Editor: Mèo Băng
Bị đương sự phản bác lại, Lý Hiểu bày ra dáng vẻ vô tội, sờ mũi mình. Anh chưa từng thấy người nào thất tình mà không đau khổ, cô gái này chỉ vì đau răng mà khuôn mặt như đưa đám vì không biết lựa chọn giữa ăn hay không ăn. Thật khó hiểu, thấy Tiêu Tĩnh cẩn thận gói bánh lại , biết là cô sẽ không ăn, xem ra cũng biết sức khỏe quan trọng hơn. Mắt thấy vẻ buồn bực trên mặt cô, không biết tại sao, anh lại nghĩ, trên gương mặt này nên mang theo nụ cười chứ không phải là vẻ sầu bi như hiện tại.
"Cái kia. . . . . ."
Bị Lý Hiểu gọi, Tiêu Tĩnh không muốn nói chuyện ngước đôi mắt thất thần nhìn anh, muốn nói gì ư?
Lý Hiểu lại sờ mũi mình, "Phòng khám bệnh của tôi ở bên cạnh, cô có muốn đến để tôi xem răng của cô hay không?"
". . . . . ." Tiêu Tĩnh mang vẻ hoài nghi nhìn Lý Hiểu, bây giờ người tốt cũng nhiều, hay là anh ta muốn tự than vì phòng khám mà cống hiến?
"Dù sao tôi cũng không bận, mỗi ngày cũng nên làm một việc thiện, miễn phí giúp cô xem một lần." Nhận thấy ý nghĩ của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu dở khóc dở cười, không biết anh nổi điên cái quái gì mà còn tận tâm như vậy.
"Vậy y thuật của anh thế nào?" Tiêu Tĩnh hỏi.
"À? Hẳn là có thể yên tâm, bệnh nhân đến đây khám răng đều hài lòng." Lý Hiểu sửng sốt một chút mới trả lời, càng cảm thấy cô gái này cũng thật thú vị. Nếu đổi lại là người khác, nếu anh nói với người đó sẽ xem răng miễn phí, người ta chỉ hỏi là đều đó có thật hay không, nhưng có ai giống như cô nghi ngờ tay nghề của anh chứ?
Ngược lại Tiêu Tĩnh không có ý gì khác, đơn thuần nghĩ là cha cô cũng là bác sĩ, nếu tay nghề của Lý Hiểu cao hơn cha cô, thì cô cũng có thể xem thử một chút. Còn nếu kém hơn cha cô, cô cũng không cần phải để anh ta xem,Nhưng khi nghe Lý Hiểu đáp Tiêu Tĩnh mới phản ứng, y thuật cái đồ vật này, thật vẫn không khen ngợi bàn về ai cao ai thấp, nàng tỷ thí thế nào so sánh?
Xét thấy từ nhỏ đối với cha tin tưởng, Tiêu Tĩnh quyết định ủng hộ cha, coi như khiến Lý Hiểu cho mình nhìn răng, vấn đề tìm đến, vậy cũng phải dùng thuốc, cũng không phải là lập tức được, cho nên, vẫn tin tưởng cha đi, trong lòng có quyết định, Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu nói,
"Cám ơn ý tốt của anh, chẳng qua tôi tạm thời không có ý định cho người đàn ông không chút quan hệ máu mủ nào xem xét trong miệng của mình."
Lý Hiểu: ". . . . . ."
"Tạm biệt." Gật đầu với Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh lách người nhìn ra ngoài. Lúc này đã có vài phụ huynh đứng trước cửa trường học, hẳn là cũng sắp tan rồi, học sinh cũng sắp ra, cô cũng nên đi.
"Tạm biệt." Dự định làm việc thiện của anh lại bị người ta cự tuyệt không thương tiế, Lý Hiểu không nói được hiện tại trong lòng mình có tư vị gì.
Tiêu Tĩnh che dù cầm theo bánh ngọt đứng trước cửa trường học, không đến vài phút, đã nghe được tiếng chuông tan học. Sau đó có rất nhiều đứa trẻ từ trong giáo học bước ra ngoài, mày mà cửa chính của trường học chưa mở, chỉ mở cánh cửa nhỏ. Cửa nhỏ chỉ có thể cho hai em học sinh ra ngoài cùng lúc, vì vậy sẽ không khó để tìm, thật ra một trường tiểu học không có quá nhiều người, rất nhanh Tiêu Tĩnh đã thấy được bóng dáng của Tiêu Chi Ca, tên tiểu tử này hiển nhiên thừa kế cái duyên của mẹ Tiêu. Đi đến đâu cũng nhanh chóng hòa đồng với mọi người, Tiêu Tĩnh thấy con cùng vài cậu bạn kề vai sát cánh, mở miệng gọi,
"Tiêu Chi Ca!"
Nghe được có người kêu tên mình, thấy Tiêu Tĩnh, Tiêu Chi Ca hơi kinh ngạc, nói vài câu với bạn, sau đó tách ra, đi về phía Tiêu Tĩnh.
"Mẹ, sao mẹ tới đón con?"
