Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

Chương 22: “Đúng là đều có tật con bà nó xấu.”




“Alo?”

Tiếng Phương Thiệu Nhất nghe máy thật quyến rũ, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, âm cuối hơi cất lên, ai nghe xong cũng đổ.

Giọng Nguyên Dã từ trong điện thoại truyền tới, đầu dây bên kia nghe rất yên tĩnh, anh gọi một tiếng: “Anh Nhất à?”

Phương Thiệu Nhất đáp lời, hỏi anh: “Sao vậy?”

Cát Tiểu Đào rất có mắt nhìn, cậu nhấc áo Phương Thiệu Nhất lên dán miếng cao thuốc lên vai Phương Thiệu Nhất, sau đó lại dán miếng giữ ấm bên ngoài lớp áo, sau khi dán xong lấy tay ra hiệu với Phương Thiệu Nhất rồi quay trở về phòng mình ngủ.

Nguyên Dã hắng giọng một cái, đoạn nói: “Không có chuyện gì, hỏi xem dạo gần đây anh thế nào thôi.”

Bởi vì đã quá lâu rồi hai người họ không gọi điện thoại cho nhau, giống như lúc này đây nói mấy lời đơn giản cách ống nghe, có cảm giác thân thiết quen thuộc. Nhưng bởi giữa họ cũng có khoảng cách một năm, nên trong sự thân mật quen thuộc kia cũng mang theo một chút ngẩn ngơ. Ánh đèn thì ấm áp, trong lòng Phương Thiệu Nhất thì mềm mại. Giọng hắn truyền qua loa vẫn trầm thấp nhẹ nhàng động lòng người như xưa: “Anh vẫn tốt.”

Hắn kéo gối ra sau lưng dựa vào đầu giường, nghe thấy Nguyên Dã hỏi hắn qua điện thoại: “Chỗ anh bây giờ lạnh lắm phải không? Vai vẫn ổn chứ?”

“Ừm, không sao cả.” Phương Thiệu Nhất nói.

Nguyên Dã gọi cuộc điện thoại này đúng là không có chuyện gì khác, chỉ là anh nhìn bức ảnh Cát Tiểu Đào gửi cho mình thấy ngột ngạt trong lòng, trái tim thắt lại, đã như vậy thì cứ gọi điện thoại hỏi một chút đi. Hỏi xong hai người họ không còn gì để nói nữa, đã quá lâu rồi không gọi điện thoại, đã quên gọi điện thoại thì có thể nói gì, hoặc thực ra chỉ là không biết với thân phận họ bây giờ còn có thể tán gẫu những gì.

Đôi bên trầm mặc trong thoáng chốc, vẫn là Phương Thiệu Nhất mở lời trước, hỏi anh: “Đang làm gì vậy?”

Ngữ điệu ôn hòa, thậm chí còn có thể nói là dịu dàng. Ở đầu dây bên kia ngón tay Nguyên Dã siết chặt điện thoại theo bản năng, đoạn nói: “Em đang viết vài thứ.”

Phương Thiệu Nhất lại hỏi anh: “Viết gì?”

Nguyên Dã nói: “Vẫn là cái trước đây thôi, em vẫn không biết viết thế nào, dạo gần đây tĩnh tâm lại, bèn cầm lên viết lách.”

Phương Thiệu Nhất “Ừ” một tiếng, sau đó hai người đều không lên tiếng nữa, một khoảng thời gian rất dài, trong điện thoại chỉ có tiếng thở đều đều của đôi bên, sau đó thì có tiếng Nguyên Dã lạch cạch gõ phím. Thế mà chẳng ai nói muốn cúp máy, Phương Thiệu Nhất vẫn cầm điện thoại trên tay, Nguyên Dã ở bên kia thì nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa vai, không biết như vậy để làm gì, giống như bản thân đã quên phải nhắc tới chuyện cúp máy, cũng thật giống như chỉ đơn thuần muốn nghe nhịp thở của đối phương.

Qua thật lâu, Nguyên Dã nhẹ giọng hỏi: “Ngủ rồi à?”

Phương Thiệu Nhất trả lời anh: “Chưa đâu.”

