Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 85: Chương 85





Cả ngày không xảy ra chuyện gì khiến Ngôn Cảnh Huyên càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sau khi cô và Diệp Quân Vũ từ ngoài vườn hoa vào nhà, nhà bà lớn và nhà họ Thái vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau.

Bản thân Diệp Thanh Y và Thái Mộc Tư cũng hỏi Diệp Quân Vũ vài chuyện, rồi sau đó cùng nhau ăn cơm, cuối cùng ai về phòng nấy.
Theo tính cách bình thường của Diệp Thanh Y, lẽ ra nên sớm có chuyện mới phải.
Chính vì vậy mà buổi tối khi đang chìm trong giấc ngủ, Ngôn Cảnh Huyên nằm mơ thấy cảnh tượng kinh hoàng, cô và Diệp Quân Vũ bị chia cắt, không chỉ vậy, hắn còn vì nhà họ Diệp gi3t chết cô.
Lúc Ngôn Cảnh Huyên giật mình tỉnh giấc đã là hai giờ sáng.

Bên ngoài tối tăm mù mịt, đếm nay là ngày rằm nhưng lại không có trăng, áng mây đen tối đã che đi mặt trăng đang toả sáng.

Đèn phòng ngủ mờ mờ ảo ảo, Ngôn Cảnh Huyên dựa vào tường, cả người cô ướt đẫm mồ hôi.
Tách!
Âm thanh đèn phòng được mở từ điều khiển, Diệp Quân Vũ ngồi dậy nhìn vợ mình đang run rẩy, chưa bao giờ hắn thấy Ngôn Cảnh Huyên tỏ ra sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên.
"Em uống chút nước đi."
Diệp Quân Vũ đưa cho Ngôn Cảnh Huyên ly nước lọc, ân cần nói.
"Cảm ơn...!xin lỗi vì làm anh thức giấc..."
Ngôn Cảnh Huyên cười gượng cầm lấy lý nước ấp úng.
"Sao em lại phải xin lỗi? Có phải em gặp ác mộng không? Nằm ngủ bị ác mộng quấy rối rồi tỉnh giấc là chuyện bình thường mà."

Diệp Quân Vũ nhẹ giọng trấn an.
"...!Nhưng cơn ác mộng đó đáng sợ lắm!"
"Đáng sợ thế nào vậy? Nói anh nghe được không?"
Diệp Quân Vũ cười hỏi.
"....!Nó...!Trong mơ em thấy anh gi3t chết em vì nhà họ Diệp!"
Ngôn Cảnh Huyên lưỡng lự đáp.
Cảnh tưởng vừa rồi chân thật lắm, nó thật đến độ cô còn tưởng mình đã thực sự rơi xuống biển, chết mất xác.

Khuôn mặt của Diệp Quân Vũ cũng rất đáng sợ, hắn căm hận nhìn cô chứ không phải là vẻ mặt yêu thương chiều chuộng vốn có.
Người ta thường nói mộng đẹp ít khi thành hiện thực, nhưng ác mộng thì có.

Những cơn ác mộng chính là phản chiếu sự vật, sự việc sắp sửa xảy ra.
Cô và Diệp Quân Vũ còn phải nán lại nhà cũ hơn một tuần nữa, đợi khi Diệp Thanh Y định được ngày cưới thì mới có thể về nhà.

Càng ở đây lâu, Ngôn Cảnh Huyên không biết còn có bao nhiêu rắc rối đang chờ đợi.

Cô có thể đối phó với rắc rối, tuy nhiên, cô lại không thể tính toán với Diệp Quân Vũ.

Hắn vì cô làm nhiều chuyện, lúc cô đau khổ nhất cũng là hắn ở cạnh cô, an ủi, yêu thương, chăm sóc cô.
"Em đang nói chuyện ngốc nghếch gì vậy? Làm sao anh lại giết em vì nhà họ Diệp? Có phải em đã quá lo lắng chuyện Diệp Thanh Y sẽ hại mình nên đâm ra nghĩ quẩn không? Bất kể cô ta có dùng cách gì để chia rẻ, anh cũng sẽ không lọt bẫy và giết em đâu!"
Diệp Quân Vũ ôm lấy Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười khẳng định.
Nếu là lúc trước có thể hắn sẽ ra tay giết bất kỳ ai, nhưng hiện tại hắn đã yêu Ngôn Cảnh Huyên đến tận xương tủy, làm sao có chuyện hắn vì nhà họ Diệp thối nát hãm hại cô được? Giấc mộng của Ngôn Cảnh Huyên chỉ là sự lo lắng của cô khi không biết Diệp Thanh Y và Tố Cầm sẽ bày ra trò gì nữa.
"Nhưng lỡ như...!Chúng ta sập bẫy thì sao?"
"Sẽ không có đâu.

