Editor: Mèo Băng
So với mẹ Tiêu vẫn uyển chuyển như thường, Tiêu Tĩnh giống như bị mất nửa cái mạng. Đỡ chân tường với đôi chân run rẫy đi lên. Hôm nay cô có tình mặc đẹp còn mang giày cao gót, tuy chỉ có năm phân, nhưng nó không thể giống như giày thể thao chạy một hơi lên lầu tám, chân như phải trải qua khảo nghiệm. Cô híp mắt vừa thở vừa nhìn bóng dáng mẹ Tiêu sung sướng vọt vào đám đông chọn quần áo. đỡ chân tường chân trực đả rung động, cố tình nàng hôm nay phải đẹp mặc giày cao gót, tuy chỉ có năm phân thước, nhưng nó khi giày thể thao một dạng một hơi chạy lên lầu tám, chân còn là bị cực lớn khảo nghiệm, híp mắt vừa thở vừa nhìn Mẹ Tiêu vọt vào đám người sung sướng chọn lựa của mình thích y phục, Tiêu Tĩnh thấy hơi tức ngực, cực kỳ khó chịu, có lẽ cô nên đi xuống lầu dưới mua chai nước khoáng, không nhìn đến mẹ Tiêu, vì cái mạng nhỏ của mình, Tiêu Tĩnh quả quyết trước tiên phải mua nước uống.
Từ thang máy bên cạnh xuống lầu hai siêu thị, mua được chai nước không nói hai lời trực tiếp uống hơn phân nửa chai. Cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đứng trước cửa thang máy đem phần nước còn dư uống cạn sau đó ném vào thùng rác.Tiêu Tĩnh nhấn nút thang máy, thang máy từ dưới tầng trệt đi lên, sau khi cửa mở ra chỉ có mấy người bên trong, lên lầu hai bọn họ đều bước ra ngoài. Đích đến của họ đều là lầu hai của siêu thị. Đợi sau khi họ đi ra, Tiêu Tĩnh bước vào thang máy, nhấn tầng lâu cô đi, rồi đứng ở một bên, ngoài cô ra, còn một người khác vào thang máy, Tiêu Tĩnh không để ý, ngược lại đối phương chủ động xoay qua chào hỏi.
"Hi, trùng hợp thật chúng ta lại gặp nhau."
"Là anh." Nghe có người nói chuyện, Tiêu Tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Hiểu, lập tức liền nhận ra, đây không phải là cái người nha sĩ giả danh bác sĩ tâm lý sao?”
"Đúng vậy, là tôi." Thấy bộ dạng mở to hai mắt của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu mỉm cười, chỗ ở của cô cách phòng khám của anh cũng không xa. Cũng không phải chuyện ly kì gì, nhưng đi dạo siêu thị mà cũng có thể đụng phải, có vẻ như rất hữu duyên.
"Anh lên lầu mấy?"
"Giống như cô." Xem nút tầng mà Tiêu Tĩnh nhấn, Lý Hiểu cười, "Thật đúng là rất khéo."
"Anh cùng bạn gái đi mua quần áo à?" Nghe Lý Hiểu nói như vậy, trong đầu Tiêu Tĩnh lập tức hiện ra ý nghĩ này, sao có thể một thân một mình đi đến tầng giành cho phái nữ được.
"Không phải." Lý Hiểu cười khẽ, "Tôi cùng mẹ đi dạo."
"À, Tôi cũng vậy." Tiêu Tĩnh cười cười, vừa đúng lúc thang máy dừng ở lầu ba có người đi vào, cô cười hì hì một tiếng sau đó yên lặng.
Nghĩ đến lần trước gặp Tiêu Tĩnh lúc cô đau răng, theo thói quen nghề nghiệp của anh, Lý Hiểu hỏi, "Răng của cô thế nào rồi?"
Đối với Tiêu Tĩnh mà nói, có một người đàn ông xa lạ hỏi thăm rang của mình, cảm giác có chút là lạ, cộng thêm trong thang máy còn có người khác, liền hàm hồ nói: "Uhm, tốt lắm."
