Theo tổ biên kịch.
Ánh mắt Phương Thiệu Nhất nhìn Nguyên Dã rất đỗi ngạc nhiên, hắn thật sự không nghĩ tới điều này. Thế nhưng hắn lập tức lắc đầu, kể cũng đúng, có thể để bạn đoán ra thì đã không phải là Nguyên Dã rồi.
Nguyên Dã nhướng chân mày về phía Phương Thiệu Nhất: “Xin được chỉ giáo nhiều hơn, thầy Phương.”
Phương Thiệu Nhất bật cười, nói với anh: “Nghe em sắp xếp, thầy Nguyên.”
Dương Tư Nhiên lặng lẽ ra ngoài để phục vụ lấy thêm bộ đồ ăn, sau đó tự mình cầm đưa tới tay Nguyên Dã. Nguyên Dã ngẩng đầu lên mỉm cười với cậu, đoạn nói: “Cảm ơn, cậu em.”
“Anh Nguyên Dã khách sáo rồi.” Dương Tư Nhiên mím môi, cũng nở nụ cười.
Thực ra Nguyên Dã đã đánh tiếng với đạo diễn Tưởng, cũng đã nói rõ anh muốn tới đoàn phim từ sớm. Tưởng Lâm Xuyên quay phim lúc nào cũng thiếu biên kịch, tổ biên kịch có bao nhiêu người cũng không chê nhiều. Bộ phim điện ảnh này trong lúc chuẩn bị có tám biên kịch, mỗi người viết phần của mình, đạo diễn Tưởng lựa chọn những thứ ông thích cùng với những ý tưởng của ông, cuối cùng hợp thành một. Thực ra trong đoàn cũng có biên kịch, chỉ có điều ở cấp đồ đệ. Bởi vì đến khi quay phim, quay thế nào đạo diễn Tưởng cũng không bàn bạc với mọi người, trong đầu ông đã có ý tưởng của mình, mọi người trong tổ biên kịch hiện tại cũng nghe theo ý ông mà vội vã thay đổi.
Nguyên Dã tới đây, thực ra là tự hạ giá bản thân, tự mình chịu tội. Chẳng ai sẵn lòng làm việc cùng tổ biên kịch, nhất là với đạo diễn hay thay đổi chỉ hận mỗi ngày không thể thức đêm thay đổi kịch bản, cũng chẳng kiếm được là bao.
Trên bàn ăn Phương Thiệu Nhất không nói chuyện quá nhiều với anh, cũng không tiện.
Đợi tan cuộc rồi, hai người vào trong xe ngồi, Phương Thiệu Nhất mới nói với anh: “Làm bừa. Em không ngại mệt à?”
“Có thể mệt đến mức nào chứ, không sao cả.” Nguyên Dã nhoẻn cười, quay đầu nói với hắn, “Lại nói dù có mệt em cũng phải tới, còn phải theo đuổi tình yêu mà.”
“…..” Cát Tiểu Đào ngồi đằng trước liếc nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, không ho he tiếng nào.
Phương Thiệu Nhất lạnh lùng nói: “Còn tưởng em không theo đuổi chứ.”
Nguyên Dã vội vã lắc đầu: “Sao có thể, em còn phải tới để bảo vệ anh, nghe nói hai người ở đoàn phim bị bắt nạt à? Nào, để anh Dã bảo vệ hai người.”
Cứ chốc chốc Cát Tiểu Đào lại nhìn phía sau một chút, vẫn không ho he tiếng nào. Cảm giác kích động khi Nguyên Dã tới đã nguôi đi phần nào, Nguyên Dã tới khách sạn chuẩn bị ổn thỏa chỗ ở rồi mới gọi điện thoại hỏi cậu ở đâu, vẫn là Cát Tiểu Đào nói cho anh biết số phòng bao.
Phương Thiệu Nhất hỏi anh: “Ở đâu?”
Nguyên Dã gãi gãi đầu, liếc nhìn sang hỏi: “Ở phòng anh có được không?”
Phương Thiệu Nhất lắc đầu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nói với anh: “Không được, phòng anh có người rồi.”
“Ái chà,” Nguyên Dã nhướng mi, “Dương Tư Nhiên à?”
Phương Thiệu Nhất chỉ cười mà không nói, nhìn ra ngoài cửa xe.
