Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 659




CHƯƠNG 659

Trong hành lang, tiếng bước chân người đàn ông đến gần hết sức rõ ràng, từng bước từng bước giống như đang gõ lên trái tim của mọi người.

Hai bà lão đã không còn oán trách nhau, mỗi người đắm chìm trong tâm sự riêng, cũng lần lượt ngẩng đầu lên, đôi mắt mẹ Lương đã khóc đến đỏ ngầu, mẹ Triệu nhíu chặt mặt mày, ánh mắt cũng đầy bất an và lo lắng.

“Tiểu Triệu, Hạnh của chúng ta làm sao bây giờ…”

Mẹ Lương đứng dậy trước, hai tay vẫn luôn siết chặt vạt áo Triệu Mịch Thanh, vừa mở miệng, đã khàn giọng run rẩy.

Nghe vậy, mẹ Triệu ngẩng đầu liếc nhìn tới, vẻ mặt vừa kìm nén vừa căm hận lên án: “Chỉ biết khóc, khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu không phải bà lão nhà bà rảnh rỗi nhất định phải đi theo, Hạnh làm sao có thể xảy ra chuyện chứ?”

Mẹ Lương hết sức oan ức, tay đang nắm vạt áo Triệu Mịch Thanh không khỏi run lên: “Hại nó là người nhà họ Mạc nhà các người, là người em dâu không tiền đồ đó của bà.”

Hai bà lão tranh cãi, chậm rãi ép cảm xúc đè nén trong lòng Triệu Mịch Thanh đến đường cùng, sắc mặt anh nhanh chóng trở nên hết sức lạnh lùng, ánh mắt bắn ra từng tia sáng lạnh gần như muốn đông cứng người ta.

Nhận ra điều đó, mẹ Lương lập tức không nói gì nữa, rồi dần dần im bặt.

Mẹ Triệu ngồi trên ghế dài bằng tôn, tay vung lên, vốn còn định nói gì nữa, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Triệu Mịch Thanh, cũng lặng lẽ nuốt tất cả những lời định nói xuống.

Người đàn ông dừng mắt, lạnh lùng hỏi: “Chúc Thược Thuyên ở đâu?”

Người mà anh gọi thẳng tên giờ phút này chính là người mợ đã gây ra họa kia.

Vừa hỏi, anh vừa nhìn về phía Mộc Điệp.

Mộc Điệp nghe vậy, đôi mắt vốn rủ xuống từ từ ngước lên, sau khi hờ hững liếc nhìn người vừa đến, anh ta chỉ về phía cửa vào thang máy bên cạnh: “Trong xe, muốn đi chào hỏi một chút không?”

Hai người đàn ông lần lượt nhấc chân, bước về phía đầu còn lại của hành lang.

Trước khi bước đi, Triệu Mịch Thanh cố gắng kìm nén, hai tay nhẹ nhàng giữ bả vai mẹ Lương, nhìn bà với ánh mắt kiên định: “Dù không có đứa bé này cũng không sao, con vẫn yêu cô ấy, con sẽ đối với cô ấy càng tốt hơn.”

Thực ra, khi anh nói lời này, đôi mắt ẩm ướt của mẹ Lương nhìn sang, rõ ràng cũng nhìn thấy Triệu Mịch Thanh đang kìm nén nước mắt nơi đáy mắt.

Đứa bé này có ý nghĩa khác biệt với Triệu Mịch Thanh.

Ngay từ đầu anh đã cảm nhận được niềm vui sướng của người sắp được làm cha, thậm chí anh còn biết được tin này sớm hơn Lương Hạnh, khi cùng cô che chở sinh mệnh nhỏ bé này, trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm, chờ mong cùng hạnh phúc.

Nhưng tất nhiên, lời mà anh vừa nói cũng là những lời chân thành tận đáy lòng.

Nghe Triệu Mịch Thanh nói vậy, nước mắt mẹ Lương đã tràn mi, liên tục gật đầu thở dài nói: “Được, được, được, có con rể tốt như con là niềm vui lớn nhất của mẹ.”

Sau khi anh đi rồi, bà quay đầu liếc nhìn mẹ Triệu đang ngồi ngẩn người trên ghế, cũng không còn hứng thú tranh cãi với mẹ Triệu nữa, nên hơi di chuyển về bên cạnh, ngồi ở chỗ cách xa mẹ Triệu nhất.

Lặng lẽ cắn răng, ngẩng đầu nhìn trân trối lên hàng chữ đỏ to lớn ở cửa phòng phẫu thuật, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.