Nguyên Dã liền nở nụ cười, bảo rằng: “Em còn tưởng anh ngủ rồi, đã mấy giờ rồi anh còn chưa ngủ, mai anh không đóng phim à?”

Phương Thiệu Nhất nhắm mắt lại, yết hầu khẽ trượt, cũng nở nụ cười nói rằng: “Không nỡ ngủ.”

Tiếng gõ bàn phím của Nguyên Dã đột nhiên ngừng lại, trong điện thoại lại là sự yên tĩnh nặng nề. Sau đó Nguyên Dã hắng giọng, cất tiếng: “Anh à.”

“Sao?”

Một tiếng bật lửa khẽ vang lên, Nguyên Dã châm điếu thuốc, thở ra làn khói xám. Một tay anh cầm lấy chiếc điện thoại, ngồi xổm trên ghế, đột nhiên nói: “….Xin lỗi anh.”

Phương Thiệu Nhất vốn đang nhắm mắt tức thì mở mắt ra, hắn hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?”

Có lẽ bầu không khí đêm nay quá tốt, Phương Thiệu Nhất quá đỗi dịu dàng, đột nhiên Nguyên Dã rất muốn nói câu này. Có cảm giác rất kích động không tên, muốn nói thì nói thôi, không ngăn được nỗi kích động này. Nguyên Dã lại hít một hơi thuốc, sau đó nói: “Tại sao à.. em cũng không biết nữa, vì rất nhiều chuyện đi.”

Với tính cách Phương Thiệu Nhất, nếu anh đã nói vậy hắn sẽ không tiếp tục hỏi nữa, nhưng hôm nay hắn lại hỏi một câu: “Ví dụ như?”

Nguyên Dã ngồi xổm ở đó, nở nụ cười trầm thấp, sau tiếng cười kia là giọng nói đàn ông được mài giũa theo tháng năm tuổi tác: “Ví dụ như chuyện hỗn loạn ngày hôm đó, cái miệng em quá đáng.”

Sau khi xảy ra chuyện đó giữa hai người họ vẫn có chút khó xử, lúc này đây Nguyên Dã nói ra cũng không còn gì nữa, Phương Thiệu Nhất nói: “Không trách em, chuyện của anh.”

“Thôi quên đi,” Nguyên Dã rướn người về phía trước gảy tàn thuốc, đoạn nói, “Ngủ cũng đã ngủ rồi nói mấy cái này làm gì chứ, hai đứa mình đều chẳng có tiết tháo.”

Ngày hôm nay Nguyên Dã thật sự quá ôn hòa, thậm chí còn không giống anh bây giờ, mềm nhũn, không có gai. Trên người không còn cái vỏ bọc gai góc cứng rắn nữa, mềm vô cùng.

Nguyên Dã nói: “Anh ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút. Chú ý sức khỏe, không còn trẻ nữa rồi, anh Nhất à.”

Phương Thiệu Nhất trả lời anh: “Ừm.”

Nguyên Dã cười cười, khẽ nói: “Thế em cúp máy nhé?”

Phương Thiệu Nhất cũng nhoẻn cười, tiếng cười truyền qua ống nghe có chút ấm áp: “Cúp máy đi.”

Cuộc điện thoại đêm nay thật bất ngờ, với hai người họ mà nói đều rất bất ngờ. Nguyên Dã xem bức ảnh xong đầu óc kích động mà gọi điện thoại, Phương Thiệu Nhất thì bởi cú điện thoại này của anh mà buông lỏng thái độ xuống, còn Nguyên Dã vì thái độ này của Phương Thiệu Nhất mà cúi thấp đầu. Một cuộc điện thoại để hai người ôn hòa nói chuyện với nhau, không hề đối đầu không khoan nhượng cũng không mỉa mai chê cười, sau khi cúp máy trong lòng thấy ấm áp.

Sáng hôm sau Cát Tiểu Đào đẩy cửa đi vào, Phương Thiệu Nhất hẵng còn đang ngủ. Cát Tiểu Đào bật đèn lên, “Dậy đi anh.”

Phương Thiệu Nhất chau mày, ngồi dậy, đoạn nói: “Biết rồi.”

