Rất nhanh mọi người lại có mặt ở đại sảnh.
Ngay cả Quý Khởi Phong đang bất tỉnh cũng được đưa xuống.
Khi thấy tất cả đã có mặt đông đủ, Ngôn Cảnh Huyên chuẩn bị mở miệng thì Lục Sương Mai đã chen ngang.
"Sao nào? Cô đã tìm ra hung thủ rồi hả? Có phải cô muốn vu vạ cho ai ở đây không? Là tôi hay chị gái của cô? Cô nói thử xem nào?"
Cô ta tỏ ra cao ngạo.
Lúc này đang có nhiều người, Lục Sương Mai dám cá là Ngôn Cảnh Huyên không dám động tay động chân với cô ta như khi nãy.
"Cô thích mình làm hung thủ lắm à? Cô chưa đủ trình độ đó đâu." Ngôn Cảnh Huyên cười nhạt: "Tôi nói có đúng không đạo diễn Quý? Anh đừng giả chết nữa, nằm nhiều không thấy đau lưng à?"
Câu nói của Ngôn Cảnh Huyên vừa dứt, trước sự bàng hoàng của mọi người, Quý Khởi Phong ngồi bật dậy tươi cười nhìn cô ấy hỏi lại: "Tại sao cô biết là tôi không bị ngất?"
"Chẳng những tôi biết là anh không bị ngất, mà còn là chủ mưu dựng lên vụ án mô phỏng tình tiết trong truyện trinh thám nữa kìa."
Ngôn Cảnh Huyên nhún vai đáp.
"Cái gì mô phỏng vụ án? Cái gì chủ mưu đằng sao? Cô nói nhăng nói cuội gì vậy?"
Lục Sương Mai lại lên tiếng.
"Cô gấp làm gì.
Từ từ rồi tôi nói cô nghe." Ngôn Cảnh Huyên cười cợt sự ngu ngốc của Lục Sương Mai nhưng cứ lạn chanh cái miệng: "Quản lý tốt cái miệng không an phận này của cô đi, không làm được thì tôi sẽ mượn kim chỉ may lại giúp cô đó!"
Ngôn Cảnh Huyên lại cảnh cáo.
Trước vẻ mặt không hề nói đùa, không hiểu sao Lục Sương Mai lại sợ hãi, ngoan ngoãn nghe theo ngậm miệng lại.
Những người khác kể cả Diệp Quân Vũ thì đang chờ đợi lời giải thích của Ngôn Cảnh Huyên.
Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, ai nấy cũng đang rất buồn ngủ.
Không đợi mọi người đợi lâu, Ngôn Cảnh Huyên bắt đầu giải thích:
"Đầu tiên, vụ việc lần này giống với vụ án trong quyển truyện trinh thám tôi từng đọc nên từ đó có thể suy ra nguyên nhân, sự việc, tính chất.
Thứ hai là các manh mối đạo diễn Quý cố ý để lại, nó ám chỉ người đã bắn súng làm rơi đèn chùm.
Thứ ba là tại sao cảnh sát không thể có mặt."
Ngôn Cảnh Huyên dừng một chút, nhìn về phía quản gia rồi nói tiếp: "Nói việc thứ ba trước nhé, quản gia, có chắc là ông đã gọi điện cho cảnh sát và cấp cứu ngay sau khi sự việc xảy ra không? Bên ngoài có bão thật à?"
"Vâng, đúng vậy!"
Quản gia không phủ nhận nói.
"Tôi cho ông thêm một cơ hội nữa, ông gọi điện thật sao?"
Ngôn Cảnh Huyên đanh thép hỏi.
Lần này quản gia chần chừ trước thái độ truy hỏi của Ngôn Cảnh Huyên.
"Cô ta đang hỏi ông kìa, ông câm hay sao mà không nói?"
Lục Sương Mai hung hăng.
Cô ta không hiểu Ngôn Cảnh Huyên hỏi vậy là có ý gì, bên ngoài đang bão kia kìa, mắt Ngôn Cảnh Huyên mù hay sao mà không thấy?
