Cô lấy thẻ phòng ra đang định mở cửa thì cánh cửa phòng đối diện bỗng cạch một tiếng, đột nhiên hé ra.
Mục Điệp đứng ở cửa, nhìn thấy hai người họ liền sửng sốt.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ, Lương Hạnh cũng bất ngờ không kịp chuẩn bị, phản ứng chậm chạp.
"Chị, chị Hạnh, anh đây là?" Mục Điệp chưa chính thức gặp mặt Triệu Mịch Thanh bao giờ, cậu ta chỉ thấy hơi quen mặt nhưng lại không chắc chắn.
Triệu Mịch Thanh từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ dửng dưng, anh quét mắt nhìn Mục Điệp một cái, đoán được giọng nói trong điện thoại lúc trước hẳn là của cậu ta, nhếch miệng tỏ ra tốt bụng giải thích thay Lương Hạnh: "Là bạn."
Lương Hạnh còn chưa kịp phản ứng lại, lắp bắp: "À, bạn, bạn bè."
Mục Điệp nở nụ cười, không hề tiếc lời khen: "Bạn của chị Hạnh ai cũng đẹp trai, chào anh, tôi là Mục Điệp, là nhân viên của chị Hạnh."
Lương Hạnh đã quá quen với cái tính tự quen tự thân này của anh ta nên cũng chẳng để ý mấy, có điều sợ Triệu Mịch Thanh nhiều lời nên vội vàng ngắt lời: "Tiểu Trương vẫn chưa dậy à?"
"À, anh ta dậy khá sớm, ra ngoài ăn rồi." Anh ta nhìn hai người một cái, lại hỏi: "Chị Hạnh, hai người đã ăn chưa? Có cần tôi mua bữa sáng giúp không?"
Lương Hạnh cười cười khoát tay: "Không cần đâu, bọn tôi vừa mới đi ăn về xong, cậu mau đi đi, lát nữa tôi có việc cần giao nữa."
"Anh đây tới là để..."
"Anh ấy không có việc gì cả, sắp đi rồi." Cô rất sợ Triệu Mịch Thanh chen lời vào nên nhanh chóng thúc giục: "Cậu đi nhanh về nhanh.
Bị bắt gặp đúng là khó xử, tên nhóc này thông minh như vậy, biết được tên của Triệu Mịch Thanh chắc chắn sẽ đoán được.
"À, được, thế tôi đi nhé."Mục Điệp rời mắt, còn gật đầu với Triệu Mịch Thanh.
Chiều cao của hai người không khác nhau là mấy nhưng cho dù là vẻ ngoài hay khí chất, Triệu Mịch Thanh vẫn thu hút hơn, cả người tràn ngập hơi thở của một doanh nhân thành đạt, Mục Điệp đứng bên cạnh kém hơn không chỉ một hai điểm.
Nhưng một người trẻ trung tươi sáng, một người chín chắn thâm trầm, Mục Điệp đứng trước mặt anh đương nhiên cũng không hề bị khí thế kia chèn ép, cảm giác này khác hẳn khi Quý tổng đứng trước mặt anh.
Lương Hạnh không khỏi nhìn người vừa đi một cái, trời sinh là người lãnh đạo?
Quả nhiên là cô rất biết nhìn người.
Triệu Mịch Thanh đương nhiên không để lọt vẻ tán thưởng và đắc ý trong ánh mắt cô, ánh mắt anh tối lại, thuận miệng hỏi một câu: "Em rất thích cậu ta?"
Lương Hạnh không nhìn anh, vô thức gật đầu một cái: "Ừ, đúng là một nhân tài không tệ."
Giây tiếp theo cô bỗng như chợt nghĩ ra điều gì, lập tức thay đổi sắc mặt quay lại trừng mắt nhìn anh: "Liên quan gì đến anh? Không phải anh định đi nghỉ à? Mau biến đi, đừng để tôi gặp lại anh."
Cô mở cửa, bước vào phòng, chẳng buồn nhìn anh ta một cái, rầm một tiếng đóng sập cửa lại, xóa sạch bóng dáng của anh ta.
...
Sau đó, Triệu Mịch Thanh không quay lại quấy rầy cô nữa, không biết là đi nghỉ ngơi hay làm gì, Lương Hạnh cũng chẳng quan tâm, tâm tư đặt hết vào công việc.
Làm xong bản kế hoạch cho mấy công ty cần phản hồi buổi sáng, cô dẫn Tiểu Trương và Mục Điệp ra ngoài.
Doanh Tín là một công ty khoa học kỹ thật mạng cũng có chút danh tiếng tại thành phố, nhỏ thì khai thác cổng mạng, lớn thì làm nghiên cứu hệ thống, lần này nhiệm vụ chủ yếu của cô trong chuyến công tác này là thu thập và sắp xếp lại thông tin của người sử dụng và một vài bug của sản phẩm.
Công ty đầu tiên làm nghiên cứu vật tư y tế.
Lương Hạnh xuống xe, cô nhìn tòa nhà trước mặt, đối chiếu với hướng dẫn trong điện thoại, nói: "Chắc là ở đây rồi."
Mục Điệp cười khúc khích, chỉ vào mấy chữ lớn trên cửa: "Chữ không viết sai thì đúng rồi."
