So với sự tức giận của cô, Triệu Mịch Thanh trông vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên đặt áo vét sang một bên, tự nhiên ngồi ở bên giường, ấm ức nói: “Tôi vừa đến công ty về thấy em ở đây nên ghé qua, tôi chỉ muốn gặp em nhưng lại quấy rầy em mất ngủ, xin lỗi em.”
“…”
Lương Hạnh lập tức bị lời nói chân thành của anh chặn lại, lồng ngực cô căng lên.
Thái độ của Triệu Mịch Thanh đối với cô không thay đổi nhiều, trước đây anh nhất mực coi trọng và khách khí, lễ phép nhưng vẫn có vẻ xa cách, bây giờ cho dù cô có làm khó thế nào, anh cũng tỏ ra hết sức kiên nhẫn.
Lần trước anh nói không chắc mình có thích cô hay không, nhưng làm sao anh biết được không phải vì đứa con mới thay đổi đối với cô?
Phụ nữ luôn đa nghi hơn đàn ông, anh không biết cô đã phải suy nghĩ về câu mà anh lơ đãng nói ra rất lâu.
Cô băn khoăn mím môi, cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: “Anh đã thấy rồi đấy, có phải anh nên đi rồi không?”
Đôi mắt của Triệu Mịch Thanh tối sầm lại, thấy cô đang ngồi trên chăn trong bộ đồ ngủ, anh cầm áo khoác quấn quanh người cô, trầm giọng hỏi: “Em không có gì muốn nói với tôi sao? Nếu tôi không đến tìm em, em cũng sẽ không đến tìm tôi đúng không?”
Cơ thể ấm lên, Lương Hạnh mất tự nhiên lùi lại, giọng nói lạnh lùng: “Tôi đến Tấn Thành để công tác, không phải để đi du lịch, tôi không có thời gian để tìm anh.
Hơn nữa, anh có thời gian sao?”
Bây giờ chắc là ba bốn giờ sáng, thế mà anh lại bận rộn đến tận lúc này, có nhiều thủ hạ như vậy làm gì chứ? Anh không sợ đột tử sao?
Người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đen vẫn không thay đổi: “Sao em biết tôi không muốn tìm em? Nếu tôi nói tôi bận đến hiện tại là vì dự định rạng sáng quay về Nam Thành thì sao?”
“…”
Lương Hạnh giật mình, vẻ mặt bàng hoàng, nhưng ngay sau đó, cô quay mặt sang bên khác, nhẹ giọng nói: “Anh về Nam Thành là việc của anh, có liên quan đến tôi? Tại sao mẹ anh biết tôi mang thai, trong lòng anh không rõ à?”
Nếu không phải gần đây anh quấn lấy cô, người phụ nữ Phó Tuyết Thảo có nhìn chằm chằm cô không?
Những tưởng sau khi ly hôn, cô có thể cắt đứt mọi liên lạc với anh, nhưng không ngờ mọi chuyện lại rối tung lên.
Triệu Mịch Thanh không có bất kỳ phản bác nào mà gật đầu: “Xin lỗi, tôi sẽ giải quyết với mẹ tôi.”
“…”
Anh liên tiếp xin lỗi hai lần, hoàn toàn khiến Lương Hạnh không nói nên lời, muốn phát cáu cũng không thể được, thấy nét mặt anh thoáng lộ ra sự mệt mỏi, thậm chí cô còn cảm thấy có chút không chịu nổi.
Đôi mắt cô lóe lên, giọng điệu bất giác dịu đi: “Tạm thời đừng lo lắng về chuyện trở về Nam Thành, cứ về nghỉ ngơi trước đi.”
Đôi mắt Triệu Mịch Thanh khẽ lóe lên, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Vội về căn hộ trời cũng gần rạng sáng.
Em ngủ tiếp đi, tôi sẽ ra ngoài đợi một lát, sau đó sẽ đưa em đi ăn sáng.”
Nói xong anh đứng dậy, lấy áo khoác định đi ra ngoài.
Lương Hạnh cảm thấy trong lòng mềm nhũn, vô thức gọi anh: “Triệu Mịch Thanh, tôi không cần anh đưa tôi đi ăn sáng, anh có thể về được rồi.”
Anh nhịn đến bây giờ, thân thể thiếu điều choáng váng cả rồi, còn cùng cô ăn điểm tâm gì chứ?
Triệu Mịch Thanh mặc áo khoác, những ngón tay thon dài cài nút, anh quay đầu mỉm cười với cô: “Em có muốn hay không là việc của em, đi cùng hay không là việc của tôi, hơn nữa tối qua tôi chưa ăn tối, giờ tôi không còn sức để lái xe nữa.”
Sắc mặt Lương Hạnh lập tức thay đổi, giọng nói hơi cao lên, lộ ra vài phần tức giận: “Anh không ăn kể từ đêm qua sao? Triệu Mịch Thanh, anh nghĩ cơ thể anh làm bằng sắt đấy à?”
