"Huyên Huyên, Quân Vũ!"
Ngôn Cảnh Vân lả lướt đi đến.
Tối nay cô ta mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt trông khá gợi cảm, gương mặt trang điểm tinh tế, mái tóc được chải gọn gàng để qua một bên, trên tay cô ta là hai ly rượu vang đỏ thẫm.
"Hai người cũng tham dự tiệc của tổng giám đốc Nhan phải không? Lúc chiều chị có nhìn thấy Huyên Huyên nhưng em đi nhanh quá, làm chị không kịp gọi."
Ngôn Cảnh Vân cười ngọt.
Ngôn Cảnh Huyên ghét nhất là bộ dạng thảo mai này của cô ta.
Mỗi lần muốn làm chuyện xấu với cô thì y như rằng cô ta sẽ giả tạo thân thiện đến mức sởn gai óc.
Không ít lần cô đã chịu thiệt vì dáng vẻ này của cô ta ở nhà họ Ngôn.
"Gọi làm gì? Chúng ta cũng đâu phải là chị em thân thiết gì đâu nhỉ?"
Ngôn Cảnh Huyên cười nhạt hỏi.
"Sao lại không thân chứ? Huyên Huyên, em là em gái của chị, dĩ nhiên chúng ta là chị em thân thiết rồi.
Em nói có đúng không em rể?"
Ngôn Cảnh Vân dùng ánh mắt đa tình nhìn sang Diệp Quân Vũ, cô ta không hề che giấu sự si mê trong ánh mắt đó khiến Ngôn Cảnh Huyên thấy rất buồn nôn.
Nếu đã mê luyến Diệp Quân Vũ như vậy thì sao từ đầu không gả cho hắn đi?
"Vợ tôi nói thế nào thì là thế ấy.
Chúng tôi không thân với chị!"
Diệp Quân Vũ lạnh nhạt.
Hắn chán ghét đối diện với loại người như Ngôn Cảnh Vân, ban đầu là cô ta một mực đẩy Ngôn Cảnh Huyên ra thay thế, bây giờ thấy hắn tốt với cô ấy thì lại trở mặt, muốn quyến rũ hắn.
Hắn lăn lộn trên thương trường nhiều năm rồi, Ngôn Cảnh Vân không cần thể hiện quá lộ liễu hắn cũng nhìn thấu.
Sau cô ta lại không nghĩ xem lý do gì hắn tốt với Ngôn Cảnh Huyên.
"Em rể, có phải Huyên Huyên đã nói gì đó không tốt về chị với em không? Thật ra giữa chị và Huyên Huyên có hiểu lầm đó.
Nhưng con bé không cho chị cơ hội giải thích."
Ngôn Cảnh Vân tỏ ra buồn bã.
"Chị bớt diễn lại, con người chị thế nào đều hiện rõ trên mặt hết rồi, không cần tôi phải nói xấu gì đâu.
Chị đừng đề cao bản thân mình quá!"
Ngôn Cảnh Huyên mỉa mai.
Cô rất ghét ở cùng một chỗ với Ngôn Cảnh Huyên, lần nào cô ta cũng thích nói chuyện theo kiểu nữ chính ngôn tình bị yếu đuối bị nữ phụ chèn ép.
Bản chất con người của cô ta không phải vậy, tại sao cô ta lại không cùng bộ mặt thật đối diện với người khác, biết đâu sẽ chiếm được nhiều cảm tình hơn đó.
"Huyên Huyên, chị đang thật lòng nói chuyện với em, tại sao em lại không tin chị chút nào hết vậy? Chị chỉ muốn nói chuyện với em đàng hoàng, giải đáp gút mắc giữa hai chị em mình thôi."
Ngôn Cảnh Vân nghẹn giọng.
"Dừng! Chị đừng tỏ ra đáng thương ở đây.
Tôi và chồng tôi không rảnh xem chị hát tuồng đâu."
Ngôn Cảnh Huyên lạnh lùng.
"Thật sự là chị không có mà." Ngôn Cảnh Vân oan ức khóc lóc: "Huyên Huyên, em cho chị cơ hội giải thích rõ ràng với em đi!"
Đột nhiên cô ta quỳ sụp xuống ôm chân Ngôn Cảnh Huyên cầu xin.
