Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

Chương 54: “Ừ, em đáng đời,” Nguyên Dã lại vỗ về hắn, “Em đáng như vậy, đừng chau mày nữa.”




“Phong tiêu khách” khởi chiếu được một tháng, doanh thu phòng vé tổng cộng hơn bảy trăm triệu, thành tích cũng không tệ lắm, còn khả quan hơn dự tính ban đầu. Cũng bởi dạo gần đây thị trường điện ảnh trong nước cạnh tranh không mạnh, không có phim siêu anh hùng nước ngoài, cũng không có phim hài kịch nhanh chóng thu hút tiền. Phim này không đầu tư quá nhiều, có nhiều người mới, tiền đầu tư chủ yếu đổ vào cảnh trí và đạo cụ. Nhìn tổng thể vẫn kiếm được tiền tài, quay được thứ mình yêu thích mà không bị lỗ vốn, chuyện này với cả đoàn phim xem như là thành công.

Trong bộ phim này Phương Thiệu Nhất được khen ngợi rất nhiều, không có gì để mắng mỏ. Có một vài nhà phê bình điện ảnh nói hắn đóng phim quá nội liễm, năng lực biểu hiện vẫn còn thiếu một chút. Chuyện này mỗi người một ý, không cần phải tranh luận, Bạn cảm thấy hắn không tốt, không cần để ý tới là được rồi.

Bộ phim này quay rất nhàn hạ, ở đoàn phim không có chuyện gì, ngoài đóng phim ra cũng chỉ có đóng phim. Nhưng điều kiện ở đoàn phim rất gian khổ, rất dày vò con người.

Sau khi bộ phim hết lịch chiếu, đạo diễn Tân bố trí mở tiệc mừng công, gọi chủ sang trong đoàn và một vài diễn viên quan trọng tới. Mọi người không ở cùng một thành phố, bình thường tiệc mừng công này Phương Thiệu Nhất sẽ không tham gia, nhưng hắn có quan hệ tốt với đạo diễn Tân, nên nhất định phải tới. Khéo là sách của Nguyên Dã mới ra mắt, có buổi ký tặng ở một vài thành phố lớn trong nước, hai người cùng đi tới một nơi.

Nguyên Dã rất chủ động đặt trước hai vé máy bay, đến lúc phải thể hiện sự nhiệt tình rồi. Cát Tiểu Đào hỏi có cần để cậu đi theo không, Nguyên Dã nói: “Không cần, cậu cứ lo chuyện của cậu đi là được rồi, thầy Đào à.”

Cát Tiểu Đào còn chưa kịp nói gì, Phương Thiệu Nhất đã bảo với cậu: “Cậu đi cùng đi.”

Nguyên Dã nhìn về phía Phương Thiệu Nhất, cho rằng Phương Thiệu Nhất cố ý, lại dở chứng ngạo kiều rồi. Thế nhưng Tiểu Đào có đi hay không cũng được, Nguyên Dã cũng không nghĩ gì. Cuối cùng ba người đi với nhau, Cát Tiểu Đào tự đặt vé máy bay cho mình.

Thực ra Phương Thiệu Nhất bảo Cát Tiểu Đào đi cùng chủ yếu là để cậu theo Nguyên Dã. Nguyên Dã làm gì cũng một mình tới lui, tuy rằng ra ngoài ký sách nhất định phía nhà xuất bản sẽ sắp xếp người phối hợp, nhưng Phương Thiệu Nhất vẫn không yên lòng.

Nguyên Dã không mấy thích hoạt động ký tên này, nhưng lúc ký hợp đồng sách có hạng mục ký tên, mấy năm qua vẫn giữ nhà xuất bản, hợp tác rất tốt, chuyện lần này cũng coi như trả ân tình, đáp ứng tham gia mấy hoạt động.

Cát Tiểu Đào vừa làm trợ lý vừa làm vệ sĩ, thật dày vò trái tim ‘mẹ già’. Kết thúc hoạt động Nguyên Dã dùng bữa với phía nhà hợp tác, Phương Thiệu Nhất gọi điện thoại cho Cát Tiểu Đào, hỏi cậu: “Đã kết thúc chưa?”

Cát Tiểu Đào nhỏ giọng nói: “Xong rồi ạ, đang ăn đây.”

Phương Thiệu Nhất hỏi: “Cậu cũng theo chứ?”

Cát Tiểu Đào cúi đầu, “Vâng” một tiếng, bảo: “Có chứ ạ.”