Huyên Huyên, em phải tin vào tình cảm của chúng ta chứ?"
"Em tin, nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết! Ngoan, em mau nằm xuống ngủ đi, ngày mai còn phải nghe Diệp Thanh Y lải nhải chuyện chọn ngày cưới rồi lên kế hoạch cho hôn lễ nữa.

Em cần phải có tinh thần tỉnh táo mới ứng phó được với cô ta."
Diệp Quân Vũ dẹp ly nước lên đầu tủ cạnh giường, rồi đỡ Ngôn Cảnh Huyên nằm xuống trong lòng mình, dịu dàng ôm lấy cô để Ngôn Cảnh Huyên thôi sợ sệt.
"Có lẽ anh nói đúng...!Bởi vì cả ngày sóng yên biển lặng nên em lo lắng quá rồi.


Xin lỗi vì khiến anh lo lắng cho em."
"Chúng ta là vợ chồng mà, đừng xin lỗi anh mãi như thế!"
"Vâng..."
"Em mau ngủ đi!"
Diệp Quân Vũ nhắm mắt, Ngôn Cảnh Huyên nằm trong ngực hắn cũng từ từ khép mi lại, tiếng thở sâu đều đều sau đó vang lên chứng minh cho việc cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Lần này đến lượt Diệp Quân Vũ mở mắt, hắn nhìn người trong lòng thật lâu, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới ngủ.
Một đêm cứ thế lặng lẽ trôi qua...
Sáng.

Tiếng ồn ào dưới đại sảnh khiến Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Quân Vũ thức giấc.

Dù mỗi phòng đều có cách âm, tuy nhiên âm thanh huyên náo quá lớn, vượt quá mức chịu đựng của tường cách âm.
Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Quân Vũ ngồi dậy, nhanh chóng làm vệ sinh, thay quần áo rồi đi xuống đại sảnh.
Lúc này tại đại sảnh, rất nhiều người làm đang tụ tập lại, vây quanh ông Diệp, bà cả, bà hai và bà ba.

Còn bà tư đang quỳ gối cầu xin khóc lóc, vô cùng đáng thương.
Bên cạnh bà ấy lúc này chính là Diệp Thiên Ý đang bị mắng chửi.
"Nghịch tử, lúc mày ra khỏi nhà họ Diệp đã tuyên bố dõng dạc là sẽ không bao giờ bước chân vào nhà này nữa cơ mà? Tại sao bây giờ lại bám víu mẹ mày để bà ấy xin cho mày về đây?"
Ông Diệp nổi giận quát.
"Bố...!Con sai rồi, con biết lỗi của mình rồi.

Bố tha thứ cho con được không?"

Diệp Thiên Ý khóc lóc nói.
Ngày hôm qua khi bà tư Lâm Lan biết chuyện Diệp Thiên Ý bị Thẩm Nguyệt ức hiếp, đã tức tốc chạy đến biệt thự của Diệp Quân Vũ tìm con.

Nhìn thấy con gái tiều tụy, hốc hác, Lâm Lan không kìm được lòng thương xót muốn đưa cô ấy về lại nhà họ Diệp.
Vì vậy sáng nay, Lâm Lan dùng hết can đảm cả đời để dẫn Diệp Thiên Ý đến trước mặt ông Diệp.

Và như dự đoán, ông Diệp nhìn thấy cô ấy thì nổi trận lôi đình, tát Diệp Thiên Ý hai cái.
"Biết lỗi? Chẳng qua bây giờ mày ở bên ngoài chịu khổ mới cảm thấy biết lỗi phải không? Năm đó không chỉ mẹ mày và Thiên Sinh níu kéo mày đừng đi, còn có tao cũng khuyên răng mày hết lời, nhưng mày đâu có nghe tao và mẹ mày nói.

Mày cương quyết đi theo thằng khố rách áo ôm đó cho bằng được cơ mà? Vậy thì mày hãy gánh lấy hậu quả mày gây ra đi!"
Ông Diệp tức đến xanh mặt.
Nhớ lại chuyện cũ, ông Diệp không thể nào bỏ qua cho Diệp Thiên Ý, lần trước khi ở trên đảo tư nhân của Nhan Hồng Quang, ông ta thấy Lâm Lan và Diệp Thiên Ý trùng phùng, thì đã sớm đoán được thế nào cũng có ngày hôm nay.
"Lão gia, trước giờ tôi chưa từng cầu xin ông điều gì, lần này vì con gái, tôi càu xin ông bỏ qua cho nó được không? Tiểu Ý thật sự biết sai rồi.

Nó là con gái của chúng ta mà, ông nhẫn tâm bỏ rơi nó hả?"
Lâm Lan nài nỉ.
"Lúc nó đoạn tuyệt với em không phải cũng rất nhẫn tâm sao? Em tư, em đừng vì một đứa con gái hư hỏng đối chọi với lão gia và nhà họ Diệp chứ?"