Thảo nào sắc mặt anh tệ như vậy, bận đến không ăn không ngủ, dù bận đến đâu cũng đừng vậy chứ.
Chẳng lẽ trước đây anh luôn liều mạng như thế này sao?
Lương Hạnh cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu, cau mày, đột nhiên xuống giường lấy quần áo.
Triệu Mịch Thanh giật mình nhìn cô: “Em làm gì đấy?”
“Tôi đói, đi ăn thôi.” Cô tức giận nói rồi vào phòng tắm thay quần áo.
Triệu Mịch Thanh kịp thời ngăn cô lại, cau mày: “Em là phụ nữ có thai, em không thể theo tôi chịu giày vò, đi ngủ đi.”
Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào đầu cô, cúi xuống dỗ dành: “Ngoan, lúc bình minh lên chúng ta hẵng đi.”
“Tôi đã ngủ rất lâu rồi, cũng không thiếu chút giấc ngủ này đâu.” Lương Hạnh hoàn toàn không quan tâm, gạt tay anh ra, lạnh lùng nói: “Nếu anh chết đột ngột, có khi mẹ anh sẽ đến nhà tôi làm náo loạn, tôi sẽ xấu hổ cả đời mất, dựa vào cái gì chứ!”
Cô yêu anh đã lâu như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu, anh chịu khổ được nhưng cô thì không thể trơ mắt nhìn được thêm.
Triệu Mịch Thanh nhìn vẻ mặt tức giận của cô, gương mặt tuấn tú không hề dao động, nhưng giọng nói trầm và ổn định của anh khiến người ta có cảm giác thư thái: “Tôi chết rồi, em chỉ thấy xấu hổ thôi sao?”
Ánh mắt Lương Hạnh run lên, vội vàng tránh đi tầm mắt của anh, châm chọc nói: “Việc xấu anh tự gây ra liên quan mấy gì đến tôi đâu, anh mong tôi xấu hổ bao nhiêu tiếng.”
“…”
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô vài giây, đột nhiên dùng cổ tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, cũng nhẹ nhàng cọ xát cằm anh lên trán cô, trầm giọng nói: “Xem ra tôi không thể chết được nữa, em cứ để lại chút xấu hổ này dành cho Hướng Hoành Thừa đi.”
Lương Hạnh mất cảnh giác, mặt đỏ bừng, giãy dụa, thẹn quá hóa giận: “Liên quan gì đến anh ấy chứ? Anh thả tôi ra!”
Triệu Mịch Thanh sợ chọc tức cô lại bị đuổi ra ngoài, nên anh buông cô ra, mím môi cười: “Không có liên quan.
Đi đi, tôi đợi em ở bên ngoài.”
“…”
Lương Hạnh sững sờ nhìn anh ôm quần áo rời đi, trong lòng đột nhiên có cảm giác bị tính kế.
Bốn giờ sáng, trước bình minh, rời khách sạn Lương Hạnh mới cảm thấy hơi lạnh.
Cũng may là tối hôm qua cô đã đi ngủ sớm, nếu không thì thật sự không dậy nổi.
Triệu Mịch Thanh quấn áo khoác quanh người cô, ấm áp nói: “Xe hơi ấm lắm, tôi sẽ lái xe.”
“Nếu anh phải lái xe, thế chi bằng đi thẳng lên phía trước thôi.” Lương Hạnh đảo mắt, nhìn lướt qua các cửa hàng sáng đèn xung quanh, ngón út cô chỉ vào một cửa hàng: “Đến đó đi.”
“Được.” Người đàn ông hoàn toàn nghe theo ý cô, nắm tay cô bước qua.
Má của Lương Hạnh hơi bỏng, cô không nói gì.
Bốn giờ, hầu hết các cửa hàng đều không mở cửa, cửa hàng mà hai người đi đến là mở cửa suốt đêm, đèn bật sáng, hành lang cũng ít người, hơi vắng vẻ.
Nhân viên bán hàng đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thấy động tĩnh liền vội vàng phản ứng, đi về phía trước: “Xin chào, mời hai vị sang bên này.”
Lương Hạnh liếc mắt nhìn người đàn ông, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Triệu Mịch Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn người phục vụ: “Thực đơn.”
“Ồ, chờ một chút.” Người phục vụ vội vàng quay lại lấy thực đơn đưa cho anh.
Triệu Mịch Thanh còn không quan sát thực đơn mà đưa đến trước mặt Lương Hạnh: “Không phải em đói sao? Em chọn đi.”
“Tôi…” Lương Hạnh nhìn anh, vừa định phản bác cái gì đó, sau đó đột nhiên im lặng, nhìn xuống thực đơn.
Tối hôm qua cô ăn rất nhiều vì các món ăn rất ngon, giờ dậy sớm như vậy cô cũng không thấy đói, những gì cô nói vừa rồi không phải là vì anh sao?.