chỗ xa chơi một lần nữa, chuẩn bị xong hành trình, trước ba ngày xuất phát, Tiêu Tĩnh mới nói cho Lý Hiểu biết tính toán của mình, thuận tiện hỏi anh muốn đi cùng mình không.
"Đi, dĩ nhiên đi, đây chính là lần đầu tiên bảo bối Tĩnh chủ động mời anh đi du lịch, dù là bận rộn nữa anh cũng muốn đi."
"Nhưng mà, phòng khám bệnh của anh ngừng lâu như vậy, bây giờ lại muốn ngừng, có tốt không?"
"Không sao, bọn họ sẽ hiểu, bà xã tương lại quan trọng hơn." Lý Hiểu nói như chuyện đương nhiên.
Thật ra thì đến thành phố bên cạnh chơi, cùng ngày đi làm về, chỉ là phòng khám bệnh Lý Hiểu có chút đặc biệt thôi, Tiêu Tĩnh thông báo trước ba ngày cho anh biết, một là muốn xem thái độ anh, thứ hai cũng là một loại khảo nghiệm, xem anh coi trọng phòng khám bệnh của mình hơn hay là cô quan trọng hơn.
Ban đầu ở chung một chỗ cùng Chu Quân, đừng nói anh ta không rảnh, rất lâu không du lịch có thời gian rảnh rỗi muốn đi nói lên lại bị anh ta cự tuyệt, chỉ có lúc nào đầu anh ta có vấn đề muốn đi ra ngoài du lịch, mới hỏi thăm ý kiến Tiêu Tĩnh, mà khi đó, có thể bởi vì đủ loại nguyên nhân, Tiêu Tĩnh không thèm để ý, cho nên, kết hôn mười năm, số lần bọn họ cùng đi ra ngoài du lịch, đếm không quá được mấy đầu ngón tay.
Không thể nghi ngờ, thái độ Lý Hiểu làm cho Tiêu Tĩnh rất vui vẻ, hai người đi leo núi thành phố bên cạnh, thật ra thì núi kia là chỗ Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu xác định quan hệ, suy tính đến lần trước xảy ra bất trắc, Lý Hiểu vốn định mang Tiêu Tĩnh đi đường lớn, nhưng sau khi đến đó, Tiêu Tĩnh đột nhiên nghĩ ôn lại chỗ hai người lần trước đi, muốn Lý Hiểu mang theo mình đi đường nhỏ.
"Được rồi, anh dẫn em đi." Khó được Tiêu Tĩnh chủ động như vậy, Lý Hiểu đương nhiên là cái gì cũng đồng ý.
Lý Hiểu cho là, chỉ cần mình có ở đó, cộng thêm kinh nghiệm lần trước, lần này nhất định có thể rất thuận lợi tiến lên đỉnh núi, kết quả ông trời hình như rất thích an bài một lần ngoài ý muốn, thời điểm đến giữa sườn núi, có rất nhiều bụi cây thấp, trong rừng cây tiếng kêu các loại động vật hợp lại cùng nhau, không an tĩnh, vì vậy khi Lý Hiểu mang Tiêu Tĩnh đi đến gần, mới phát hiện ở lưng chừng núi có một cặp dã uyên ương, trần truồng quấn lấy, hai người rõ ràng rất tập chung tinh thần, không có phát hiện sự hiện hữu của bọn họ.
"Hư. . . . . ." Thời điểm phát hiện đối phương, Lý Hiểu theo bản năng lôi kéo Tiêu Tĩnh né tránh.
Nhưng tương đối lúng túng, nếu như bọn họ muốn đi phía trước, muốn tránh xa chỗ uyên ương này, sợ rằng phải đi đường quanh co tương đối nhiều, mà nếu như trực tiếp lên trước, có thể kinh động đến đôi uyên ương này.
Bọn họ thật đúng là biết chọn địa phương, Lý Hiểu cảm thấy rất bất đắc dĩ, lôi kéo Tiêu Tĩnh sử dụng ánh mắt ý bảo cô nên làm cái gì, Tiêu Tĩnh liếm đôi môi, mắt cười đến giống như hồ ly, nháy nháy mắt Lý Hiểu.
"Nếu không, chúng ta xem một chút hiện trường đi?"
"Ách, ý của em là. . . . . ." Lý Hiểu giương mắt nhìn Tiêu Tĩnh, không ngờ cô cảm thấy hứng thú với hiện trường này như vậy, làm ơn, đây là cái yêu thích gì?