Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen

Chương 16: 16: Tôi Muốn Em Ở Cạnh Tôi Đến Khi Tôi Hài Lòng





"Vợ cũ của tôi, không biết em có chuyện gì muốn gặp tôi?"
Phó Thần trong lòng biết rõ nhưng vờ như không biết thấp giọng hỏi Lâm Ngọc Yên ngồi ở sofa phòng làm việc.

Hắn cặm cụi làm việc giống như không rất bận rộn.
"Phó tổng, tôi muốn anh trả ân tình cho tôi!"
Lâm Ngọc Yên không vòng vo đi thẳng vào vấn đề, cô biết bản thân đang bị Phó Thần đùa cợt nhưng không muốn chấp nhất với hắn.

Khó khán lắm hắn mới chịu gặp cô, cô không muốn vì chuyênh khác làm lãng phí thời gian.
"Ân tình?" Phó Thần tỏ ra kinh ngạc, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Yên: "Vợ cũ của tôi, tôi nợ ân tình gì của em?"
"Ân tình cứu mạng." Lâm Ngọc Yên không ngại đóng kịch cùng hắn.

Cô không tin Lưu Tùng chưa từng nói gì về chuyện cô cứu mạng hắn, nếu hắn cố tình quên thì cô sẽ nhắc hắn nhớ: "Mấy hôm trước Phó tổng bị ám sát là tôi đưa anh đến bệnh viện, có Lưu quản gia làm chứng!"
"Ồ!" Phó Thần càng tỏ ra ngạc nhiên giống như mới nghe thấy chuyện này lần đầu: "Thì ra tôi được vợ cũ của mình cứu à? Cảm ơn em nhiều nhé!"
"Phó tổng không cần cảm ơn, chỉ cần anh trả ơn đó cho tôi là được!"
"Ồ, em muốn tôi trả ơn cho em thế nào? Mua túi xách, mua nhà, mua xe hay lấy thân tôi báo đáp?"
"Tôi không cần những thứ đó!"
"Vậy em cần gì?"

"Tôi muốn anh nói với bên cảnh sát thả anh trai tôi ra.

Anh ấy vô tội!"
Lâm Ngọc Yên cố gắng kiềm chế để không thất lễ như lần trước, Phó Thần diễn kịch rất giỏi, nếu không phải cô từng nghe ẩn ý của hắn chắc chắn sẽ bị bộ dạng "em muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó" lừa gạt.
Phó Thần ồ nhẹ một tiếng, hắn thu hồi bộ dạng đang kinh ngạc của mình lại, nghe được câu hắn muốn nghe nhất, khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười, vợ cũ của hắn muốn hắn báo đáp ân tình để cứu anh trai cô nào có đơn giản như vậy.

Hắn cất công làm không ít việc để cô tìm đến hắn chỉ để báo ơn cứu mạng, hắn sẽ thiệt thòi lắm.
"Hy vọng Phó tổng sẽ không phải là loại người ân oán không phân minh."
"A, đột nhiên tôi muốn uống cà phê, vợ cũ của tôi, lúc nãy nghe nói em ở sảnh tự tay pha cà phê mời mọi người, em có thể giúp tôi pha một tách cà phê không?"
Phó Thần đột ngột chuyển chủ đề khiến chân mày của Lâm Ngọc Yên nhíu lại, đang nói chuyện tự nhiên lại muốn cô pha cho hắn một tách cà phê.

Mấy chuyện này không phải sẽ có thư ký làm cho hắn sao?
"Tôi sợ sẽ không hợp khẩu vị của Phó tổng!"
Lâm Ngọc Yên cắn răng nói.
"Trước kia có lẽ không hợp, còn bây giờ thì ai biết được!" Phó Thần cười ẩn ý: "Không có cà phê tôi sẽ không có tinh thần nói bấ kỳ chuyện gì với em đâu!"
"Được! Tôi pha cà phê cho anh!"
Lâm Ngọc Yên siết chặt tay thành nắm đấm, cô rất muốn đi đến cho hắn thêm một cái tát, nhìn vẻ mặt bây giờ của hắn làm cô cực kỳ căm ghét.
Chưa bao giờ Lâm Ngọc Yên chán ghét một người nào đó như vậy.
"Cảm ơn vợ cũ của tôi.

Bên trong phòng làm việc của tôi có một gian bếp, em có thể tùy ý sử dụng!"
Thật ra gian bếp này là hắn kêu Lương Tuấn sắp xếp từ khi kết hôn với Lâm Ngọc Yên, bên trong có đầy đủ dụng cụ vô cùng tiện nghi, lúc trước là vì không muốn về nhà nên hắn xem phòng làm việc này là nơi ngủ nghỉ.

Đói bụng có thể tự nấu nướng, hoặc tự pha cà phê.

Bây giờ thật sự rất có ích.
Lâm Ngọc Yên không nói gì, cô theo hướng Phó Thần chỉ mở cửa đi vào gian bếp kia, trong này có đầy đủ dụng cụ nhà bếp, nhìn qua đã biết từng được sử dụng nhiều lần, cô đoán Phó Thần làm căn bếp này để hắn không phải về nhà gặp cô cùng nhau dùng bữa.
Nhớ tới quãng thời gian đó, Lâm Ngọc Yên cảm thấy rât ấm ức.
Pha xong cà phê, cô quay lại đưa cho hắn.


