"Chuyện mấy bức ảnh tối qua là anh làm à?"
Ngôn Cảnh Huyên vừa xem điện thoại, vừa nhìn Diệp Quân Vũ đang thay quần áo, tò mò hỏi.
Mới tờ mờ sáng, bà Ngôn đã chạy tới đập cửa phòng ồn ào khiến cô và Diệp Quân Vũ không thể nào ngủ được.
Vừa mở cửa thì bà ta đã mắng Ngôn Cảnh Huyên xối xà vì nghĩ cô là người tung mấy bức ảnh nhạy cảm kia.
Cô biết chuyện đen tối của Ngôn Cảnh Vân nhưng chưa hề biết đến mấy tấm ảnh.
"Không phải, tôi không biết gì về mấy bức ảnh cả.
Tôi còn đang nghĩ là em làm đó!"
Diệp Quân Vũ thẳng thắng trả lời.
"Tôi cũng không có làm, tôi biết quá khứ của cô ta, nhưng tôi không biết chuyện ảnh chụp."
"Không biết thật không?"
"Thật, tôi nói dối anh làm gì? Con người tôi ngay thẳng, dám làm thì dám nhận."
"Vậy chắc là có người muốn đổ tội cho em rồi.
Ở đây có Diệp Thanh Y, chuyện đó có khi là do chị ta làm cũng nên."
Diệp Quân Vũ suy đoán.
Dựa vào những gì hắn biết về chị gái khác mẹ, cô ta có thể làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích.
Mặc dù nói Ngôn Cảnh Vân là đồng minh với cô ra, tuy nhiên để triệt hạ kẻ thù, cô ta không từ thủ đoạn, kể cả việc bán đứng đồng minh.
"Không có chứng cứ xác thực, chúng ta không thể khẳng định là ai." Ngôn Cảnh Huyên thở dài: "Bây giờ chắc nhà họ Ngôn và tổng giám đốc Nhan đang hận tôi lắm, một trăm phần trăm là họ nghĩ do tôi làm.
Khi không lại bị ụp nồi tung ảnh nóng trả thù, đúng là oan ức quá!"
"Em sợ rồi à?"
Diệp Quân Vũ cười hỏi.
"Sợ chứ, gây thù với hai gia tộc lớn cơ mà! Đến bố anh còn đang e dè họ đấy!"
Ngôn Cảnh Huyên đùa cợt đáp.
"Có tôi ở đây thì em có gì phải sợ? Nhà họ Ngôn hay nhà họ Nhan nếu dám đụng đến em thì nghĩa là đang tuyên chiến với tôi đấy! Bọn họ sẽ không dại gì gây thù với tôi đâu!"
Diệp Quân Vũ bật cười.
"Lỡ như họ bắt tay đối phó anh trước rồi mới xử lý đến tôi thì sao?"
Ngôn Cảnh Huyên tò mò.
"Họ không có khả năng đó đâu.
Đường làm ăn huyết mạch của Nhan Hồng Quang bảy mươi phần trăm là dựa vào Diệp Thị, hắn không dại dột gì tự cắt đứt tài chính của mình.
Còn về Ngôn Thị, mặc dù hướng làm ăn khác với Diệp Thị, nhưng chắc em cũng biết chuyện gần đây bố nuôi em đang đau đầu vì tôi quấy rối đúng không? Bản thân ông ta lo còn chưa xong sẽ không rảnh để ý đến chuyện khác."
Diệp Quân Vũ tỉ mỉ phân tích.
"Bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy anh giống như ông vua vậy đó.
Mọi thứ diễn ra đều nằm trong lòng bàn tay của anh!"
"Ra kinh doanh cũng như đánh trận giữ nước.
Nếu em không có tầm nhìn, không biết thời thế sẽ dễ dàng bị đánh bại và thu mua công ty." Diệp Quân Vũ lại cười: "Luôn đem tôi so sánh với vua, em thích làm hoàng hậu lắm à?"
"Không thích, làm hoàng hậu rất cực khổ.
Tôi thích làm yêu phi được cưng chiều hơn." Ngôn Cảnh Huyên đi đến choàng tay ôm cổ Diệp Quân Vũ: "Sao hả? Anh muốn làm Trụ Vương rồi sao?