Nguyên Dã “xùy” một tiếng, lắc đầu: “Dấm này em không ăn đâu, không đúng vị.”
Nguyên Dã làm người nhà của người trong giới showbiz bao nhiêu năm như vậy, nếu cái gì cũng tin thì uổng phí mười năm lăn lộn rồi. Đổi lại là lúc trước nói không chừng trái tim Nguyên Dã sẽ run rẩy mấy hồi, thế nhưng bây giờ anh và Phương Thiệu Nhất đang thả thính lẫn nhau, Phương Thiệu Nhất sẽ không thể làm những chuyện lộn xộn kia, hắn không phải người như vậy. Chút hiểu biết và tin tưởng ấy vẫn có.
Cả dọc đường Cát Tiểu Đào làm bóng đèn sáng chói cũng cực cho cậu, về đến khách sạn cậu chào một tiếng rồi vội vã chạy về phòng của mình. Nguyên Dã cười hì hì nói với Phương Thiệu Nhất: “Em qua phòng anh ngồi một chút nhé.”
Phương Thiệu Nhất vừa đi vừa quay đầu lại hỏi anh một câu: “Không sợ bị chụp à?”
“Muốn chụp thì chụp, em mà còn sợ bị chụp à?” Nguyên Dã cười nói, “Mặc kệ đi.”
Nguyên Dã đến đoàn phim vì điều gì hiển nhiên không cần phải nhiều lời nữa, trong lòng ai cũng biết rõ, anh tới vì người nào.
Nhưng anh và Phương Thiệu Nhất bây giờ đúng là chưa đến mức độ làm lành có thể phục hôn luôn, chia tay một năm cũng đồng nghĩa có rất nhiều chuyện không còn giống với trước kia nữa, nếu muốn bắt đầu lại từ đầu, thì có rất nhiều việc phải thu dọn và giải quyết một lần nữa. Cứ u mê vô tâm về lại bên nhau, như vậy không đủ thận trọng, cũng có vẻ không tôn trọng phần tình cảm này và cuộc hôn nhân trước đó.
Nguyên Dã ngồi ở sofa trong phòng Phương Thiệu Nhất, xoa cái đầu đinh của mình, nói với hắn: “Anh Nhất à, em sắp phân tích rõ ràng bản thân mình rồi, đợi đến khi em thông suốt sẽ nói chuyện với anh. Hai chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
Phương Thiệu Nhất đi tới bên cạnh anh, tiện tay xoa đầu anh, mái tóc ngắn cũn đâm vào tay, đã rất lâu Phương Thiệu Nhất không được hưởng thụ cảm giác này, hắn rất thích. Phương Thiệu Nhất mỉm cười, Nguyên Dã cứ nhìn hắn cười mãi thôi, khi cười hắn quyến rũ tới vậy. Phương Thiệu Nhất nói rằng: “Anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu với em khi nào cơ?”
“Ơ, anh nói rồi.” Nguyên Dã bắt lấy bàn tay hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nghiêng đầu cười, “Không nói thì anh cũng đã nghĩ như vậy, ‘nắng’ thì ‘nắng’ cho chói chang, đừng nín nhịn, thẳng thắn đi nào.”
Phương Thiệu Nhất bị anh nói vậy thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng, bàn tay bị nắm cũng chẳng biết làm thế nào, hắn trở tay nắm lại tay Nguyên Dã.
Lòng bàn tay vẫn là nhiệt độ quen thuộc, khô ráo, ấm áp.
Phòng Nguyên Dã ở trên phòng Phương Thiệu Nhất hai tầng, anh cũng không ngồi lại lâu mà lập tức quay trở về phòng. Đoàn phim chính là đoàn phim, là nơi để làm việc đóng phim, đừng để người ta nghĩ rằng hai người họ ở đây làm loạn. Nguyên Dã cũng không thể ngủ ở ngay trong phòng Phương Thiệu Nhất, không đến mức ấy, cũng không muốn làm bừa như vậy.
Kịch bản bộ phim Nguyên Dã đã xem từ trước, chính anh chủ động muốn tới, cũng không thể bỏ qua công tác chuẩn bị. Biên kịch trong tổ đưa các phần kịch bản đã sửa chữa cho anh, Nguyên Dã hỏi cậu ta: “Giờ quay tới đâu rồi?”
Cậu biên kịch hẵng còn trẻ, rất tôn trọng Nguyên Dã: “Mới quay những cái này.”
