Chương 556
“Tôi đến đây để nói cho cô một chuyện.” Lương Hạnh bình tĩnh bưng ly trà ở trong tay lên uống một hớp, đồng thời lại quan sát người phụ nữ có sắc mặt nhẹ nhõm trước mắt: “Những tài liệu này, ngoại trừ ba của cô ta bị bệnh, những cái khác đều không phải là của Mịch Thanh điều tra.”
“Vậy là ai?”
“Là ba của Cố Thời.”
Cho dù Cung Kì có thông minh đến đâu thì cũng không thể đoán được là ông Cố không hề che đậy.
Thẳng cho đến khi nghe Lương Hạnh chậm rãi ung dung nói tiếp, cô ta mới vô thức ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhăn chặt lông mày suy nghĩ: “Nói như vậy cũng có đạo lý.”
Ông Cố nhìn thấy cậu con trai sống phóng túng gần cả nửa đời của mình rốt cuộc cũng đã ổn định, trong lòng rất vui, nhưng mà cũng có mong đợi đối với cô con dâu tương lai nhà họ Cố, cho nên đã cố ý điều tra cuộc sống của cô ta.
Không ngờ tới là kết quả điều tra lại làm cho ông Cố không hài lòng cho lắm.
“Người có thể để Cố Thời đổi tính đổi nết, chắc chắn là ông Cố sẽ ôm hi vọng rất lớn, nhưng mà ông ấy đã lo lắng rất nhiều năm, cho dù ông ta không hài lòng, chỉ cần Cố Thời có thể ổn định lại thì cũng không phải là vấn đề gì lớn, ông ấy sẽ nhắm một mắt mở một mắt ngầm thừa nhận.”
Lương Hạnh lạnh nhạt phân tích, đầu ngón tay gõ vào cái ly.
Châu La La không hiểu cho lắm, quay đầu lại hỏi cô: “Vậy tại sao ông ta còn muốn giao tài liệu cho Triệu Mịch Thanh vậy chứ?”
Im lặng một hồi, Lương Hạnh kéo kéo khóe môi, lại ra hiệu cho Cung Kì một ánh mắt.
Hai người bọn họ chớp chớp mắt nhìn nhau, biểu cảm khó hiểu.
“Ông Cố đã điều tra cô Bao, tất nhiên cũng sẽ dính dáng đến cô Cung, bây giờ trong mắt của ông ấy đã có người thích hợp hơn cho vị trí con dâu.” Cô nhẹ giọng nở nụ cười, chậm rãi nói xong, sau đó lại cường điệu: “Tôi nói đủ rõ chưa?”
Đôi mắt của Cung Kì run rẩy, nhưng không tiếp lời, Châu La La là người kịp phản ứng lại, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ: “Tốt nghiệp từ một trường danh giá ở nước ngoài, xuất thân là quản lý cấp cao MK, có tiền có nhan sắc, eq và iq đều cao, đúng là không thể bắt bẻ.”
Nắm chặt cái ga trải giường ở dưới người, hiếm khi Cung Kì mới lộ ra một biểu cảm nghiêm túc, hiểu ra rằng đó chắc có lẽ là hoàn cảnh trước kia đã làm cho ông Cố cố ý điều tra rồi hiểu lầm cái gì đó.
Cũng không phải là để ý lắm, chỉ nhướng mày cười cười: “Ông ấy vẫn rất có mắt nhìn.”
“Có phải có mắt nhìn hay không, cô gặp thì biết thôi.” Lương Hạnh đặt ly nước ở trong tay xuống: “Mịch Thanh với ông Cố có giao tình, anh ấy đoán là chắc có lẽ ông ấy sẽ tìm một thời cơ để đến bệnh viện thăm cô, cho nên tôi đến đây là để nhắc nhở cô cần phải chuẩn bị tâm lý.”
Dừng lại một chút, lại cường điệu: “Chắc có lẽ là hai ngày nữa, nếu cô muốn dạy dỗ cô Bao thì đó là một cơ hội tốt, có nắm bắt được hay không thì phải dựa vào cô rồi.”
Xác nhận ông Cố muốn đến đây, Cung Kì cũng rất kinh ngạc, nhưng mà lời nhắc nhở của Lương Hạnh đã làm cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cụp mắt xuống suy nghĩ một chút, sau đó vung tay lên: “Yên tâm đi, trong lòng của tôi có tính toán.”
Lương Hạnh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, sau đó tiện thể giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, chiều nay tôi còn có một cuộc họp, bây giờ tôi phải đi trước.”
Có một vài lời khuyên đã đến bên miệng nhưng mà đối diện với biểu cảm lạnh nhạt không quan tâm của Cung Kì thì lại bị nuốt trở về, chỉ là sau khi đứng dậy thì gật đầu ra hiệu với cô ta một cái: “Tự cô phải có chừng mực, có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi.”
Vẫn là muốn khuyên, nhưng mà nghĩ tới Cố Thời nếu như quả thật chọn cô Bao là phá hủy bản thân mình, vậy thì có khả năng vô cùng lớn là anh ta phải bị vây hãm trong vũng bùn cả một đời, mà Cung Kì chính là ngọn đèn sáng duy nhất có thể giúp anh ta thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Thế là dứt khoát không nói cái gì nữa.
Châu La La đứng dậy đi theo sau lưng Lương Hạnh, lắc đầu bóp cổ rồi thở dài một tiếng: “Đàn ông thật là phiền phức quá đi, có đôi khi còn phiền phức hơn so với phụ nữ chúng ta.”
Cô lại không khỏi nhớ tới Triệu Mịch Thanh, sau đó vỗ vai của Lương Hạnh: “Cậu cũng đừng có quên chuyện của cậu đó, cậu phải để tâm nhiều hơn.”
Bước chân sau của Lương Hạnh định bước lên phía trước, nhưng mà lại bị Cung Kì đột ngột nhớ tới cái gì đó gọi lại.
“À đúng rồi, Châu La La, có một chuyện tôi đang nghĩ là có cần phải nhắc nhở cô hay không…”
Cô dừng bước lại, dường như là đang sắp xếp ngôn ngữ, Châu La La nghe vậy thì cũng đứng lại quay đầu nhìn cô: “Cái gì vậy?”
“Cũng không có gì đâu, chỉ là đoạn thời gian trước có đến nhà của anh Hoắc cô cùng với Mộc Danh, biết là sau khi vợ của anh ta khỏi bệnh thì đã đến Nam Thành, trước đó cũng nghe anh Quyền nói là đối phương đến nhà tìm cô gây phiền phức, muốn nhắc nhở cô ra ngoài phải chú ý một chút.”
Cô ta dùng những câu từ đơn giản nhất để nói rõ chủ đề.