Lý Hiểu cũng biết nhìn sắc mặt người khác, thấy dáng vẻ Tiêu Tĩnh rõ ràng không muốn nói chuyện hoặc là không muốn tiếp tục đề tài này, anh cũng cười cười không nói thêm gì nữa. Trong sự trầm mặc, thang máy chầm chậm đi lên. Siêu thị khá đông người, vì vậy số người sử dụng thang máy cũng rất nhiều, cơ hồ mỗi tầng đều dừng lại, người vào người ra. Tiêu Tĩnh cúi đầu nghiên cứu mũi chân của mình, không biết từ lúc nào trong thang máy chỉ còn lại cô và Lý Hiểu. Chỉ khi thang máy phát ra một tiếng đinh mớ ý thức được ngẩng đầu lên nhận ra bên trong chỉ có hai người. Mà lúc này mặt cô đổi sắc trắng bệch đi vì thang máy đã xảy ra sự cố, trong nháy mắt, các tình tiết tương tự trong phim lần lượt xuất hiện trong đầu, khiếng mặt cô trắng càng thêm trắng. Lần đầu tiên đi thang máy mà gặp tình trạng như thế này, Tiêu Tĩnh muốn thét chói tai, nhưng cổ họng giống như có ai đó bóp nghẹn, không phát ra được âm thanh nào, chỉ có nhịp tim dồn dập vang lên ở bên tai.
Thang máy rung chuyển một cái rồi ngừng lại, Tiêu Tĩnh theo bản năng nhìn về phía Lý Hiểu, ánh mắt của anh ngược lại vô cùng trấn định. Sau khi thang máy dừng, anh bước đến nhấn phím trước mặt, thử mở cửa thang máy, nhưng nó không có phản ứng, đè xuống nút cầu cứu khẩn cấp, nó chỉ kêu hai tiếng không có ai đáp lại, quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu Tĩnh, an ủi.
"Hôm nay siêu thị rất đông người, rất nhanh sẽ có người phát hiện thang máy này có vấn đề, đến lúc đó sẽ có người cứu chúng ta, cô đừng lo lắng."
Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn Lý Hiểu, yên lặng gật đầu, một đôi tay lặng lẽ đặt lên thành thang máy, cầu nguyện trong lòng sẽ không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Cả đời cô không làm chuyện gì xấu nàng cả đời cũng không làm chuyện xấu xa gì, không muốn phải chết sớm như vậy.
"Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô đó, tôi tên là Lý Hiểu, Mộc Tử Lý, xuân ngủ bất giác hiểu, tôi thấy chúng ta chỉ trong một thời gian ngắn mà đã gặp nhau ba lần, cũng nên tính là hữu duyên, vậy làm bạn bè đi." Thấy sắc mặt của cô không vì lời nói của anh mà chuyển biến tốt hơn, Lý Hiểu nghĩ nên dời đi sự chú ý của Tiêu Tĩnh, liền chủ động vươn tay, giới thiệu mình, nói đến việc ba lần gặp mặt của họ, ba lần đều nói chuyện qua, nhưng đến bây giờ cũng không biết tên của đối phương, điều này có chút khó tin.
"Tiêu Tĩnh." Tiêu Tĩnh nhẹ nhàng nói ra tên của mình, nhưng không đưa tay bắt tay cùng anh, cô chợt nhớ tới trong túi có điện thoại di động, có lẽ có thể gọi điện thoại cầu cứu.
"Tôi thấy cô tốt nhất đừng mở điện thoại. . . . . ." Lý Hiểu thấy Tiêu Tĩnh chuẩn bị gọi điện thoại, muốn nhắc nhở cô, lúc này thang máy không ổn định, tốt nhất không nên dùng di động ... Công cụ quấy nhiễu tín hiệu thang máy, kết quả anh còn chưa nói hết, thang máy đột nhiên chuyển động, sau đó đèn chớp chớp, rất đáng sợ.
Tiêu Tĩnh đang cầm điện thoại bởi vì thang máy đột ngột chuyển động nghĩ mình sẽ ngã xuống đất, khi cảm giác mình sắp ngã, cô bất chấp tất cả bắt được Lý Hiểu đứng gần cô nhất, nhào vào trong ngực anh, miệng hét lên:
"A ——"