Nguyên Dã rất ngạc nhiên: “Quay ít như vậy?”
“Vâng, có lẽ là chưa tìm được nhịp điệu, phim của đạo diễn rất khó, cảnh nào cũng phải quay đi quay lại nhiều lần.”
“Ừm,” Nguyên Dã nở nụ cười nói, “Đầu tư bao nhiêu mà phung phí như vậy.”
“Đầu tư lớn mà quay thành phim điện ảnh kinh phí thấp, tùy hứng lắm.” Biên kịch Tiểu Cao nhỏ giọng nói.
Đúng là như vậy, trong phim này ngoài Phương Thiệu Nhất ra thì không có diễn viên nào đắt giá, tuy rằng diễn xuất đều theo phái thực lực, cũng không thiếu những diễn viên gạo cội, nhưng vai chính chỉ có mình Phương Thiệu Nhất, chỉ một mình hắn thôi mà cát-xê đã rất cao, nhưng không cao đến mức trên trời như nhiều người trong giới. Cả bộ phim cũng không có nhiều cảnh lớn, không cần phải bỏ số tiền lớn ra để làm hiệu ứng kỹ xảo, dựng một studio nhỏ cũng không thành vấn đề.
Ngày hôm nay lúc quay phim Nguyên Dã vẫn ngồi ở phim trường, anh mặc chiếc áo hoodie, vẫn luôn ngồi bên cạnh đạo diễn, cùng nhìn máy giám sát, muốn đẽo gọt tư duy của đạo diễn, xem dòng suy nghĩ của ông. Đạo diễn Tưởng nói chuyện với anh không ít, còn hỏi anh: “Có nhìn ra lề lối gì không?”
Nguyên Dã cười nói: “Không nhìn ra gì cả.”
Đạo diễn Tưởng nói với anh: “Không nhìn ra thì cứ xem đi, chính tôi cũng không có lề lối gì, đang tìm đây.”
Nguyên Dã cầm tập kịch bản trong tay, đoạn hỏi: “Đạo diễn à, bao giờ thì chúng ta họp?”
Đạo diễn nói: “Nếu cậu muốn nói về kịch bản thì có thể tìm tới tôi bất cứ lúc nào.”
Nguyên Dã gật đầu, nói: “Vâng.”
Trước khi Nguyên Dã gia nhập tổ biên kịch, lúc xem qua kịch bản anh cũng cân nhắc qua, đúng là có rất nhiều ý tưởng, nhưng bởi chưa tới nên không có cách nào nói chuyện. Suy nghĩ của Tưởng Lâm Xuyên cũng rất khó hiểu, trong phim có rất nhiều cảnh Nguyên Dã không thông suốt, anh nghĩ nông nghĩ sâu cũng không tài nào nghĩ thông được đạo diễn muốn biểu đạt điều gì.
Loại phim này không thể để một câu thoại dư thừa, mỗi câu mỗi chữ cũng phải có tác dụng của nó. Sở dĩ cảnh quay ngày hôm nay Nguyên Dã không nhìn ra cái gì, cũng bởi cảnh này dưới cái nhìn của anh hoàn toàn là một cảnh bỏ đi.
Phương Thiệu Nhất đóng xong qua đây, Nguyên Dã đứng dậy đi ra chỗ khác, nhường ghế bên cạnh đạo diễn cho hắn ngồi xem lại. Phương Thiệu Nhất liếc mắt nhìn anh, không có biểu cảm cũng không nói gì, thế nhưng ánh mắt rất dịu dàng, Nguyên Dã mỉm cười với hắn, đứng phía sau người họ lắng nghe.
Phương Thiệu Nhất hỏi đạo diễn: “Cảnh này thế nào?”
Qua nửa buổi đạo diễn vẫn không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau lại nói: “Quay lại một lần nữa đi, buông trình độ một chút.”
“Ừm.” Phương Thiệu Nhất gật đầu, cũng không nhiều lời.
Đó là cảnh giữa Sâm Sát và người thợ rèn, bọn họ ở trong tiệm cắt tóc đối thoại một đoạn ‘trong sương trong mây’. Cảnh này không qua tóc người thợ rèn phải nối lại nhiều lần, sau đó vào phim lại để Phương Thiệu Nhất cắt đi. Cảnh của hai người họ rất ít khi Tưởng Lâm Xuyên giải thích, để họ tự tìm hiểu, chứ như những người không có kinh nghiệm chưa từng tham gia như Dương Tư Nhiên thì ông mới giảng giải chi tiết.