Mùi thơm ngào ngạt giống hệt hai tách cà phê hắn đã uống khi nãy.

Phó Thần chậm rãi thưởng thức.
"Tôi muốn uống thêm một ly nữa!"
Phó Thần để tách sứ trống rỗng lên bàn ra lệnh, Lâm Ngọc Yên cắn nhẹ môi, cô không nói không rằng cầm lấy mang vào bếp, may mà khi nãy cô pha cà phê còn nhiều có thể cho hắn thêm mấy tách.
"A, tôi quên nói, tôi muốn thêm chút sữa!"
Phó Thần lại đưa ra yêu sách khi Lâm Ngọc Yên mang cho hắn một tách cà phê mới.

Cô rất muốn tạt tách cà phê nóng này vào người hắn cho hả giận, rõ ràng hắn cố ý làm khó nhưng cô vì anh trai phải nhẫn nhịn, một lần nữa trở ra sau khi thêm sữa, cô còn trang trí lên đó hình ảnh khuôn mặt đáng ghét của Phó Thần.

Hắn nhìn thấy cố gắng nhịn cười để không phát ra tiếng động.
Vợ cũ của hắn thật đáng yêu, còn có tài vẽ tranh để chọc cười hắn.

Sau hắn chưa từng nghe nói cô đáng yêu như vậy nhỉ? À mà trước kia hắn có tiếp xúc với cô đâu, đến mặt cô cũng không thèm nhìn cơ mà, bây giờ có lẽ là thời gian hắn sửa sai cho chuyện cũ.
"Ngọt quá! Tôi không thích đồ ngọt!"
Phó Thần lại đặt cái tách đã uống cạn xuống bàn ca thán.
Lâm Ngọc Yên đã hết chịu nổi, cô nóng lòng cứu anh trai còn hắn thì đang cố ý trêu đùa, cô không có thời gian để cùng hắn ở đây diễn trò khỉ.
"Phó tổng có thể tự rót một cốc nước lọc để tráng miệng, tôi không phải người hầu của anh, cũng không phải nhân viên hay thư ký Phó Thị để anh tùy nghi sai bảo.
"Em có muốn cứu anh trai em không?" Phó Thần nhìn bộ dạng xù lông của Lâm Ngọc Yên mỉm cười nói: "Ân tình của em không đủ để tôi cứu người, ít nhất em phải ở cạnh tôi vài ngày, làm theo yêu cầu của tôi, khiến tôi hài lòng đã!"
"Một mạng đổi một mạng, anh còn thấy thiệt thòi?"
"Em sai rồi, là hai mạng của Lâm gia, lẽ nào em không muốn cứu em họ của mình à?"

"Tôi..."
Lâm Ngọc Yên im lặng, cô quên mất còn có Lâm Hà Hoa, cô đã hứa với Tưởng Cầm sẽ cứu Lâm Đình Vũ lẫn Lâm Hà Hoa, bây giờ chỉ cứu anh trai thì mợ hai của cô sẽ phẫn nộ.
"Thế nào? Em có thể thu phục mẹ tôi, ông nội tôi, những người làm ở biệt thự lại sợ không thể khiến tôi không thể hài lòng sao?"
"Những người đó đều là người tốt, có mắt nhìn biết phân phải trái, còn kẻ mù như anh thì tôi không dám khẳng định!"
Lâm Ngọc Yên cố ý mỉa mai.
Phó Thần không hề tức giận, hắn duy trì nụ cười trên mặt, thẳng thắng nhìn Lâm Ngọc Yên: "Đúng là mắt tôi lúc trước bị mù, não của tôi không phân biệt phải trái có chọn lọc, nhưng bây giờ thì ai biết được!"
Phó Thần lại hỏi: "Thế nào, vợ cũ của tôi, em không dám sao?"
Thái độ của Phó Thần rất rõ ràng, cô không đồng ý sẽ không cứu được ai cả, chuyện này đối với cô rất thiệt thòi nhưng cô không còn lựa chọn.
Qua mấy phút, cuối cùng Lâm Ngọc Yên cũng khó khăn mở miệng: "Được, tôi đồng ý ở bên cạnh hầu hạ anh đến khi anh hài lòng."
"Em không cần cưỡng ép bản thân nếu em không muốn!"
"Tôi rất tình nguyện, không hề bị cưỡng ép.

Phó tổng hài lòng chưa?"
"Nếu em không bị cưỡng ép, tự nguyện ở bên tôi dĩ nhiên tôi hài lòng rồi." Phó Thần đóng lại tài liệu, cầm áo khoác đứng lên: "Đi thôi, chúng ta về biệt thự!"
"Tại sao?"
"À, lúc nãy tôi còn chưa nói rõ nhỉ? Em ở bên tôi mấy ngày tức là lúc nào cũng phải ở cạnh tôi, tôi ở đâu, em ở đó, tôi về biệt thự, em cũng phải đi theo, kể cả lúc ngủ, em cũng phải ngủ cùng tôi đến khi tôi hài lòng thì sẽ cứu anh trai em và em họ em.".