CHƯƠNG 632
“Ồ vậy sao?” Triệu Mịch Thanh thản nhiên ngước mắt nhìn sang phía người nói, chỉ thấy đối phương tuy nói nghe mạnh mẽ nhưng ánh mắt lại xẹt qua tia né tránh, dường như cũng không có dũng khí nhìn anh.
Anh khẽ liếm môi, giơ tay cầm lấy một xấp tài liệu do Lưu Nam đưa, đập xuống mặt bàn: “Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Nửa tháng trước, bà Mạc đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần đứng tên mình trong công ty cho Triệu Mịch Thanh tôi rồi, hiện tại, nơi này có chỗ của tôi chưa nhỉ?”
Vừa nói, anh vừa đẩy mạnh tập tài liệu dày cộp dọc theo bàn, tới khi nó trượt ra chính giữa bàn mới dừng lại, ánh mắt của mọi người đều bị cuốn vào bản hợp đồng nhỏ bé đó, nhưng không ai có dũng khí mở ra để xác nhận.
Trong thâm tâm họ hiểu rất rõ rằng mẹ Triệu đã chuyển cổ phần lại cho con trai mình, điều này không có gì phải nghi ngờ cả, và đương nhiên sẽ không có ai ngu ngốc đến mức đặt câu hỏi về tính chính xác của tập tài liệu đó.
Bằng cách này, Triệu Mịch Thanh, người sở hữu hơn 30% vốn cổ phần, lại trở thành cổ đông lớn nhất trong những người đang có mặt.
Ngay cả giám đốc Mạc, người vừa lấy hết can đảm nói, cũng chết lặng sau một tiếng ho khó xử, không dám dại dột phát biểu thêm gì nữa.
Dù sao, vai diễn cuối cùng của ngày hôm nay vẫn chưa đến.
Bầu không khí trong hội trường thoáng chốc đông cứng lại, cửa phòng họp lập tức được mở ra, lần này người đi vào không phải ai khác.
Thượng Điền vẻ bình tĩnh, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ bâng, có vẻ như anh ta không hề ngạc nhiên trước sự có mặt của Triệu Mịch Thanh, thậm chí sau khi vào phòng và ngồi xuống bên cạnh anh, cả hai người đều liếc nhìn nhau một cách ăn ý.
Người trợ lý sắp xếp cuộc họp đã kịp thời bổ sung một chỗ ngồi mới, đối diện với Triệu Mịch Thanh ở đầu bên kia của chiếc bàn họp dài.
Hai người ngồi đối diện nhau với khoảng cách không xa cũng không gần, trên mặt là tươi cười chen lẫn sự lạnh lùng, và không một ai giấu diếm việc mình đang thăm dò sắc mặt của đối phương, cảnh tượng im ắng đến nỗi những giám đốc khác đều nín thở, cụp mắt, không dám hó hé câu nào.
Cuối cùng, chính Triệu Mịch Thanh là người thu lại ánh mắt, nhếch mép cười hỏi đầy mỉa mai: “Nghe nói tổng giám đốc Thượng quan tâm đến Long Đằng của chúng tôi, muốn thu mua lại?”
Thượng Điền hơi nhướng mày và gật đầu cười khẩy: “Long Đằng hiện giờ nếu còn tiếp tục cách thức điều hành cũ chỉ tổ lãng phí tài nguyên, không bằng về dưới trướng Phong Thụy, tôi cam đoan trong vòng một năm, lợi nhuận sẽ tăng.”
Anh ta dừng một chút rồi kiêu căng nói tiếp: “Nếu không thể làm được, vì lợi ích của tất cả các giám đốc ở đây, tôi vẫn sẵn sàng bỏ tiền túi dùng lợi nhuận của Phong Thuỵ để bù vào.”
Lời này vừa được nói ra, phòng họp vốn dĩ đang yên tĩnh bắt đầu mất kiểm soát, nhốn nháo hết cả lên, dù gì cũng là một nhân vật có uy tín, đâu thể tuỳ tiện nói ra rồi nuốt lời được.
Và nếu đó là sự thật thì việc bị cám dỗ là chuyện thường tình của con người.
Ngay cả Triệu Mịch Thanh nghe xong cũng bật cười sau khi thoáng chút ngạc nhiên, anh ta vỗ tay theo phép lịch sự rồi nói: “Có thể nói tổng giám đốc Thượng vì để có được Long Đằng mà không tiếc trả một cái giá lớn, tôi thực sự có chút run sợ vì được anh coi trọng như vậy.”
Cảm xúc trong mắt Thượng Điền từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, nhưng sự kiêu ngạo và khinh thường không vẫn vô tình bộc lộ qua những đốt ngón tay đang chơi đùa cùng nụ cười mỉa mai của anh ngay sau đó.
Nếu thật sự thuận lợi thu mua được Long Đằng thì Thượng Điền sau này làm việc, đều sẽ là vốn ít lời nhiều.
Quan trọng hơn, anh ta cuối cùng cũng có thể thực sự chiến thắng được Triệu Mịch Thanh một lần.