“Để em ấy uống ít rượu thôi, uống nhiều thì gọi cho anh.” Phương Thiệu Nhất nói.

“Vâng anh, em biết rồi!” Cát Tiểu Đào nhận lời, sau khi cúp máy Cát Tiểu Đào thầm nghĩ, anh không thể gọi thẳng cho anh ấy à? Nhờ em truyền lời làm gì chứ.

Phương Thiệu Nhất dùng bữa với cánh đạo diễn Tân không thể không uống rượu, loại tiệc mừng công này sao có thể không uống được. Đạo diễn và Phương Thiệu Nhất còn có quan hệ “chú-cháu” ngầm với nhau, uống rượu càng không cần kiêng kỵ, Phương Thiệu Nhất không thể không uống nhiều. Trước khi đi còn nghĩ rất tốt, tìm lý do nói không uống là từ chối được, nhưng cuối cùng vẫn không thể từ chối.

Thế là Nguyên Dã thì không uống, nhưng Phương Thiệu Nhất lại uống say mèm. Sau khi phía Nguyên Dã kết thúc, Cát Tiểu Đào gọi điện thoại, hỏi có cần qua đón hắn không, Phương Thiệu Nhất nói: “Không cần, hai người về nghỉ ngơi đi.”

Nghe giọng hắn ồm ồm, cúp máy rồi Cát Tiểu Đào quay sang nói với Nguyên Dã: “Tiêu rồi, uống nhiều rồi.”

Nguyên Dã nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu quay về nghỉ ngơi đi, anh qua đó.”

Cát Tiểu Đào rất tự giác trở về, Nguyên Dã bắt xe tới khách sạn. Anh tới đúng lúc bầu không khí trong phòng đang náo nhiệt, Nguyên Dã không đi vào, đứng ngoài cửa đợi. Anh vào rồi lại phải uống, hai người họ đều say thì về thế nào đây, thế là anh trốn ngoài này.

Lúc tan cuộc Nguyên Dã làm như vừa mới tới, đạo diễn trông thấy anh, Nguyên Dã vội vã chào hỏi, cười hì hì hỏi: “Mọi người ăn xong rồi ạ? Cháu tới chậm rồi ạ?”

Đạo diễn cười hỏi: “Tiểu Nguyên tới à? Hay là chúng ta đi tăng hai nhé?”

“Thôi khỏi ạ,” Nguyên Dã lắc lắc đầu, “Cháu tới đón anh cháu.”

Đạo diễn quay đầu lại liếc nhìn Phương Thiệu Nhất, vỗ vỗ vai Nguyên Dã, nói mấy lời với anh rồi đi. Mọi người trong đoàn phim đi phía trước, Nguyên Dã tới trước mặt Phương Thiệu Nhất, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh uống bao nhiêu vậy?”

Ánh mắt Phương Thiệu Nhất mông lung chẳng rõ ràng, hắn thật sự uống không ít, nhưng qua thần thái và bước đi thì không nhìn ra có điều gì bất thường. Hắn không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.

Nguyên Dã lặng lẽ nắm lấy bàn tay hắn, sau đó đi bên cạnh Phương Thiệu Nhất, cùng hắn sóng vai ra ngoài. Các vị lãnh đạo đều có người tiếp đón, không ai đón thì để khách sạn đưa về, không cần Nguyên Dã phải để ý. Người của công chúng không có thói quen nói chuyện bên ngoài, những gì cần nói đều đã nói trên bàn rượu, ra ngoài cũng chỉ đơn giản chào tạm biệt, không cần nói thêm gì khác.

Hai người họ không để xe khách sạn đưa về, Nguyên Dã tiện tay gọi xe, chui vào báo địa chỉ. Tài xế là một ông chú trung niên, cũng không biết hai người họ, dọc đường về đều rất yên tĩnh.

Sau đó Phương Thiệu Nhất gỡ lớp vỏ rắn rỏi kia xuống, tựa mình vào lưng ghế, nhịp thở nặng nề, cả người nồng mùi rượu, vừa nhìn đã biết là một con ma men.

Bác tài quay đầu nhìn mấy lần, cẩn thận nhắc nhở Nguyên Dã một câu: “Cậu đừng để cậu ta nôn ra xe đấy..”

Nguyên Dã nói: “Không đâu ạ, không cần phải lo lắng.”