Cát Tiểu Đào đi lấy quần áo cho hắn, tâm hồn hóng hớt không kiềm chế được mà bập bùng lên, vừa đưa quần áo vừa hỏi: “Tối qua anh Dã gọi điện thoại nói gì vậy anh?”

Phương Thiệu Nhất liếc mắt nhìn cậu một thoáng, mặc quần vào, đi tới phòng vệ sinh, “Nói sao dạo này cậu ngứa đòn như vậy.”

“……..” Trong lòng Cát Tiểu Đào thầm nói tâm tình người này có vẻ không tệ, mới sáng sớm ngày ra đã giàu sức sống như vậy.

Phim vẫn phải quay từ từ, một thân hóa trang của Phương Thiệu Nhất không lược bỏ được, đầu tiên phải ở trần để hóa trang huyết nhục lên, sau khi mặc đồ vào vẫn phải làm tiếp. Trong phim anh mù một con mắt, con mắt kia rất khó hóa trang, phim điện ảnh không giống như phim truyền hình cái gì cũng có thể lừa gạt, phim điện ảnh cái gì cũng phải trau chuốt, cần sự tỉ mỉ.

Cảnh cuối cùng là cảnh đại bi, dù nhân vật chính sống hay chết, thì cũng có kết cục nước mất sơn hà bi. Cảnh này còn chưa quay xong thì dòng cảm xúc của Phương Thiệu Nhất vẫn phải đè nén, để bản thân chìm trong tuyệt vọng. Quá trình hắn tới đoàn phim hóa trang cũng là quá trình hắn phải lắng đọng, về cơ bản vừa hóa trang xong Phương Thiệu Nhất không còn là bản thân hắn nữa, vừa hóa trang xong hắn đã nhập vai, khi ra khỏi lều hóa trang hắn chính là lãng tử mù một con mắt trong phim.

Hắn diễn không cần phải bàn nữa, cảnh quay kéo dài tới bây giờ, vấn đề không phải là cảnh giữa hai diễn viên đối thủ của nhau, ở mỗi phân đoạn là các tình huống đột ngột có thể kiểm soát và không thể kiểm soát.

Lúc Cảnh Cận Duy đi tới Phương Thiệu Nhất đang ngồi bên cạnh đạo diễn xem máy theo dõi phát lại, cảnh ban nãy lại không qua. Hiệu quả phá nổ không lý tưởng, tường thành không nổ tung, Phương Thiệu Nhất chỉ vào một diễn viên trẻ tuổi phía sau hắn trong màn ảnh, nói rằng: “Vẻ mặt Tiểu Vĩ không đúng, tôi còn chưa dứt lời đã khóc ngay.”

Diễn viên trẻ tuổi kia đứng phía sau nói: “Có đồ rơi vào mắt em, có một hòn đá nhỏ bị vỡ bắn vào, em nghĩ mình phải kiên trì một chút.”

Phương Thiệu Nhất nói với cậu ta: “Lần sau nếu còn có tình huống như vậy thì có thể hô cắt luôn, cảnh khi chưa phá thì không có vấn đề gì cả, đừng cố gắng, tổn thương mắt.”

“Vâng anh Nhất.” Đối phương gật đầu liên tục.

Cát Tiểu Đào ở phía sau gọi Phương Thiệu Nhất: “Anh ơi, anh Cảnh tới rồi.”

Phương Thiệu Nhất quay đầu lại, Cảnh Cận Duy dẫn theo một cậu trai tới, bắt tay với đạo diễn, mỉm cười nói “Đạo diễn Tân”, chào hỏi ông.

Đạo diễn cười chỉ vào anh ta: “Cậu bận rộn lắm cơ mà?”

“Ở đâu ra.” Cảnh Cận Duy đưa cậu trai về phía trước, nói với đạo diễn: “Em vừa ký với một cậu nhóc, cần mài giũa.”

