CHƯƠNG 641
Rồi cửa phòng sinh ở phía xa xa lại mở ra, một y tá khác đang chạy tới nói: “Cô Tống, bé gái đã chào đời rồi.”
Lần này là cục thịt mũm mỉm trắng trẻo được bế ra ngoài.
Tống Nhiễm không dám vươn tay nhận lấy, vì cô thấy đứa bé thật sự quá nhỏ bé.
Cô sợ mình không quen tay sẽ bất cẩn làm tổn thương đứa bé, nên chỉ lẳng lặng ngắm nhìn rồi căn dặn: “Cô bế bọn trẻ về phòng trẻ em đi, lát nữa tôi sẽ qua đó thăm bọn chúng.”
Đợi hai y tá bế bọn trẻ đi rồi, ánh mắt cô dần tích tụ tia sáng tăm tối, rồi xoay người dặn trợ lý ở bên cạnh: “Cô đi làm chuyện tôi đã căn dặn đi.”
Lúc ra ngoài Tống Nhiễm tiện thể mua chút đồ ăn về, rồi lại tới phòng bác sĩ xác nhận tình huống, mới gõ cửa phòng hộ sinh.
Đập vào mắt mà người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi hột.
Nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, ánh mắt vốn trống rỗng của cô gái đó bỗng thu nhỏ lại, rồi quay mặt qua đó, nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của Tống Nhiễm.
Vì bất cẩn bị té trong lúc đi tiểu đêm, nên đứa bé bất ngờ sinh sớm, cũng may bọn trẻ đều chào đời một cách suôn sẻ, hơn nữa còn rất khỏe mạnh.
Dù là thế thì cô vẫn hơi căng thẳng, hai tay dùng sức chống người định ngồi dậy, nhưng vừa cử động, cả người đã đau nhói như bị xé ra, cô hít ngụm khí lạnh, trán lại toát mồ hôi lạnh.
Chứng kiến cảnh tượng này, bước chân vốn nhẹ nhàng của Tống Nhiễm không khỏi tăng tốc, cô duỗi tay ấn xuống từ phía xa, ra hiệu đối phương cứ nằm xuống.
Đợi cô tới gần rồi, cô gái đó mới cắn môi, ánh mắt tràn ngập vẻ áy náy: “Thật sự xin lỗi cô, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, là tôi có lỗi với bọn chúng.”
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm gương mặt không còn tý máu đó, rồi nhất thời thất thần.
Bác sĩ mới nói, sản phụ xuất huyết nghiêm trọng ở phòng bệnh, nếu không phải luôn ở bệnh viện tĩnh dưỡng, bác sĩ kịp thời cứu chữa, thì e rằng sẽ không dễ dàng thoát khỏi nguy hiểm như thế.
Nhưng giờ trong lòng cô gái này lại tràn đầy hổ thẹn với hai đứa trẻ.
Tống Nhiễm không khỏi xúc động, nhưng vẻ mặt cô vẫn không thay đổi quá nhiều, mà chỉ an ủi một câu: “Cô đã chăm sóc bọn trẻ rất tốt, nên cô không cần phải xin lỗi bọn chúng.”
Nhắc đến đứa trẻ, ánh mắt cô gái đó lại sáng lên, dè dặt nhìn Tống Nhiễm: “Tôi đã gặp bọn chúng rồi, hai đứa rất nhỏ, rất đáng yêu.”
Lúc nói, đôi mắt to nấp dưới tấm đệm cực kỳ dè dặt chớp, như đang quan sát sắc mặt của người phụ nữ ở trước mắt, nếu nhìn thấy Tống Nhiễm không vui, cô sẽ chuyển chủ đề khác ngay.
Vì cô biết, kể từ lúc hai sinh mạng nhỏ ra khỏi bụng cô, thì dựa theo hợp đồng thỏa thuận, giữa bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Giờ Tống Nhiễm có thể nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong lòng cô gái trước mặt một cách dễ dàng, cô lạnh lùng nhìn cô ta, bầu không khí giữa hai người nhất thời yên tĩnh.
Cuối cùng, trên mặt Tống Nhiễm cũng mỉm cười: “Tôi đã đặt tên cho bé trai rồi, tên là Tống Diễn, có nghĩa là sông lớn chảy ra biển, tôi hy vọng thằng bé có tấm lòng rộng rãi khoáng đạt.”
Cô ngừng một lát, rồi nhìn cô gái đó bằng ánh mắt dịu dàng: “Tôi muốn để cô đặt tên cho bé gái.”
Một nửa gương mặt của cô gái vẫn đang nấp dưới đệm, chỉ chừa lại đôi mắt sắp không cầm được nước mắt. Câu nói này tới quá đột ngột, đầu óc cô kịp thời phản ứng lại, tim vẫn đang đập thình thịch, không biết phải trả lời thế nào.