"Không phải lỗi của con!" Phó lão gia lên tiếng: "Thằng nhóc đó chọc giận con, dỗ dành con là chuyện nó phải làm.
Nó làm nhiều chuyện thất đức như vậy, bên ngoài có không ít kẻ muốn giết nó đâu!"
Phó lão gia hậm hực khi nghe xong chuyện Lâm Ngọc Yên đã kể.
Tiểu thư nhà họ Lâm gả vào Phó gia của họ hai năm, chịu không ít thiệt thòi từ Phó Thần, bây giờ ly hôn rồi, con trai ông lại có ý định theo đuổi lại vợ cũ thì rất đáng bị như vậy.
Ông trời quả nhiên có mắt.
"Con...!dù dao cũng cảm thấy có lỗi với anh ấy!"
Lâm Ngọc Yên ngập ngừng, cô thừa biết trưởng bối Phó gia bênh vực cho cô, trong quãng thời gian hôn nhân cũng là họ làm chỗ dựa cho cô, họ đối xử với cô như con gái ruột trong nhà khiến cô càng thêm áy náy.
"Bác trai đã nói con không có lỗi rồi, con đừng tự trách nữa." Phó phu nhân khuyên nhủ: "Con chắc cũng đã mệt rồi, về nghỉ ngơi một chút đi!"
"Con không mệt, con muốn chờ tin Phó Thần bình an!"
Lâm Ngọc Yên rất kiên quyết, Phó phu nhân cũng không nói lời nào, tất cả họ ngồi trước phòng phẫu thuật lo lắng chờ đợi.
Trời cũng bắt đầu sáng, mặt trời ló dạng đằng đông, bầu trời đen kịt được thay một màu áo mới, tươi sáng, cảnh vật như vươn mình tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài để đón chào ngày mới.
Một vài chú chim sơn ca đậu trên cành cây cất tiếng hót ríu rít.
Nhiều tiếng trôi qua phòng phẫu thuật vẫn im lìm tĩnh lặng, Lâm Ngọc Yên ngày càng bồn chôn, lo lắng không yên.
Cô nắm chặt hai bàn tay lại âm thầm cầu nguyện, người của Phó gia, Lưu Tùng và Lương Tuấn cũng đang cùng cầu bình an.
"Yên Yên!"
Giọng của Hạ Xuân đột ngột vang phá tan không gian đang yên ắng.
Hạ Xuân cầm bình giữ nhiệt hối hã đi đến, bà như thường lệ xuống mua cháo cho Lâm lão gia tử, bình thường sẽ không đi đường ngang phòng phẫu thuật nhưng không hiểu sao hôm nay lại chọn con đường này.
Vừa quẹo ra ngã rẽ, bà bắt gặp Lâm Ngọc Yên đang ngồi thẫn thờ trước cửa phòng phẫu thuật, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, con bé chắc không phải đang chờ ai đó trong Lâm gia phẫu thuật đâu nhỉ?
Hạ Xuân nhanh chóng đến gần, lúc này bà mới phát hiện nơi này không chỉ có con gái bà còn có người của Phó gia.
Gánh nặng được gỡ bỏ, xem ra là ai đó trong nhà họ Phó đang được cấp cứu.
"Mẹ!"
Lâm Ngọc Yên kinh ngạc.
Mặc dù biết mẹ cô đang ở đây chăm sóc hai vị Lâm lão gia tử, cô cũng không nghĩ sẽ gặp người nhà họ Lâm ở đây.
"Sao con lại ở đây?" Hạ Xuân liếc mắt nhìn qua một lượt: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Phó Thần bị thương, con đang chờ anh ấy phẫu thuật."
"Phó Thần bị thương? Có nghiêm trọng lắm không?" Hạ Xuân thản thốt.
"Anh ấy trúng đạn khi đi mua bánh ngọt cho con, tình hình rất nghiêm trọng."
Lâm Ngọc Yên nấc nghẹn, mỗi lần nhớ đến chuyện này cô lại thấy khó chịu, không kiềm được cảm xúc.
Một trăm lần giả định hắn không mua bánh cho cô chắc giờ đã về nhà bình an.
"Cậu ta tốt bụng thế à?" Hạ Xuân buộc miệng: "Còn quan tâm con thích gì để mua cho con sao?"
Nói xong, Hạ Xuân mới ý thức được mình vừa chỉ trích người nào, người của Phó gia cũng ở đây, họ đang nhìn bà bằng ánh mắt hỗn độn cảm xúc.