Thoạt nhìn điều kiện của cậu trai rất tốt, tỉ lệ vóc người đâu ra đấy, gương mặt trắng mịn, rất có chất cảm. Cậu ta gật đầu cung cung kính kính với đạo diễn nói một tiếng “Chào đạo diễn”, sau đó lại khẽ cúi đầu về phía Phương Thiệu Nhất nói “Chào anh Nhất”. Đạo diễn cười cười, khen một câu: “Không tệ, sau này có cơ hội thì đưa tới chỗ tôi mài giũa.”

Cậu trai mím môi lễ phép nói: “Cảm ơn đạo diễn ạ.”

Thực ra Cảnh Cận Duy không cố ý tới đoàn phim tham ban, anh ta tới Quảng Đông một chuyến, tiện thể dừng chân ở đoàn phim một ngày. Sau khi chào hỏi với đạo diễn, Cảnh Cận Duy nói chuyện với Phương Thiệu Nhất, hất cằm về phía cậu trai, đoạn nói: “Trước anh từng nói với cậu rồi đấy, kêu đưa tới đây cho nhìn một chút.”

Phương Thiệu Nhất chỉ dùng được một con mắt, con mắt còn lại bị dính hồ, hắn nhìn về phía bên kia, gật đầu: “Điều kiện không tệ, những cái khác em cũng không nhìn ra, nhưng cái này anh quyết định là được.”

Cảnh Cận Duy nói: “Anh muốn cậu dẫn theo thằng bé tới chỗ đạo diễn Tưởng, không cần diễn nhiều đâu, cậu dẫn dắt thằng bé.”

Phương Thiệu Nhất “ừ” một tiếng: “Anh hỏi xem bên đó còn nhân vật nào không, thương lượng với họ một chút.”

Cảnh Cận Duy bây giờ mới ngoài bốn mươi, quanh năm mặc áo sơ mi trắng quần tây, lúc này đây trời lạnh khoác thêm áo ngoài, gương mặt lạnh lùng trông rất hung dữ, có khoảng cách. Nhưng thân phận của anh ta dùng ở đây, những năm này cũng rất có địa vị trong giới, những người tới tới lui lui từng gặp mặt đi qua bên cạnh cũng đều cất tiếng chào hỏi.

Nói về cậu trai mới ký hợp đồng rồi, Cảnh Cận Duy châm điếu thuốc, kéo Phương Thiệu Nhất ra một bên, nói với hắn: “Còn có chuyện của cậu nữa, anh nói với cậu một tiếng, cậu cân nhắc trong lòng xem.”

Phương Thiệu Nhất nhìn anh ta: “Chuyện gì của em?”

Cảnh Cận Duy hỏi ngược lại: “Cậu có chuyện gì còn phải hỏi anh nữa à?”

Phương Thiệu Nhất nhíu mày: “Ly hôn?”

“Ừ, có người tìm anh.” Cảnh Cận Duy gật đầu, “Đòi tiền.”

Phương Thiệu Nhất hỏi: “Ai?”

“Một công ty nhỏ vừa lên, chỉ nhỏ thôi, sức ảnh hưởng không lớn. Nếu không thì xử lý một chút, không xử lý được thì sẽ lấy chuyện của cậu ra đưa tin.” Cảnh Cận Duy nói.

Phương Thiệu Nhất hỏi anh ta: “Anh nói sao?”

“Anh không phản ứng.” Cảnh Cận Duy ngậm điếu thuốc, liếc nhìn Phương Thiệu Nhất, nói: “Chuyện của cậu vốn không giấu được, không biết tin tức từ đâu lọt ra, nhưng người còn sống thì vốn không có chuyện riêng con mợ nó tư. Đã biết rồi thì có dẹp xuống hay không cũng vô nghĩa. Nói không chừng một ngày nào đó tin lan rộng ra, không chỉ có một nhà bóc phốt.”

Phương Thiệu Nhất không lên tiếng, cúi đầu trầm mặc, sau đó nói: “Nếu không dẹp được thì cứ kệ họ thôi.”

Cảnh Cận Duy chau mày nói: “Chuyện của cậu cứ như lưỡi đao treo trên đầu anh, anh mà không tránh được thì nó rơi xuống cùng chặt chúng ta. Anh đã nói chuyện với bên quan hệ công chúng, đã chuẩn bị phương án khẩn cấp, khi về anh sẽ gửi cho cậu xem một chút. Thế nhưng chuyện này không vội, vẫn đang ổn, không thể nổ ra luôn, chí ít chắc chắn trước khi chương trình kết thúc sẽ không bị lộ, nói sau đi.”

