Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 642




CHƯƠNG 642

Tống Nhiễm quay đầu, bình tĩnh đổ bát cháo nóng để trên bàn, rồi dùng muỗng khuấy nhẹ, chẳng hề ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.

“Cô vẫn còn thời gian nên đừng vội, cứ từ từ mà nghĩ.” Tống Nhiễm đợi một lúc mới đặt bát cháo xuống, rồi đứng dậy nói: “Để tôi bảo y tá vào đút cho cô ăn, cô cần gì thì cứ nói với họ, tôi có việc phải đi giải quyết, khi nào rảnh sẽ tới thăm cô sau.”

Dứt lời cô liền đứng dậy, thậm chí trước khi rời đi, cô chẳng hề liếc nhìn gương mặt trắng nõn đầm đìa nước mắt của cô gái đó.

Thang máy vừa xuống đến tầng dưới cùng, thì điện thoại trong túi bỗng vang lên, Tống Nhiễm lấy ra xem thì thấy là tin nhắn do cô gái đó gửi tới, chỉ có hai chữ ngắn gọn là: Tống Hoành.

Cô nhìn chằm chằm chữ “Hoành” đó rồi khẽ cười.

Cô nhắn lại một chữ “Được”, tin nhắn gấp gáp giải thích thứ hai lại gửi tới, trong đầu Tống Nhiễm đã tưởng tượng ra nửa bên mặt nhuốm ánh mặt trời, dè dặt tự thuật của cô gái đó.

“Tôi hy vọng trong lòng em gái sẽ cân nhắc giống cô, mọi chuyện đều phải có nguyên tắc và phán đoán của riêng mình. Có thể kiên trì làm điều đúng, đừng bị người và chuyện sai trái ràng buộc tay chân.”

Lời giải thích này như viên đá bình thường, rơi xuống hồ sâu trong tim Tống Nhiễm, mặc dù không dậy lên gợn sóng trên bề mặt, nhưng cảm giác đau đớn khi viên đá đó từ từ chìm xuống lại cực kỳ rõ ràng.

Cũng chỉ có mình cô mới thật sự cảm nhận được nỗi đau này.

Tống Nhiễm lặng lẽ cất điện thoại, đang định nhấc chân ra khỏi thang máy, thì đỉnh đầu bỗng vang lên giọng nói trong trẻo.

Mắt cô bỗng thu nhỏ lại, vội ngẩng đầu lên, nhìn người tới qua cánh cửa thang máy nhỏ bé ở trước mặt, ánh mắt không khỏi mang theo tia cảnh giác.

Anh vẫn như thế, mặc đồ vest cao cấp sạch sẽ phẳng phiu, nụ cười trên mặt như mùa xuân ấm áp, đôi mắt khẽ cong lên, không hề che giấu niềm vui sướng và tình cảm sâu đậm.

Một tay Đan Nhiêu bấm nút đi lên thang máy, khẽ nhếch miệng nói: “Anh đã đoán được, lúc em nhìn thấy anh sẽ mang vẻ mặt này.”

Dứt lời, thậm chí anh còn học theo điệu bộ của Tống Nhiễm, khẽ mím môi, rồi nhíu mày.

Dáng vẻ đó xung đột với khí chất ngày hôm nay của anh, nên trông anh hơi buồn cười.

Đan Nhiêu vốn định pha trò, ai ngờ người phụ nữ trước mặt không những không cười, ngược lại ánh mắt càng tối tăm hơn.

Anh đành phải sờ mũi, khẽ ho hai tiếng để che đi sự lúng túng: “Anh chỉ đùa thôi mà.”

Thân hình cao lớn của anh gần như che kín cửa tháng máy, nên cô chỉ có thể đứng bên trong, lạnh lùng thưởng thức màn biểu diễn nhạt nhẽo của anh.

Rồi cô liếc nhìn bàn tay đang ấn nút thang máy của anh: “Đan Nhiêu, anh có thể để tôi ra ngoài trước được không?”

Đan Nhiêu phản ứng lại, lùi về sau một bước, sau khi chừa đủ không gian mới ga lăng gật đầu ra hiệu: “Được, tất nhiên là được rồi.”

Tống Nhiễm lườm anh, rồi nhấc chân ra khỏi thang máy.

Sau đó cô đứng lại, bàn tay đang cầm túi xách dần buông thõng bên người, cô quay đầu lại, dò hỏi bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Sao anh lại tìm đến đây?”

Đan Nhiêu nhìn thấy rất rõ vẻ đề phòng và cảnh giác khắp người cô, nên bạo dạn nhún vai đáp: “Em cứ yên tâm, anh chỉ tới đây tìm em, chứ không có tâm trạng thám thính chuyện riêng của em đâu.”

Dứt lời, anh khẽ nhún vai, thậm chí còn giơ tay phải lên để sau tai: “Anh thề đó.”

Tống Nhiễm chẳng có tâm trạng so đó với anh, càng cảm thấy hành động này cực kỳ trẻ con nực cười, nên xoay người định sải bước rời đi, ai ngờ anh còn chưa kịp ngăn cản, thì tầm mắt cả hai đã bị bóng dáng hoảng loạn từ xa chạy đến thu hút.