Lương Hạnh thoáng xệ mặt, họ nhẹ nói: "Là chỗ này, vào hỏi thăm đi."
Lái xe không biết đường nên cô chỉ có thể tự mình xem hương dẫn, cái hiểu cái không chỉ huy nửa ngày trời, đi đúng một vòng, khiến hai tên nhóc đằng sau cười ngặt nghẽo suốt dọc đường.
Đi theo nhân viên công tác, nửa ngày mới thu thập xong tất cả số liệu, cuối cùng đối tác còn nhiệt tình mời họ đi xem sản phẩm mới được nghiên cứu của bọn họ.
Xã hội tiến bộ, công nghệ y tế thông minh ngày càng phát triển, việc này cũng đem lại cho công ty Lương Hạnh không ít mối làm ăn, tuy xem cũng không hiểu gì nhưng cô vẫn không cự tuyệt ý tốt của đối phương,
Tiến vào khu làm việc, có người đặc biệt giảng giải cho bọn họ.
Bỗng nhiên Mục Điệp tò mò hỏi: "Tất cả những thứ này đều là thành phẩm à? Có thể thử không?"
Nhân viên bên kia cũng cười cười gật đầu: "Đương nhiên là được, những thứ này đều đã thông qua thử nghiệm, có thể lập tức gửi đến các bệnh viện để đưa vào sử dụng.
Mọi người có muốn thử không? Các thầy nghiên cứu ở đây đều từng học y."
Mục Điệp nhìn khắp nơi, tò mò xoa cằm, anh ta bỗng đẩy Tiểu Trương sau lưng một cái, nháy mắt: "Trợ lý Trương, anh thử cái máy cộng hưởng từ hạt nhân kia đi."
Tiểu Trương sửng sốt: "Sao cậu không đi?"
Mục Điệp cười cười, vươn tay làm động tác mời: "Tiền bối đi trước."
Tiểu Trương nhìn anh ta một cái, bất đắc dĩ đi theo nhân viên bước vào bên trong.
Lương Hạnh nhìn mọi người thao tác với máy móc qua lớp kính thủy tinh, cô bước tới gần Mục Điệp, cúi đầu hỏi nhỏ: "Cậu làm gì thế? Tiểu Trương trêu chọc gì cậu à?"
Mục Điệp nhướn mi, bĩu môi: "Tối qua anh ta ngáy cả đêm, hại tôi không ngủ được."
"..."
Khóe miệng Lương Hạnh giật giật, lập tức thì thầm: "Vậy thì xem ra tôi cũng sai, không nên xếp hai người chung một phòng."
Anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, cười xòa nói: "Tôi giỡn đó, bọn họ đã nói máy móc không sao cả thì coi như kiểm tra sức khỏe miễn phí một lần, tôi cũng lo cho sức khỏe của trợ lý Trương mà."
Lương Hạnh liếc nhìn cậu ta, miệng mấp máy nhưng không nói gì nữa.
Cô không tin cậu ta tốt bụng như vậy.
Cả bộ phận này làm gì có ai gian xảo bằng cậu ta.
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô thoáng thay đổi, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới một cách quái dị, sau đó lùi lại phía sau một bước: "Không biết...!thân thể của cậu có vấn đề gì không?"
Sắc mặt của Mục Điệp lập tức đen sì: "..."
Cô tránh xa như vậy là có ý gì?
Lương Hạnh khoanh tay trước ngực, dời tầm mắt đến dụng cụ trước mặt, phì cười một tiếng: "Nhìn bộ dạng tung tăng nhảy nhót này của cậu, chắc nhịn cơm vài ngày cũng không chết đói được."
Mục Điệp đấm ngực giậm chân, giả vờ đau lòng: "Chị Hạnh....!đừng vùi dập đóa hoa tổ quốc như thế."
"..."
Một lát sau Tiểu Trương bước ra từ bên trong, phải một lúc nữa mới có kết quả, Lương Hạnh lại vỗ vai Mục Điệp: "Làm lãnh đạo không thể thiên vị được, đến lượt cậu."
Nụ cười của Mục Điệp bỗng cứng đờ: "Tôi...!chắc không cần đâu?"
Lương Hạnh nghiêng đầu, hoài nghi: "Không phải cậu...!thực sự có vấn đề gì chứ?"
"Tôi đi!" Mục Điệp nhướn mày, ngoài cười nhưng trong không cười.
Lương Hạnh nhìn bộ dạng như liều chết của cậu ta, buồn cười lắc đầu.
Chờ cậu ta bước ra từ bên trong, tiếp theo đương nhiên chính là cô, hơn nữa cô còn là quản lý, đối phương liền nhiệt tình mời cô trải nghiệm sản phẩm mới.
Mấy thứ đồ này đều có phóng xạ, cấm phụ nữ có thai đến gần, Lương Hạnh đương nhiên sẽ không ham mới mẻ mà lại gần.
Trong lòng đã sớm chuẩn bị xong lý do để từ chối, cô mỉm cười khéo léo từ chối, nói: "Hai người họ đã thử rồi, tôi chắc không cần đâu, hơn nữa, tôi đang trong kỳ sinh lý, có lẽ không tiện lắm, cảm ơn các anh."
Đối phương đành phải thôi..