Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 638




CHƯƠNG 638

Từ khi về đến nhà, Lương Hạnh luôn bồn chồn lo lắng. Nhưng vì không muốn Triệu Mịch Thanh phân tâm, cô vẫn luôn nhịn không gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.

Lúc nãy khi gọt táo trong bếp cô vô ý gọt đứt ngón tay. Mẹ Triệu đi ra từ phòng ngủ thấy vậy sắc mặt đen thui, kéo cô khỏi phòng bếp, ấn cô ngồi xuống sô pha. sau đó nhờ dì giúp việc tìm băng keo cá nhân trong hộp thuốc gia đình để xử lý vết thương cho cô.

“Con muốn ăn gì? Có phải người làm trong nhà không đủ cho con sai bảo không?”

Thấy dáng vẻ băng bó vết thương lóng nga lóng ngóng của dì giúp việc, mẹ Triệu lại tức giận đoạt lấy băng cá nhân, vừa dán lên vết thương cho Lương Hạnh vừa lầm bầm mắng cô.

Thấy dáng vẻ sắp bùng nổ của mẹ Triệu, Lương Hạnh không dám nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn duỗi ngón tay ra.

Lúc miếng băng đang dán được nửa chừng, thì Lương Hạnh vốn vẫn đang bồn chồn không yên liền nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ, cô giật mình theo bản năng đứng dậy, kết quả chỉ thấy vết thương đau như xé rách.

Cố cúi đầu thì thấy sắc mặt tối tăm sau khi hết kinh ngạc của mẹ Triệu và miếng băng keo bị xé toạc trong tay bà.

Một lúc sau bà mới bình tĩnh lại, sau khi đứng dậy nhìn thấy Triệu Mịch Thanh đang bước vào cửa, vừa định mở miệng dặn chuẩn bị ăn cơm thì lại thấy một người phụ nữ vóc người cao gầy, khí chất bất phàm đi theo sau lưng anh.

Ánh mắt bà hơi chìm xuống, theo bản năng quan sát sắc mặt cô con dâu sắp cưới của mình.

Thấy Tống Nhiễm đi vào, tất nhiên Lương Hạnh cũng ngạc nhiên.

Nhưng cô nhanh chóng khôi phục cảm xúc, sau khi tiến lên hai bước cô lễ phép chào hỏi, rồi nhận lấy tùi quà đầy ắp trong tay đối phương.

Cô duỗi bàn tay vẫn còn dính tý máu ra, Tống Nhiễm mới đứng ở cửa thấy thế thì tự giác để quà qua một bên, rồi cụp mắt nhìn chằm chằm vết thương trên tay Lương Hạnh, cười nói: “Nghe nói cô đang là đối tượng bảo vệ trọng điểm trong nhà, nên chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền cô đâu.”

Dứt lời, lúc đổi giày cô còn cố ý nói lớn hơn: “Tay cô bị thương rồi, mau đi xử lý đi.”

Triệu Mịch Thanh đã đổi giày xong, bước chân định đi vào phòng vệ sinh bỗng ngừng lại, rồi quay đầu bước nhanh về phía Lương Hạnh, cầm tay cô lên xem.

Lúc nhìn thấy vết thương sâu hoắm đó, mắt anh không khỏi thu nhỏ lại, rồi kéo cô tới chỗ bồn rửa tay.

Tống Nhiễm thấy hai người đã khuất dạng ở góc cua, mới xoay người lễ phép chào hỏi mẹ Triệu.

Mẹ Triệu biết rõ người tới là cô cả nhà họ Tống, tất nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác, tươi cười chào đón khách.

Triệu Mịch Thanh kéo Lương Hạnh rửa xong vết thương, rồi lại kéo cô đến sofa loay hoay nửa ngày trời, cuối cùng quấn kín ngón tay cô mới nở nụ cười nhẹ nhõm: “Được rồi.”

Lương Hạnh nhìn chằm chằm ngón tay bị băng gạc quấn đến nỗi không thể nhúc nhích, thì hơi bất đắc dĩ bật cười: “Thật sự không nghiêm trọng đến thế đâu, chỉ cần dán băng keo cá nhân là được.”

Nhưng người đàn ông đang dọn hộp thuốc bên cạnh lại làm như không nghe thấy, mà chỉ căn dặn: “Sau này, em muốn làm chuyện gì thì cứ gọi cho anh hoặc để dì trong nhà tới giúp.”

Chứng kiến cảnh tượng này, Tống Nhiễm đang lặng lẽ ngồi uống nước trà mà mẹ Triệu đưa tới, không khỏi mỉm cười, cô đắm chìm trong sự tương tác trông có vẻ vô vị giữa hai vợ chồng, hiếm khi đáy lòng lại bình yên nhàn hạ.

Cô đã quen với việc ứng phó những màn đấu đá trên thương trường, cũng thường thấy phụ nữ lòng dạ độc ác, cô luôn mang thái độ hoài nghi với những gì mình chứng kiến trong cuộc sống xung quanh, nên hiếm khi có chuyện gì khiến cô tin là tốt đẹp, nói tóm lại cô luôn đắm chìm trong vẻ hơi mất khống chế.