Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 651




CHƯƠNG 651

Đồng thời Triệu Mịch Thanh có được quyền lợi khống chế cổ phần tuyệt đối, có thể làm rất nhiều chuyện mà anh muốn làm.

Tuần đầu tiên quay lại Long Đằng, anh lập tức bãi miễn một đống chức vị của các quản lý cấp cao lâu năm trong cuộc họp hội đồng quản trị, lấy cớ là về hưu dưỡng lão, hưởng thụ phúc lợi đãi ngộ trong công ty, thật ra chỉ là bước đầu tiên để anh quét sạch toàn bộ sâu mọt bên trong.

Mà đổng sự Mạc, em trai của mẹ Triệu chính là một trong số những người đứng mũi chịu sào bị cưỡng chế từ chức.

Cuối tuần, Lương Hạnh từ Nam Thành quay về Tống Thành, trừ mẹ và hai đứa nhỏ, cô còn mang theo một đống công việc liên quan của Thượng Đỉnh đến, cần Triệu Mịch Thanh đích thân xem xét quyết định.

Hai người thảo luận nhiệt tình trong phòng sách, máy tính bên cạnh còn đang kết nối video với anh Hoắc.

Bởi vì Triệu Mịch Thanh khó mà lo liệu được cả hai bên, kế hoạch hưởng tuần trăng mật một tháng của anh Hoắc và Châu La La bị bắt rút ngắn lại còn một tuần, nhưng ngoại trừ mợ Hoắc có hơi khó chịu ra, anh Hoắc nhận được tin tức này ngược lại giống như trút được gánh nặng.

Dựa theo lời anh ta nói thì đi du lịch còn mệt hơn làm việc nhiều.

Anh ta cũng chỉ dám nói những lời này ở trước mặt Triệu Mịch Thanh, nếu như để vợ của anh nghe được, chắc chắn sẽ lại no đòn.

Về công việc của Thượng Đỉnh, trên cơ bản anh Hoắc và Lương Hạnh đều đã tiếp nhận được, cho nên tuy trong lúc thảo luận vẫn tranh cãi nảy lửa, nhưng may mà tiến triển vẫn khá đáng mừng.

Các ý tưởng công việc đều lần lượt được chỉnh lý, Lương Hạnh nhìn video, bên kia anh Hoắc đang uống sữa do Châu La La đưa sang, cô cũng cảm thấy hơi khát, xoay người đi ra ngoài.

Lúc đi vòng qua phòng khách vào nhà bếp, nhìn thấy hai bà cụ ngồi trên sofa cũng đã cãi nhau inh ỏi.

Hai đứa nhỏ ngồi trên sàn nhà tự chơi đùa, khi âm lượng của bà nội và bà ngoại càng ngày càng lớn, bọn nhỏ sẽ ăn ý nhìn nhau, lại thẳng eo nhìn sang, đôi mắt to đảo tới đảo lui trên người của hai bà cụ.

Cuối cùng học theo hai người bọn họ, chỉ thẳng vào người còn lại “ê ê a a” mắng nhau.

An Ngôn không có thiên phú ngôn ngữ, lúc không cãi lại sẽ tinh nghịch mà cướp mất đồ chơi trong tay chị, le lưỡi nhìn cô bé. An Khê thấy thế sẽ lăn lóc bò dậy, chui vào lòng bà ngoại mách: “Anh, hư!”

Kết quả, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bà cụ nhanh chóng bị hai đứa nhóc phá hư, mẹ Triệu và mẹ Lương thông qua thấu kính viễn thị nhìn nhau, ăn ý mà đi dỗ cháu.

Mẹ Lương vừa dỗ còn vừa tức giận bất bình lèm bèm: “Nếu tổ chức hôn lễ ở giáo đường thì tập tục chắc chắn sẽ theo phong cách Tây, bà làm như thế chẳng ra cái gì cả, không phải làm Hạnh nhà tôi thành trò cười sao.”

“Cái gì mà chẳng ra gì chứ?” Mẹ Triệu tháo mắt kính xuống, duỗi tay ôm An Ngôn vào lòng: “Cái này gọi là kết hợp giữa nước T và phương Tây, người nhà họ Triệu chúng tôi cưới vợ, không lẽ tôi còn cố ý hại con dâu của mình sao?”

Tôi một lời bà một câu, sắp sửa lại cãi nhau tiếp.

Lương Hạnh bưng hai ly nước từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy cảnh này lại cảm thấy đau đầu, lúc đi về phía phòng sách, chân càng bước nhanh hơn.

Nhưng chỉ tiếc vẫn không nhanh bằng ánh mắt của hai bà cụ, mẹ Triệu nhanh chóng gọi cô lại: “Hạnh, con đến làm trọng tài xem, là mẹ con cổ hủ hay là mẹ bày vẻ.”