Động tĩnh bên họ khá lớn nên đã thu hút được sự chú ý của mấy người xung quanh.
Hai chị em nhà họ Ngôn xích mích đúng là chuyện rất đáng để xem.
"Tôi không rảnh.
Bỏ bàn tay ma quỷ của chị ra khỏi người của tôi đi!"
Ngôn Cảnh Huyên mạnh tay gạt bỏ bàn tay của Ngôn Cảnh Vân ra khỏi người mình, sau đó lùi lại mấy bước trước khi cô ta lại túm lấy chân cô.
"Huyên Huyên..."
Ngôn Cảnh Vân nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, cố gắng ngẩng đầu nhìn em gái bằng đôi mắt ngấn lệ.
Dáng vẻ bây giờ của cô ta dễ dàng làm mủi lòng người khác.
"Đối xử với chị ruột của mình như vậy? Cô không thấy cắn rứt lương tâm hả?"
Lục Sương Mai từ đâu xuất hiện đỡ Ngôn Cảnh Vân đứng lên, quát tháo.
"Không.
Cho dù cô ta chết trước mặt tôi, tôi cũng không thấy lương tâm cắn rứt."
Ngôn Cảnh Huyên cười.
Xem ra vở kịch cô mong chờ sắp bắt đầu rồi, để xem hai người này sẽ viết kịch bản gì cho cô diễn đây?
"Cô nói vậy mà nghe được à? Tổng giám đốc Diệp, anh thấy rồi đó, cô ta đâu phải người tốt đâu.
Tại sao ban đầu anh lại vức bỏ người tốt như Cảnh Vân để lấy cô ta chứ? Có phải cô ta giở thủ đoạn với anh không? Hay là anh vốn không biết người được chỉ định kết hôn với anh là Cảnh Vân?"
Lục Sương Mai tỏ ra bất bình nói.
Lời của cô ta làm người chung quanh trố mắt kinh ngạc, thì ra hôn nhân này còn có một đoạn đổi cô dâu đặc sắc như vậy à? Ngôn Cảnh Huyên cướp chồng sắp cưới của chị gái, loại người không có đạo đức này vẫn còn tồn tại sao?
Nghe Lục Sương Mai chỉ trích, cả Ngôn Cảnh Huyên lẫn Diệp Quân Vũ đều buồn cười.
Lúc đầu là ai không muốn gả cho hắn? Là ai nhận nuôi cô từ cô nhi viện với mục đích gả thau Ngôn Cảnh Vân, giờ thì thấy Ngôn Cảnh Huyên đang được hưởng hào quang nên quay ra ghen tị, muốn giành giật lại đấy à?
"Cô nói ai cướp chồng chưa cưới của cô ta cơ? Tôi á? Cô nghe được chuyện cười này ở đâu vậy? Là cô ta nói cho cô nghe hả? Vậy cô ta có nói lúc đầu cô ta sống chết cũng không chịu gả đi vì sợ nhà họ Diệp lẫn chồng tôi, nên mới sắp xếp cho tôi gả thay không? Kể chuyện thì nên kể đầu đuôi ngọn ngành chứ chị gái?"
Ngôn Cảnh Huyên tươi cười.
Lại một tin chấn động khác, hoá ra chuyện cưới hỏi là gả thay.
Tình tiết máu chó trong truyện ngôn tình hình như đều đang xuất hiện ở bữa tiệc tối hôm nay.
Lục Sương Mai cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém, cô ta chưa nghe Ngôn Cảnh Vân nói chuyện này, cô ta chỉ biết Ngôn Cảnh Huyên cướp đoạt địa vị vốn thuộc về Ngôn Cảnh Vân thôi.
Hoá ra cô ả này không nói sự thật à? Ả ta đang muốn hại cô ta bị Diệp Quân Vũ ghi thù vì chọc ghẹo Ngôn Cảnh Huyên phải không?
"Không phải vậy đâu...!Chị không..."
Ngôn Cảnh Huyên muốn giải bày nhưng đúng lúc này lại nhiên mấy điện, tiếp theo đó là một tiếng nổ lớn và âm thanh vật gì đó rơi xuống đất.
Mọi người có mặt ở sảnh tiệc la hét hoảng loạn.