Nếu nói say rượu mất lý trí, đó là uống say nhưng còn có hành động là điều kiện trước tiên, nếu như đã uống say như chết, giống như một người chết không có sự khác biệt, những điều trên đều không phải là tốt.
Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu đỡ nhau đến trên giường, lập tức nằm ngủ như chết, mặc dù ôm nhau, nhưng căn bản không có mất lý trí, dđ;lq’đ chờ thời điểm hai người tỉnh lại lần nữa, đã là hơn chín giờ tối, mà lúc này đây, đã khá tỉnh rượu, đầu và thân thể có chút không thoải mái, nhưng trong lòng tuyệt đối rõ ràng.
Lý Hiểu tỉnh trước, dù sao anh cũng là đàn ông, tửu lượng khá hơn Tiêu Tĩnh một chút, sau khi tỉnh lại phát hiện mình ôm Tiêu Tĩnh trong ngực, sửng sốt một chút, không hiểu xảy ra chuyện gì, thân thể hai người dựa thật sát vào nhau, thân thể của anh nổi lên phản ứng, không biết có phải còn say rượu hay không mà có chút không tỉnh táo, Lý Hiểu cảm thấy trong đầu có một âm thanh đang kêu gào mau mau đoạt lấy người phụ nữ trong ngực.
Lý Hiểu không phải người tùy tiện, cho dù là sinh lý cần, anh cũng sẽ không tùy tiện tìm phụ nữ đi 419, anh cảm thấy đàn ông tùy tiện bị nửa người dưới chi phối, không chỉ có mình không tôn trọng người mình yêu, mà chính mình không tôn trọng nhân cách, nhưng hôm nay không biết làm sao, dđ;lq’đ dục vọng gần như tới đặc biệt mãnh liệt, đáy lòng dã thú đang rục rịch.
Tiêu Tĩnh ngủ rất ngon, hoàn toàn không biết mình đã thành bánh bao thịt trong mắt người khác, ăn và không ăn thật rối rắm, không cẩn thận tiếp theo bị người ăn sạch sành sanh.
Có lẽ là đã đến lúc rồi, Lý Hiểu rối rắm một lát, Tiêu Tĩnh liền tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình ngủ trong ngực Lý Hiểu, sửng sốt.
"Tôi không có chiếm tiện nghi của cô." Thấy ánh mắt Tiêu Tĩnh, trong nháy mắt Lý Hiểu theo bản năng giải thích, anh không muốn làm cho cô hiểu mình là người tùy tiện, mặc dù mới vừa rồi anh thật có ý đồ với cô, nhưng anh đâu có làm không phải sao?
Tiêu Tĩnh đẩy Lý Hiểu một cái, từ trong ngực của anh ngồi dậy, mặc dù cô còn có chút mơ hồ, nhưng có thể xác định mình không có bị chiếm tiện nghi, còn có mới vừa rồi hai người gần như thế, Lý Hiểu phản ứng sinh lý, dĩ nhiên là cảm thấy, liếc mắt nhìn bộ vị nào đấy của Lý Hiểu một cái, cười như không cười.
"Tôi không tỉnh, anh sẽ chiếm tiện nghi của tôi sao?"
Lý Hiểu bị Tiêu Tĩnh hỏi ngược đến nghẹn, một lát sau, nghiêm túc trả lời Tiêu Tĩnh, "Tôi không muốn lừa dối cô, tôi không dám xác định mình có thể nhịn được hay không, dù sao chuyện phản ứng sinh lý, dưới tình huống chỉ có một mình tôi, nhịn một chút sẽ qua, nhưng nếu như trong ngực ôm mỹ nữ, tình huống kia không giống nhau, cái này rất giống như cô nghĩ đến thời điểm bên cạnh còn có một mỹ nam đang quyến rũ cô...cô có thể nhịn được không?"
"Rất cảm ơn anh đã coi tôi là mỹ nữ." Tiêu Tĩnh đứng dậy xuống giường, "Cũng cảm ơn anh trả lời thành thực như thế."