Hạ Xuân muốn giải thích nhưng Phó phu nhân đã lên tiếng trước: "A Thần nhà chúng tôi vốn có lỗi với Ngọc Yên, bây giờ thằng bé có làm gì cũng hợp tình hợp lý, tôi biết Ngọc Yên đã chịu khổ, nhưng mà hiện tại không phải A Thần đang chịu trách nhiệm về chuyện lúc trước sao? Hy vọng Lâm gia đừng thành kiến với A Thần nữa!"
"Tôi xin lỗi vì lời vừa rồi, Lâm gia chúng ta gả con, chịu thiệt thòi hai năm là không bao giờ có thể lấy lại quãng thời gian đó được, Phó tổng có làm gì cũng không trả lại cho con gái tôi hai năm thanh xuân đó của con bé đâu."
Hạ Xuân lạnh giọng.
"Tôi biết, nhưng chỉ cần trong tương lai A Thần tốt với Ngọc Yên gấp trăm lần và luôn bên con bé không phải đã bù đắp được rồi sao?"
Phó phu nhân không đồng ý với lời nói của Hạ Xuân.
Chuyện Phó Thần và Lâm Ngọc Yên ở cùng nhau cả tuần nay bà đã nghe nói đến, lúc đầu bà cũng không tin được nhưng khi tự mình kiểm chứng, bà hoàn toàn tin con trai đang muốn bù đắp cho vợ cũ, tuy cách làm cực đoan, ép buộc nhưng chứng tỏ con trai bà đã biết quan tâm đến người khác.
"Không phải cứ tốt ở tương lai là được đâu."
Hạ Xuân không vui nói, nghĩ đến chuyện của Lâm Ngọc Yên, rồi lại nghĩ đến chuyện của Lâm Đình Vũ, mọi cảm tình với Phó gia trước đó đều bay sạch, tuy bà cũng là người muốn con gái cầu cạnh Phó Thần để cứu con trai nhưng không có nghĩa là bà có thể để con gái lại thêm một lần nữa chịu uất ức.
"Mẹ, bác Phó, bây giờ không phải lúc để hai người tranh luận đúng sai đâu, quan trọng nhất là sự bình an của Phó Thần, những chuyện khác đừng mang ra nói nữa!"
Lâm Ngọc Yên mệt mỏi lên tiếng, tâm trạng cô cực kỳ phức tạp, Hạ Xuân và Phó phu nhân cứ không ai chịu nhường ai, người nào cũng ra mặt vì con của mình nhưng mà đây đâu phải lúc làm chuyện đó.
Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, tính mạng của Phó Thần không phải quan trọng hơn sao?
"Xin lỗi Ngọc Yên, bác Phó không có ý trách móc gì đâu."
Phó phu nhân ngồi xuống ôm nhẹ bả vai của Lâm Ngọc Yên.
"Mẹ cũng không phải muốn tính toán."
Hạ Xuân hạ giọng, bà cũng ngồi xuống ghế trống cạnh Lâm Ngọc Yên phía tay phải, con gái đang lo lắng bà không nên tranh cãi với người của Phó gia, lúc này, Hạ Xuân lấy điện thoại ra gửi cho chồng bà tin nhắn đại khái về tình hình hiện tại.
Lâm Ngọc Yên không trả lời, cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, từng giây từng phút trôi qua cô đều muốn cửa phòng kia được mở, bác sĩ thông báo Phó Thần phẫu thuật thành công thì gánh nặng của cô mới được trút xuống.
Cạch!
Cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở, bác sĩ trầm trọng bước ra, Lâm Ngọc Yên là người đầu tiên đi đến.
"Bác sĩ, Phó Thần thế nào rồi?"
"Tình hình không khả quan lắm, Phó tổng mất rất nhiều máu, mà lượng máu dữ trữ trong ngân hàng máu của chúng tôi đã hết, có thể chờ bệnh viện khác tiếp tế nhưng e không kịp thời gian." Bác sĩ nói: "Không biết trong số các vị đây có ai thuộc nhóm máu AB RH- không? Nếu có thì có thể trực tiếp truyền máu cho Phó tổng để chúng tôi tiếp tục phẫu thuật."
Nhóm máu AB RH- là nhóm máu cực hiếm, một ngàn người mới có một người thuộc nhóm máu này, trên dưới Phó gia lâu nay vì vấn đề này nên mỗi năm đều tìm người tình nguyện hiến máu gửi vào kho trữ đông của ngân hàng máu bệnh viện quân đội, lúc cần có thể lấy ra nhưng từ bệnh viện quân đội đến bệnh viện thành phố cũng khá xa, sợ là cũng không kịp.
"Tôi có thể hiến máu!".