Phương Thiệu Nhất gật đầu: “Không ai ngoại tình cũng không có chuyện gì tiêu cực. Có tin mới, ly hôn thì ly hôn, người khác ồn ào được mấy ngày rồi thôi, sẽ không có chuyện lớn gì. Không sai biệt quá nhiều là được, không ảnh hưởng gì, hảo tụ hảo tán đừng để nó trở thành ai có lỗi với ai, anh hiểu ý em chứ.”

Cảnh Cận Duy nhoẻn cười, nghiêng đầu mắng một tiếng: “Đừng hại Nguyên Dã chứ gì? Lòng vòng thế.”

Phương Thiệu Nhất lặp lại một lần nữa, nói rằng: “Ừm, em ấy là người ngoài giới, không hiểu những chuyện đó, đừng hại em ấy.”

Trên người Phương Thiệu Nhất vẫn khoác bộ đồ đại hiệp rách nát, không có vẻ mặt gì, vẫn cứ hờ hững, lời này ra khỏi miệng hắn nhẹ như gió thoảng, nói tới nói lui thực ra cũng chỉ có một trọng điểm, phát thông báo bình thường, đừng hại Nguyên Dã.

Cảnh Cận Duy cười cười, nói hắn: “Đúng là đại hiệp, chơi gì cũng giữ bộ dạng hiệp cốt nhu tình, rõ ràng là rảnh quá mà.”

Phương Thiệu Nhất cũng nở nụ cười, không nói thêm nữa.

Buổi chiều hôm đó Cảnh Cận Duy không đi, anh còn muốn nói chuyện với Phương Thiệu Nhất, buổi chiều dẫn theo cậu trai mới ký hợp đồng ở phim trường xem Phương Thiệu Nhất đóng phim. Cậu trai tên Dương Tư Nhiên, trông có vẻ trẻ măng, thực ra cũng đã hai lăm tuổi rồi. Cảnh Cận Duy nói với cậu ta: “Cố gắng học đóng phim với cậu ấy, lúc cậu ấy bằng tuổi cậu đã là diễn viên được Vi Hoa giữ chặt rồi.”

Dương Tư Nhiên gật đầu, đoạn nói: “Vâng, sếp Cảnh.”

Cát Tiểu Đào chạy tới, cười hì hì bắt chuyện với Cảnh Cận Duy: “Anh Cảnh khỏe không ạ.”

“Anh thì khỏe cái nỗi gì, anh bảo cậu về giúp anh dẫn dắt người mới cậu làm như điếc.” Cảnh Cận Duy mắng cậu ta mấy câu.

“Em không dẫn dắt người khác được đâu, anh em không xa em được.” Cát Tiểu Đào nói lời này mà chẳng thấy ngại, “Anh em lớn tuổi rồi, thay người không chịu được đâu.”

Cát Tiểu Đào ở bên đây nói chuyện với Cảnh Cận Duy, trợ lý trang điểm chạy tới gọi cậu ta: “Anh Đào, có người gửi đồ đợi anh ký nhận.”

“Cái gì vậy?” Cát Tiểu Đào quay đầu ra dấu tay với Cảnh Cận Duy, vừa hỏi vừa đi sang bên kia.

—— Ngày hôm đó sau khi quay xong, Cảnh Cận Duy thấy hai bên trái phải của Phương Thiệu Nhất là hai chiếc máy sưởi, hắn nhắm mắt ngồi trên ghế đợi người ta tẩy trang, rõ là phô trương. Cát Tiểu Đào bảo rằng anh Dã của cậu bảo người ta đưa tới đấy.

Cảnh Cận Duy nhìn một chút, cười “xùy” một tiếng, quay đầu ra ngoài rút một điếu thuốc.

Mịa nó chứ biết chơi nhau thật đấy, cũng không biết là ai chơi ai đây.

Đúng là đều có tật con bà nó xấu.