Cảnh tiếp theo là của Dương Tư Nhiên, nhưng không biết liệu hôm nay có quay tới lượt cậu hay không. Lúc chưa đến lượt thì cậu ôm theo đồ ở phim trường đợi, vẫn ngồi bên cạnh xem cảnh quay của nhóm Phương Thiệu Nhất, trong tay cầm điện thoại, thi thoảng lại đưa mắt nhìn.
Lúc Nguyên Dã quay về đi ngang qua người cậu, Dương Tư Nhiên đột nhiên cất tiếng gọi anh: “Anh Nguyên Dã.”
“Ơi, sao hả?” Nguyên Dã đứng lại nhìn cậu.
Dương Tư Nhiên đứng dậy, nhìn anh, nhỏ giọng nói với anh: “Tin tức trước đó.. Anh không hiểu lầm chứ? Anh đừng suy nghĩ nhiều, em không…”
Nguyên Dã nhấc tay lên, nhoẻn cười cắt ngang lời cậu: “Anh không để tâm đâu, cậu cũng đừng coi đó là chuyện to tát. Cậu mới gia nhập giới nên mới coi đây là vấn đề, lùi mười ngàn bước mà nói, hai đứa anh ly hôn cả thế giới đều biết, cậu không cần phải căng thẳng giải thích với anh như vậy, giải thích với anh làm gì, mọi người đều là người tự do.”
“Không phải, dù anh với anh Thiệu Nhất có ly hôn hay không em cũng phải giải thích, anh Thiệu Nhất là ông chủ của em mà.” Dương Tư Nhiên nói.
Nguyên Dã vui vẻ: “Được rồi, vậy anh biết rồi.”
Dương Tư Nhiên gật đầu, nói rằng: “Thế anh đi làm việc ạ.”
Nguyên Dã quay trở về ngồi xổm xuống bên cạnh đạo diễn.
Chuyện kia Cát Tiểu Đào đã kể với Nguyên Dã, nói căn phòng trong ảnh vốn không phải phòng của Phương Thiệu Nhất. Hôm đó Cảnh Cận Duy tới đây, Phương Thiệu Nhất tới tìm quản lý của mình, Dương Tư Nhiên cũng như vậy, Cát Tiểu Đào cũng có mặt ở đó. Lúc Dương Tư Nhiên đi tới bởi Phương Thiệu Nhất ở gần cửa nhất, nên hắn đi ra mở cửa.
Mấy phóng viên giải trí vì độ hot mà cái gì cũng đăng lên, chỉ cần có thể tạo ra chút bọt nước là được. Loại ảnh này chính bọn họ cũng biết không gây ra được sóng gió gì, chỉ cần bên đây đăng clip camera giám sát lên là biết, thậm chí chẳng cần phải giải thích. Phương Thiệu Nhất mở cửa xong chưa đầy hai mươi phút đã đi ra, về phòng của mình không đi ra nữa. Còn cần phải giải thích gì nữa, ý tứ đăng tuyên bố là được. Chỉ là họ đăng tin bóc phốt như vậy độ hot cũng tăng lên một chút.
Nguyên Dã ngồi ở đó không biết đang nghĩ gì, có người ở đằng sau kéo mũ áo chụp lên đầu anh. Thực ra Nguyên Dã không cần quay đầu lại cũng biết là ai, anh vất vả ngửa đầu ra cuối cùng lại bị mũ che không thể nhìn thấy.
Nguyên Dã cúi đầu cười nói: “Anh bao tuổi rồi mà còn trẻ con thế.”
Phương Thiệu Nhất nói: “Ba mươi sáu, vẫn được.”
Anh ngửa hẳn đầu ra đằng sau, dùng sức một chút, nhìn thấy Phương Thiệu Nhất. Bởi dùng sức đột ngột nên không giữ được thăng bằng, phải chống tay xuống mới không bị ngã ra đất. Nguyên Dã cười bờ vai run lên bần bật, một lúc sau cười xong cuối cùng vẫn ngã lăn ra đất.
Phương Thiệu Nhất chau mày: “Làm cái gì thế?”
Nguyên Dã nhoẻn cười: “Anh đẹp trai quá làm em choáng luôn rồi.”