"Cô đi nơi nào?" Lý Hiểu đồng thời đứng dậy, nhìn Tiêu Tĩnh hỏi.
"Nhà vệ sinh, cấp bách."
Chờ Tiêu Tĩnh từ phòng vệ sinh ra ngoài, Lý Hiểu xem ra đã bình thường, người này khôi phục thật mau, Tiêu Tĩnh dđ;lq’đ không dấu vết quan sát nơi nào đó của Lý Hiểu, không thể trách cô quá sắc, điều này thật sự là phản ứng tự nhiên, ai bảo lúc nãy cô thấy anh phản ứng sinh lý, cô chỉ rất là hiếu kỳ bây giờ nhìn lại không có gì khác thường anh làm sao làm được.
Lý Hiểu bị ánh mắt Tiêu Tĩnh nhìn trắng trợn có chút ngượng ngùng, nghiêng nghiêng người, "Tôi cũng vậy đi nhà vệ sinh."
Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, ở trong phòng khách đợi hai phút, không thấy Lý Hiểu ra ngoài, dứt khoát trở về phòng thu dọn đồ đạc, vốn là chuẩn bị ăn cơm trưa rồi dọn dẹp, không ngờ buổi trưa uống chút rượu lại say như thế, thiếu chút nữa say rượu mất lý trí, nếu thực sự như vậy, cô thật không biết nên xử lý làm sao, thật may là, cô tỉnh kịp thời, Lý Hiểu không có xuống tay với cô, từ hướng này mà nói, cô vẫn tương đối cảm tạ Lý Hiểu, không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tối thiểu nhân phẩm trên khiến cho cô càng thêm yên tâm.
Thời điểm khi tới đây có gì, trên căn bản lúc đi vẫn là thứ đó, vẫn là một túi nhỏ, rất nhanh đã thu thập xong, Tiêu Tĩnh cầm túi đến phòng khách, Lý Hiểu còn chưa ra ngoài, nhìn vào mớ hỗn độn trên bàn, nghĩ đến sẽ phải lập tức đi, Tiêu Tĩnh quyết định chịu khó, để xuống túi xuống, vén tay áo đi thu dọn.
Buổi trưa chủ yếu là dùng bữa, hai người không có ăn cơm, bây giờ đã khuya lắm rồi, bụng có chút đói, Tiêu Tĩnh chọn mấy món ăn và cơm để hâm lại, chuẩn bị ăn chút lại đi, muốn rời khỏi đây, có thể giống cô tự do tự tại, đại khái cô chính là như vậy.
"Lý Hiểu, anh đã khỏe chưa?"
Đã lâu như vậy, Lý Hiểu vẫn không ra ngoài, Tiêu Tĩnh không nhịn được mở miệng kêu lên.
Trong phòng vệ sinh, đi vệ sinh không nhịn được nghĩ muốn dùng tay giải quyết đệ đệ không chịu mềm xuống, dđ;lq’đ nhưng vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó, không đạt tới điểm giới hạn, Lý Hiểu lại nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Tĩnh, tay run một cái, thế nhưng cứ như vậy phát tiết ra ngoài, thấy tay đầy vẩn đục, Lý Hiểu nghĩ đến kích động trong nháy mắt đó, lại là nghe được giọng nói Tiêu Tĩnh, thầm than một tiếng xong rồi, anh có tâm tư với Tiêu Tĩnh, giống như càng ngày càng nặng.
"Lý Hiểu?" Không thấy Lý Hiểu đáp lại, Tiêu Tĩnh lần nữa lên tiếng.
"Tới, lập tức." Lần này, Lý Hiểu lập tức đáp lại, vội vàng dùng giấy vệ sinh lau, sau đó rửa tay, sửa sang xong, đi ra khỏi phòng vệ sinh, thấy trên ghế sa lon có túi, Lý Hiểu sửng sốt một chút, không che giấu được cảm giác mất mát của mình.
"Cô thu dọn xong?"