Đã lâu rồi Phương Thiệu Nhất không uống nhiều rượu như vậy, ít nhất là đã rất lâu rồi Nguyên Dã không thấy. Lúc hắn uống say thường rất yên tĩnh, không làm loạn, có thể ngủ sẽ ngủ say. Hắn nhắm mắt duỗi tay, Nguyên Dã rất tự nhiên đưa tay ra để hắn nắm chặt. Phương Thiệu Nhất cứ nắm tay anh như vậy ngủ suốt dọc đường. Dọc đường Nguyên Dã nhìn bàn tay hai người nắm chặt nhau, cùng gương mặt say giấc của Phương Thiệu Nhất, trong lòng vẫn còn thấy là lạ.

Lúc về phòng đúng là Phương Thiệu Nhất đã tỉnh táo hơn một chút, hắn cởi quần áo, còn phối hợp tắm rửa. Suốt quá trình không hề làm loạn, Nguyên Dã bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy. Nguyên Dã lo cho hắn xong mới tắm cho mình, đến khi tắm xong đi ra Phương Thiệu Nhất đang nằm yên trong chăn ngủ.

Nguyên Dã đặt bình nước xuống tủ đầu giường của hắn, sợ hắn tỉnh dậy khô miệng. Phương Thiệu Nhất đột nhiên cất tiếng, lẩm bẩm hỏi anh: “Em còn chưa ngủ à…”

“Ngủ đây,” Nguyên Dã nhìn hắn, trả lời, “Ngủ đây ngủ đây.”

Thực ra Phương Thiệu Nhất ngủ không say, lúc về phòng không còn buồn ngủ như vậy nữa. Nguyên Dã lề mề không đi ngủ, lúc này Phương Thiệu Nhất mới cất tiếng giục anh.

Bởi ảnh hưởng từ cồn, hắn không còn dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi nữa, có muốn che giấu thái độ cũng không được. Trên người không có chút phòng bị nào, mọi cảnh giác đề phòng đều đã được buông xuống.

Nguyên Dã ôm lấy hắn vỗ về tấm lưng, như dỗ một đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi cục cưng.”

Phương Thiệu Nhất chau mày, một lúc sau mới đột nhiên mở miệng nói một câu không đầu không cuối: “Sao trái tim em lại tàn nhẫn như vậy.”

Mới đầu Nguyên Dã sửng sốt một chút, sau đó bật cười, thấp giọng hỏi hắn: “Ở đâu ra câu này vậy…”

Phương Thiệu Nhất vẫn chau mày, nạt anh: “Im đi.”

Nguyên Dã im lặng mở to mắt nhìn, sau đó đưa tay chạm nhẹ lên ấn đường Phương Thiệu Nhất, anh khẽ cười, bảo hắn: “Anh mới tàn nhẫn.”

Phương Thiệu Nhất lui ra phía sau tránh tay anh ra, hắn bảo: “Đáng đời em.”

“Ừ, em đáng đời,” Nguyên Dã lại vỗ về hắn, “Em đáng bị như vậy, đừng chau mày nữa.”

Phương Thiệu Nhất im lặng không nói gì nữa, Nguyên Dã lại chủ động mở lời, chạm vào cằm hắn, đoạn hỏi: “Sao lại không muốn đóng phim nữa?”

Phương Thiệu Nhất không lên tiếng, Nguyên Dã lại nói: “Anh không tin em có thể tự xử lý tốt vấn đề của bản thân à?”

“Anh tin.” Phương Thiệu Nhất dịch về phía trước, vùi mặt vào hốc cổ Nguyên Dã, hôn lên xương quai xanh của anh, giọng nói nghèn nghẹn: “…Anh tin nên mới không muốn.”

Trong lòng Nguyên Dã thấy xót xa, anh xoa đầu Phương Thiệu Nhất, tắt đèn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn. Massage da đầu như vậy rất thoải mái, chẳng mấy chốc Phương Thiệu Nhất đã ngủ vùi.

Ký sách ở đây xong Nguyên Dã còn phải đi mấy nơi nữa, sau đó Cát Tiểu Đào vẫn theo chân Nguyên Dã bay qua bay lại, trước đây cậu cũng từng làm chuyện này, làm trợ lý của minh tinh thi thoảng cũng kiêm chức trợ lý của tác giả. Đến khi Nguyên Dã qua đợt bận rộn này thì đã sang tháng mười hai, lại mấy hôm nữa là tới lễ Giáng Sinh.

