CHƯƠNG 633
Nghĩ đến đây, anh ta chậm rãi nhướng mày: “Nếu tôi đoán đúng, chủ tịch Triệu vẫn còn đang nắm 30% cổ phần, yên tâm, đến lúc đó Thượng Điền này sẽ không để anh phải thiếu một xu lợi nhuận nào đâu.”
“Anh dựa vào đâu mà có lòng tin rằng các giám đốc ở đây nhất định sẽ đồng ý với thỏa thuận mua lại của anh?”
Triệu Mịch Thanh nghe xong lời này, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, anh nhổm người khỏi lưng ghế, chậm rãi ngồi thẳng nhìn người đối diện: “Nếu tôi tính đúng thì 10% trong tay Tống Nhiễm cộng thêm 20% của Cố Thời, cổ phần công ty mà anh đang nắm giữ cũng không nhiều hơn tôi là bao.”
Thượng Điền là người đầu tiên biết Triệu Mịch Thanh rời khỏi Long Đằng, luôn quan tâm đến việc mua lại cổ phần các công ty con của Long Đằng, nhưng để tránh Triệu Mịch Thanh nghi ngờ, ngoài mười phần trăm có được từ Tống Nhiễm trước đó là do chính anh ta đứng tên ra, thì tất cả cổ phần còn lại đều đứng tên các cổ đông rải rác khác.
Mãi cho đến trước ngày về nước, anh ta mới sắp xếp trợ lý hoàn tất các thủ tục chuyển nhượng cổ phần và thay đổi thông tin đăng ký tại Cục Quản lý Công nghiệp và Thương mại, đến nỗi Triệu Mịch Thanh vẫn luôn bận rộn ở nước ngoài mấy ngày nay cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Vì vậy khi nghe được những lời này anh ta không khỏi nheo mắt, vẻ mặt vừa nghiền ngẫm vừa tò mò nhìn sang: “Cho nên tổng giám đốc Triệu nghĩ lần này tôi đến đây là để ôn chuyện cũ sao?”
Sau đó, anh ta giơ tay ra hiệu, luật sư bên cạnh hiểu ý liền lấy một xấp tài liệu dày cộp từ trong túi xách ra, đặt lên bàn từng cái một: “Theo tỷ lệ pha loãng cổ phiếu hiện tại của Long Đằng, ông Thượng Điền đã nắm giữ được 52% tổng số cổ phiếu trong tay, như vậy có nghĩa là ông Thượng Điền có quyền kiểm soát tương đối đối với Long Đằng.”
Trong khi thông báo tin tức, luật sư cũng lần lượt mở ra tất cả các thông tin và hồ sơ liên quan đặt trước mặt mọi người. Không ít người hay kiếm chuyện đều nghển cổ lên nhìn, sau khi đọc xong còn gật đầu ra hiệu với người bên cạnh.
Có một số người hoàn toàn đứng trung gian làm khán giả, miễn sao không đụng chạm tới quyền và lợi ích của bọn họ là được, cho nên bọn họ thực sự không quan tâm đến việc cuối cùng Long Đằng sẽ thuộc về ai.
Nhưng có một số lại mừng thầm trong bụng. Nếu lần này Thượng Điền thành công thu mua Long Đằng, Triệu Mịch Thanh sẽ phải hối hận trong nửa đời còn lại vì sự ra đi xốc nổi của mình lúc đó. Không ít người trong lòng chất đầy oán hận từ lâu, lúc này lại rất lạc quan trước cảnh tượng này.
Sóng lưng Triệu Mịch Thanh cứng ngắc, anh nhìn rõ hết vẻ mặt của mọi người trên chiếc bàn dài nhỏ này.
Ánh sáng u ám và sâu thẳm bắt đầu hiện lên trong đáy mắt anh, tiếng thở dốc dồn dập, dường như chưa có ai từng thấy dáng vẻ giận dữ như vậy của anh. Tất cả sự tức giận và lo lắng dường như đều khắc sâu trên khuôn mặt anh.
“Nếu Phong Thụy mua lại Long Đằng, tôi sẽ là người đầu tiên rút cổ phần!”
Cuối cùng, một khuôn mặt còn khá trẻ vỗ bàn đứng lên. Khuôn mặt anh ta hằn lên một vệt máu đỏ sẫm vì tức giận. “Tôi biết Long Đằng là công sức cả đời của ông cụ Triệu, còn mấy người trong số các ngươi ở đây đã theo ông cụ dốc sức một đời, sao bây giờ ai nấy cũng đều im như thóc thế kia?
Anh ta vừa nói vừa lướt nhìn tất cả những người có mặt ở đây, cuối cùng ánh mắt tập trung vào mấy vị nguyên lão bao gồm cả giám đốc Mạc.
Mối quan hệ giữa Triệu Mịch Thanh và người đang nói chuyện cũng không sâu đậm lắm, nhưng anh biết anh ta là học trò của ba anh. Năm đó lúc anh ta đang phát triển nghiệp vụ bên ngoài ba anh đã dìu dắt anh ta mấy năm.