Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 601




CHƯƠNG 601

Cậu Đan để lạc mất cô Tống có chút mất hồn mất vía.

Còn cô Tống thuận theo đoàn người đi về phía trước, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông bên cạnh đã đi mất, chỉ một lòng chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Thực ra, cô Tống nhìn có vẻ cao cao tại thượng, đời này cũng khó có một lần sẽ đến những nơi như vậy, có một lần có ấn tượng, đếm kĩ thì có lẽ cũng đã hơn mười năm rồi.

Cô đã quen với lạnh lẽo và cô đơn, quen với phòng khách tắt đèn và đóng cửa, quen với những tiếng bước chân trong không gian rộng lớn trống trải kia.

Nhưng bây giờ, ở một nơi sôi động và ồn ào như vậy, những người đi qua cô, không phải là người yêu tay trong tay thì cũng là bạn bè đi cùng nhau, chỉ có cô là đi một mình, bước chân ung dung, sắc mặt cũng là vẻ lạnh lùng thường ngày.

Cô không hề cảm thấy ngại ngùng và lo lắng, mà lại như đang say đắm với thế giới của riêng mình.

Vậy nên, cho dù ở bất cứ nơi đâu, náo nhiệt hay là gì khác thì đều không liên quan đến cô.

Cứ đi về phía trước, dòng người cũng thưa thớt dần, không còn đông đúc chen lấn như lúc đầu nữa, Tống Nhiễm cứ đi rồi dừng lại, tỏ ra thích thú với những quầy hàng ven đường.

Những người bán cài tóc phát quang hay những món đồ chơi nhỏ đều không cần chào hàng cũng sẽ có người dừng bước lại, cuối cùng cô đi đến trước một quầy hàng, chọn một chiếc mặt nạ con thỏ màu hồng, thanh toán rồi rời đi.

Cô hỏi người phụ nữ bán mặt nạ: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Người phụ nữ giơ năm ngón tay ra, lúc quét mã thanh toán, không chút do dự chuyển đi một triệu rưỡi.

Đến khi người phụ nữ đó phát hiện rồi đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Ở đây không ai có thể nhận ra cô là cô cả nhà họ Tống.

Cảm giác này thư thái lạ thường.

Vậy nên cô đeo mặt nạ thỏ đi vào theo những người khác cũng đeo mặt nạ, nhìn chú bán đậu phụ thối bên cạnh, nín thở hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ?”

“60 nghìn 1 suất.”

Cô cũng mua một suất, nín thở ăn một miếng rồi lập tức nhíu mày, cảm giác hơi khó nuốt.

Lại nhìn đôi tình nhân trẻ bên cạnh, anh một miếng, em một miếng, ăn cực kỳ vui vẻ, cô thầm nghĩ có phải ông chủ phân biệt đối xử với cô mà cho nhầm gia vị rồi không?

Sau đó cô đi tới thùng rác bên cạnh, ném vào đó, bỗng nghe sau lưng có một giọng nữ vừa cao vừa vang vọng lại: “Mau, mau, mau, phía trước có người đang chơi bass solo kìa, đẹp trai quá.”

Giọng nói này khá kích động, Tống Nhiễm quay đầu nhìn sang thì thấy một cô gái chừng hai mươi tuổi đang phấn khích đến mức hai chân nhảy loạn xạ trên mặt đất, kéo theo bạn mình vội vàng chạy về phía trước.

Tống Nhiễm im lặng theo sau.

Cô gái vẫn huyên thyên suốt chặng đường: “Không ngờ chất lượng người qua đường biểu diễn trong Lễ hội lửa hoa năm nay lại cao đến vậy, bên đó đã có bao nhiêu cô gái vây xem rồi kia, hét sắp khàn cả giọng rồi. Bây giờ chúng mình qua đó chắc lát nữa anh ấy xuống sân khấu còn có thể thấy được.”

Nghe cô gái nói vậy, bước chân người bạn bên cạnh cũng tăng lên, thúc giục suốt dọc đường, âm nhạc vang vọng bên tai cũng càng lúc càng rõ.

Khi đến gần hơn, quả nhiên nhìn thấy ánh đèn rực rỡ trên sân khấu lộ thiên tạm thời được dựng bên cạnh hồ nước nhân tạo, người đàn ông đứng giữa sân khấu đeo một cây guitar bass, vừa đàn vừa hát một bài hát tiếng Anh cực kỳ sôi động.