"Lúc trước con đi học không phải là mẹ đón sao, mẹ tới đón con con cũng không cần tỏ ra kinh ngạc vậy chứ?" Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn cậu.
"Không phải, con cứ tưởng là ông ngoại đón, mẹ cũng đã ném con cho họ rồi, sau này mẹ chỉ lo cho mẹ, không để ý đến con." Tiêu Chi Ca nhún nhún vai nói ra một chuyện rất có khả năng sẽ thành sự thật.
"Giờ này không phải mẹ đang ngủ ở nhà à."
Tiêu Tĩnh: ". . . . . ."
"Con nói cứ như mẹ là mẹ ghẻ của con không bằng, mẹ con tuy lười biếng, nhưng đối với con luôn chịu khó. Con, cái thằng nhóc không có lương tâm này, sớm biết như vậy ban đầu mẹ không nên sanh con ra, phải nên ném thẳng con vào thùng rác mới đúng." Không cam lòng bị con trai khi dễ, Tiêu Tĩnh hầm hừ nói.
Tiêu Chi Ca liếc mắt nhìn Tiêu Tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước lên phía trước, cậu đã lớn rồi, lời nói như ban đầu nên ném cậu vào thùng rác quả thật không có trình độ. Mấy lời này chỉ có thể dọa con nít, nhưng hoàn toàn không có lực sát thương với cậu, trình độ của cô không thể uy hiếp được người bạn nhỏ này rồi.
"Tiểu tử thúi!" Nhìn con ném cho mình một ánh mắt khinh bỉ bước nhanh tránh ra, Tiêu Tĩnh tức giận xông lên muốn đánh người.
"Đuổi theo con đi, đuổi theo đi." Tiêu Chi Ca thấy mẹ muốn đánh mình, liền vội vàng cười chạy đi, chớ tưởng một cục thịt như cậu, nhưng chạy thì lại linh hoạt hơn Tiêu Tĩnh nhiều.
"Con...con, tiểu tử thúi, con đứng lại đó cho mẹ, ôi cái răng của tôi. . . . . ." Đuổi theo một lát nhưng không đuổi kịp, Tiêu Tĩnh vừa chống nạnh thở, vừa chỉ về đằng trước muốn mắng Tiêu Chi Ca, nhưng miệng bởi vì tác động quá lớn, kéo tới lợi, đau đến nhăn mặt nhíu mày.
Trông dáng vẻ Tiêu Tĩnh, Tiêu Chi Ca liền vội vàng xoay người trở lại, "Răng mẹ lại đau à?
Tối hôm qua lúc ăn không phải ông ngoại đã cho thuốc rồi ư, sáng hôm nay còn tốt lắm mà, chuyện gì xảy ra vậy, có phải mẹ lại ăn vụng hay không?"
Đã bị con trai nhìn thấu, Tiêu Tĩnh đỏ mặt, xét thấy con quan tâm mình, cô quyết định không cùng con so đo nữa, giơ bánh ngọt trên tay lên.
"Con trai ngoan, đến đây, ăn bánh ngọt đi, là mẹ cố ý mua cho con đó."
"Mẹ đừng nói lảng sang chuyện khác, thời điểm mà mẹ kêu con là con trai ngoan, nếu không phải tâm tình lúc ấy đặc biệt tốt thì chính là đang chột dạ, nhất định là do không ăn kiêng ăn vụng nên làm cho răng đau lại rồi." Tiêu Chi Ca bị Tiêu Tĩnh hấp dẫn, lần nữa vạch rõ chân tướng.
"Con thấy, cái bánh ngọt này mẹ tự mua cho mình, nếu không phải bị đau răng, thì nó đã sớm vào bụng mẹ rồi."
Tiêu Tĩnh che mặt, ai oán nhìn Tiêu Chi Ca, rốt cuộc ai mới là mẹ đây, đây là trần trụi mà làm mất mặt mẹ của nó đấy, hiện tại cô là bệnh nhân, cần được an ủi, cô muốn được an ủi.
Chỉ khi Tiêu Tĩnh nũng nịu , Tiêu Chi Ca mới cảm thấy mẹ có sức hấp dẫn như bà ngoại. Cũng chỉ có vào lúc này, Tiêu Chi Ca đối với Tiêu Tĩnh mới không có bất kỳ sức chống cự nào, một bụng trách cứ cũng không nói ra, đưa tay cầm lấy bánh ngọt, giống như an ủi vỗ mẹ mu bàn tay mẹ.
"Được rồi, mẹ cũng lớn rồi, còn muốn cho người khác lo lắng hay sao, lần sau không nên như vậy nữa, chỉ cần nhịn thêm mấy ngày, đến khi răng tốt hơn tùy mẹ ăn cái gì cũng đều được.."
Được con trai an ủi, tâm tình bi thương của cô trong nháy mắt đã chữa khỏi, một tay kéo lấy con trai ôm trong ngực, vui vẻ cười, "Ưmh ưmh, con trai thật tốt, đúng là mẹ không phí công sinh ra con, để mẹ ôm nào. . . . . ."
Tiêu Chi Ca trợn trắng mắt, "Mẹ, giữ hình tượng, giữ hình tượng."