Nguyên Dã bay khắp nơi, những khi rảnh rỗi còn phải bàn kịch bản với nhóm Phùng Lôi Tử, đã đưa ba bản thảo rồi, Nguyên Dã sợ nhất là bọn họ nói với anh: “Chú có rảnh không chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”

Gặp mặt tán gẫu chẳng phải chuyện tốt gì, mỗi một lần tán gẫu là mất một đêm, lần trước nói chuyện suốt cả mười tiếng. Nguyên Dã mệt chết đi được, nhưng đôi mắt đạo diễn vẫn còn sáng rực tràn đầy tinh thần, để anh uống hai cốc cafe.

Bộ phim này tên là “Sa ách”, bối cảnh thời kỳ trước. Nam chính là một người câm, có một người em cũng nửa câm. Người em có rất nhiều phân cảnh, là một nhân vật rất có linh khí. Lúc nói chuyện Phùng Lôi Tử thuận miệng nhắc tới mấy diễn viên, đạo diễn đều không tỏ thái độ. Nguyên Dã động não, sau đó bảo: “Thực ra em có đề cử, rất gần gũi với nhân vật.” (Sa ách: Khản đặc)

Nguyên Dã không chỉ đề cử một người, anh đề cử hai người, một là Dương Tư Nhiên, người còn lại là Trình Tuần. Bộ phim trước Dương Tư Nhiên tham gia đóng cùng Phương Thiệu Nhất, Nguyên Dã đã xem cậu đóng phim, rất có năng khiếu. Trình Tuần thì có hình tượng gần gũi với nhân vật, nhưng diễn xuất có gần gũi không thì anh không biết, nói thật là Nguyên Dã chưa từng xem phim cậu ta đóng. Nguyên Dã rất mến hai cậu nhóc Trình Tuần và Trì Tinh, đề cử cậu ấy cũng là có tư tâm.

Anh đề cử như vậy không có tác dụng, có được hay không phải đưa tư liệu cho đạo diễn, để người ta xem xét. Thực ra lúc đó Nguyên Dã cũng chỉ thuận miệng nói, không coi đó là chuyện gì to tát, dù sao nhân vật này cũng có rất nhiều phân cảnh, cần phải thận trọng. Thế nhưng quay về Nguyên Dã vẫn nói với Trình Tuần một tiếng, bảo cậu rảnh rỗi chuẩn bị tư liệu gửi cho đạo diễn một bản. Đúng lúc Trì Tinh ngồi bên cạnh, bảo anh Nguyên Dã thiên vị quá.

Nguyên Dã ở trong điện thoại cười bảo: “Mặt mũi cậu hớn hở quá, không có khí chất u buồn kia.”

Đã lâu rồi Nguyên Dã không gặp Dương Tư Nhiên, vì chuyện này nên anh hỏi thăm cậu ta. Lúc Nguyên Dã hỏi Cát Tiểu Đào còn bất đắc dĩ bảo: “Em thấy chắc cậu ta tiêu rồi.”

“Sao vậy?” Nguyên Dã chau mày, “Không phải công ty muốn nâng đỡ cậu ta sao?”

“Không biết trong đầu đang nghĩ gì, lúc ở đoàn phim có bướng bỉnh vậy đâu.” Cát Tiểu Đào nói, “Không hợp với quản lý, thái độ rất tốt, tính khí rất tốt, nhưng bảo làm gì cũng không chịu làm.”

“Còn có chuyện này nữa à?” Lúc ở đoàn phim Dương Tư Nhiên là một cậu bé rất ngoan ngoãn, cũng rất an phận, tuy rằng từng có scandal với Phương Thiệu Nhất, nhưng khi ở chung không phải là cậu bé có tâm cơ, lúc đó còn lặng lẽ giúp Phương Thiệu Nhất trút giận, thực ra Nguyên Dã rất mong cậu có thể phát triển tốt.

Cát Tiểu Đào thở dài nói: “Xưa giờ anh Cảnh không chiều ai, trong công ty ngoài anh em ra, chẳng có diễn viên nào không chịu phối hợp như vậy. Bỏ đó mấy tháng rồi, chắc anh Cảnh định mặc kệ.”

Nguyên Dã nói: “Kịch bản trong tay anh có một nhân vật rất hợp với cậu ấy, bảo công ty gửi tư liệu thử xem. Vừa mới ký hợp đồng, bỏ mặc cậu ấy khác nào chặt đứt con đường phát triển, không đến nỗi tuyệt tình như vậy chứ.”

“Ca này khó đấy,” Cát Tiểu Đào nói, “Ở công ty anh Cảnh không nhắc tới cậu ta, lúc họp cũng không nhắc tới, có lẽ không muốn nâng đỡ nữa.”