"Em đoán thử xem!"
"Tâm tư của anh như mò kim đáy bể, tôi nào dám đoán chứ! Đoán bừa, đoán sai sẽ bị anh tru di tam tộc thì sao?"
"Thì em cứ đoán đại xem!"
"Không muốn.
Tôi thích làm kẻ ngốc cơ!"
"Em cảm thấy mình giống kẻ ngốc không?"
"Giống chứ, chỗ nào cũng giống hết!" Ngôn Cảnh Huyên kiễng chân nói nhỏ bên tai Diệp Quân Vũ: "Không phải anh đã kiểm tra qua độ ngốc của tôi rồi à? Trước mặt anh ai mà dám làm người thông minh chứ?"
"Có em đó!" Diệp Quân Vũ ôm eo: "Sáng sơm trêu chọc tôi em không sợ à?"
"Trêu trên giường mới sợ, giờ thì anh cũng đã mặc đồ đàng hoàng rồi, có gì phải sợ chứ?"
"Mặc rồi vẫn có thể cởi ra.
Em có muốn thử không?"
Diệp Quân Vũ cúi đầu nói nhỏ.
"...!Không muốn! Muốn đi ăn sáng cơ!"
Ngôn Cảnh Huyên thức thời né tránh đáp.
"Vừa khéo tôi cũng muốn ăn."
Diệp Quân Vũ cười cười.
Ngau lặp tức, Ngôn Cảnh Huyên cảnh giác với nụ cười của hắn, cô định buông tay rồi sẽ chạy ra khỏi phòng.
Tuy nhiên, Ngôn Cảnh Huyên còn chưa kịp thực hiện ý định đã bị Diệp Quân Vũ ném lên giường, sau đó chính thức trở thành bữa sáng của hắn.
Điện thoại di động để trên bàn trang điểm nhấp nháy cuộc gọi đến...
(...)
"Thiên Sinh!"
Giọng nói của Diệp Thiên Ý làm Diệp Thiên Sinh đứng lại.
Hắn đang ở hoa viên tản bộ và suy nghĩ xem ai đã trộm ảnh trong điện thoại, rồi phát tán vào tối qua.
Mấy tấm ảnh khi đó Diệp Thiên Sinh vừa nhìn đã biết là từ điện thoại của mình.
Rõ ràng hắn luôn mang theo điện thoại, nhưng lại bị người khác giở trò, cục tức này hắn không thể nào nuốt trôi được.
"Thiên Sinh, đợi chị với, chị muốn nói chuyện với em..."
Diệp Thiên Ý nhanh chóng đuổi theo khi thấy em trai có ý định bỏ đi.
"Thiên Sinh..."
Diệp Thiên Ý giữ tay em trai lại, cô thở hổn hển nhìn hắn, giọng đứt quãng.
"Có chuyện gì vậy bà Lạc?"
Diệp Thiên Sinh xa lạ xưng hô.
Lạc là họ của người đàn ông khiến Diệp Thiên Ý đoạn tuyệt với nhà họ Diệp.
"...!Thiên Sinh, em có nhất thiết phải nói chuyện xa lạ như vậy với chị không? Em...!Không muốn nhận người chị này nữa hả?"
"Là chị từ bỏ gia đình, chứ tôi không từ bỏ chị.
Chính chị nói chị không muốn có quan hệ với ai trong nhà mà, tôi làm theo lời của chị thôi!"
"Thiên Sinh, chị biết sai rồi...!Em tha lỗi cho chị được không?"
"Tha lỗi cho chị hả? Xin lỗi, tôi không làm được!"
"Thiên Sinh...!Chị..."
"Tôi và chị không có quan hệ gì đừng lôi lôi kéo kéo.
Tôi cũng không rảnh nghe chị giải bày bất cứ điều gì nữa!"
Diệp Thiên Sinh hất tay chị gái ra rồi lạnh nhạt bỏ đi.
Diệp Thiên Ý bị mất thế ngã nhào xuống đất, bàn tay xinh đẹp va chạm với chậu hoa hồng bị gai đâm chảy máu.
"Thiên Sinh...!Chị sai rồi, em tha lỗi cho chị đi..."