"Đúng là nên may cái miệng của cô lại!"
Nhan Hồng Quang nghiến răng.
Lai bị đe doạ, Lục Sương Mai đành ấm ức im lặng.
Chọc vào Nhan Hồng Quang kết cục chắc chắn rất thê thảm.
"Không phải ông ấy bị căm đâu.
Là do ông ấy biết tôi đã biết ông ấy nói dối đó." Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười: "Tốn công tạo dựng ngoại cảnh, đạo diễn Quý cũng có tâm ghê!"
Cô lại nói: "Bão bên ngoài là dàn dựng thôi.
Thực chất ngoài đó vẫn trời yên biển lặng."
Nói xong, Ngôn Cảnh Huyên đi đến cửa sổ mở toang, gió bên ngoài lặp tức dừng lại.
Có cơn bão nào sẽ tự động ngưng khi người ta mở cửa sổ không? Cô nhận ra điều này là do khi nãy cô đến gần cửa sổ để xem thời tiết nhưng lại bị quản gia của biệt thự ngăn cản.
"Đạo diễn Quý lợi dụng trời tối dựng lên trò này là để không ai có thể kiểm chứng được, có thể tin có bão là thật, nhưng chưa chắc đã đến nhanh như vậy."
"Không sai, bên ngoài là do tôi dàn dựng đó.
Cũng tội cho anh em hậu đài ngoài đó lắm, phải thức trắng phối hợp với tôi." Quý Khởi Phong hào hứng: "Cô nói tiếp điều thứ hai đi."
"Khoan đã, nếu đây là do đạo diễn Quý dàn dựng vậy tại sao quản gia lại biết?"
Ngôn Cảnh Vân khó hiểu.
"Là vì ông ấy làm theo lệnh của tổng giám đốc Nhan đó! Đây là địa bàn của anh ta, không có anh ta hậu thuẫn, đạo diễn Quý tài giỏi mấy cũng không thực hiện được."
Ngôn Cảnh Huyên không ngần ngại vạch trần.
"Nhưng đạo diễn Quý làm vậy vì mục đích gì chứ?"
Ngôn Cảnh Vân lại hỏi.
Cô ta không tin là Ngôn Cảnh Huyên lại có thể nhìn thấu mọi chuyện.
"À, là để chọn diễn viên đó.
Không phải đạo diễn Quý sắp quay phim mới sao? Anh ấy đang dựa vào biểu hiện của mọi người ở đây để chọn đó!"
Nghe xong, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về Nhan Hồng Quang và Quý Khởi Phong.
Lần này đến lượt hai người bọn hắn nhìn sang chỗ khác đánh trống lãng khi bị vạch trần
Nhan Hồng Quang và Quý Khởi Phong là bạn lâu năm, gần đây hắn đau đầu về việc tìm kiếm diễn viên hợp vai, nên hay cùng Nhan Hồng Quang uống rượu tâm sự.
Sau đó, Quý Khởi Phong lại tình cờ biết đến một bộ truyện tranh trinh thám nổi tiếng có vụ án đạo diễn chọn diễn viên bằng việc cho họ nhập vai* nên hắn mới nảy ra ý tưởng này và chọn một vụ án thích hợp để thực hiện.
Tuy là học theo nhưng có hiệu quả đó chứ, chẳng phải hắn đã tìm được Ngôn Cảnh Huyên đó sao?
"Có kiểu chọn diễn viên thế này nữa à?"
Một người trong số các diễn viên thản thốt.
"Cũng học theo trong truyện đó! Đạo diễn Quý hy vọng lần sau anh tự nghĩ cách tìm diễn viên đi, đừng học theo người khác nữa!"
Ngôn Cảnh Huyên hừ lạnh.
"Nếu không bí bách thì tôi cũng đâu học theo cách làm trong truyện? Cô Ngôn nói tiếp đi, tôi muốn nghe tiếp câu chuyện."
-----------
Chú thích:
* Là tình tiết trong Conan vol.42